Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành - Chương 205: Định kế Thiên Quan Lĩnh

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:23:31

"Nhưng mà vào lúc này, nếu có người ở trước mặt nàng mà làm thương tổn Quân Mạc Tà, Mai tôn giả khẳng định là sẽ liều mạng! Có điều loại thương tổn này, chỉ sợ phải nghiêm trọng một chút mới được..." Tiếu Vị Thành có giễu cợt cười nói: "Bị thương nhẹ, hẳn sẽ không khiến cho Mai tôn giả nổi lên sát ý kinh khủng như thế, thậm chí, đến cả Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm cũng đem ra dùng... Cho nên tất nhiên là trọng thương rồi! Thậm chí... bị giết... cũng rất có khả năng!" " Do đó, cũng có thể giải thích được tại sao Mai tôn giả lại nổi giận ngập trời đến như vậy. Dưới tình huống nổi giận như thế, tất nhiên sẽ không để ý tới bất cứ hậu quả gì... Nhưng mà, Mai tôn giả thực sự đủ thực lực có thể nhất cử giết chết hai mươi chín vị cao thủ của Độn Thế Tiên Cung sao ... Nàng làm được sao?" Tử Kinh Hồng trong mắt lộ ra ý cười lạnh: "Nàng chung quy không thể không có một chút thương tổn nào trên người cả? Nếu không nàng chẳng phải thành thần rồi à?" "Đây tự nhiên tuyệt đối là không thể! Giết chết hai mươi chín vị Chí Tôn cao thủ mà bản thân lông tóc không tổn... Tử huynh, cái này hoàn toàn là nói giỡn a! Hơn nữa nói đùa như vậy một chút cũng không có buồn cười." Tiếu Vị Thành cười ha ha nói: "Ta phỏng chừng bây giờ Mai tôn giả, nhiều nhất còn có thể còn được nửa cái mạng, là đã rất không tệ rồi." "Ừ, có lý có lý ... Mai tôn giả trước mắt tất nhiên bị thương không nhẹ, hơn nữa, ở tình huống sau khi bộc phát cơn giận, huyền khí trong cơ thể, cũng tuyệt đối chẳng khác gì người đi nhà trống... Không có một đoạn thời gian khôi phục, tuyệt đối sẽ không thể khôi phục lại nguyên trạng!" Tử Kinh Hồng hai mắt lấp lánh tinh quang, nói "Đây chính là cơ hội tốt nhất cho chúng ta!" Tiếu Vị Thành cũng hưng phấn lên, nói: "Đồng ý! Mai tôn giả hiện tại, chính là lúc có khả năng giết chết nàng nhất! Cơ hội này, ngàn năm một thuở, chúng ta nhất định phải nắm chắc nó!" "Cho nên, chúng ta bây giờ nên kỳ vọng Quân Mạc Tà không có chết đi, hahaha..." Tử Kinh Hồng âm hiểm cười ha ha lên. "Tại sao phải hy vọng Quân Mạc Tà không chết chứ? Tâm chết vì bi thương quá lớn, người mình yêu nhất từ giã cõi trần, nàng tất nhiên sẽ bi thương cả thể xác lẫn tinh thần. Ít nhất ý chí quyết đấu giảm mạnh, chúng ta chẳng lẽ không phải càng dễ đắc thủ hơn sao?" Tiếu Vị Thành có chút kỳ quái. "Quân Mạc Tà nếu như thật sự chết... Mai Tuyết Yên còn có thể tiếp tục đi tiếp đoạn đường này sao?" Tử Kinh Hồng hừ một tiếng. "Phải! Quả nhiên là như thế. Bất quá có Mai tôn giả ở đây, trừ phi là Quân Mạc Tà chết ngay tại chỗ, nếu không, Mai tôn giả cho dù liều mạng, cũng phải đem hắn cứu về." Tiếu Vị Thành cũng nở nụ cười: "Theo phân tích của ta, Quân Mạc Tà nọ tuyệt đối còn chưa có chết!" "Làm sao mà biết được?" Lần này đến phiên Tử Kinh Hồng khó hiểu. "Quân Mạc Tà nếu thật sự chết... Mai Tuyết Yên cho dù không không tàn phá thi thể cho hả giận, thì cũng không có tâm tốt đến nỗi giúp đỡ Độn Thế Tiên Cung xử lý những thi thể đó như vậy đâu?" Tiếu Vị Thành đã tính trước hết, cười cười nói. "Nếu như Độn Thế Tiên Cung toàn quân bị diệt hệt như chúng ta nói là thật, vậy thì, người xử lý thi thể chắc chắn là Mai tôn giả! Hẳn là một loại bí quyết nào đó đến từ Thiên Phạt, nên mới có thể không để lại dấu vết như thế, điểm này, Tử huynh đồng ý chứ?" "Đúng thế! Đúng là như thế! Hahaha..." Tử Kinh Hồng cười haha. "Bất quá Tử Huynh, Mai tôn giả nếu như bây giờ bị trọng thương, nói vậy thì hành tung càng thêm bí ẩn! Chúng ta đợi ở chỗ này, không phải có chút quá... Nếu như để họ chạy mất... vậy phải làm thế nào cho đúng đây?" Tiếu Vị Thành lo lắng nói: "Phải hiểu cơ hội như thế, rất khó mà có được. Nếu như bỏ qua, thật sự là rất đáng tiếc!" "Tiếu huynh chớ vội. Tiếu huynh cũng biết, ta vì sao phải lệch ra khỏi quỹ đạo của đường lớn, lựa chọn chỗ này chờ ở phía sau chứ?" Tử Kinh Hồng cười cười một cách thần bí "Điểm tinh tế này, thỉnh Tử huynh làm rõ." "Ha ha, cách chỗ này không xa, có một tòa sơn lĩnh, có thể nói rất là nổi danh! Quân Mạc Tà nếu đã tới, cho dù là phải đi vòng quanh đường núi vài trăm dặm, thì hắn cũng sẽ tới sơn lĩnh này. Mà chúng ta, đến chỗ này bao vây Quân Mạc Tà cùng Mai tôn giả! Về điểm này, tuyệt đối không có bất cứ cái gì sai sót! Ta có thể cam đoan!" (Sơn lĩnh: núi non trùng điệp, đỉnh núi) Tử Kinh Hồng đắc ý cười, âm hiểm nói: "Chỉ cần bọn họ tới, nơi đó, sẽ là mồ chôn của Mai tôn giả!" "Sơn lĩnh? Rốt cuộc là sơn lĩnh gì, sao lại có lực hấp dẫn lớn đến như vậy?" Tiếu Vị Thành càng thêm hứng thú. Chẳng lẽ một tòa sơn lĩnh, lại có thể giống như mật ngọt hấp dẫn ong có thể thu hút cả Quân Mạc Tà lẫn Mai tôn giả đến? Đây là đạo lý gì chứ? "Thiên Quan Lĩnh!" trong mắt Tử Kinh Hồng, cũng không khỏi tự giác lộ ra vài phần ngưng trọng, thậm chí, mơ hồ còn có chút kính trọng. "Thiên Quan Lĩnh, chính là nơi vẫn thân của một đời quân thần Thiên Hương đế quốc, Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối, là nơi chôn cốt của hắn!" "Cũng chính là nơi chôn thây của Bạch Y Bát Tướng tâm phúc nhất của Quân Vô Hối, vào ngày đó, Quân Vô Hối gặp phải ám toán, Bạch Y Bát Tướng liền liều mạng hộ vệ, tất cả đều chết, Quân Vô Hối tuy rằng kích thứ nhất bị trọng thương, nhưng lúc bỏ mình, vẫn là người cuối cùng thượng lộ!" "Đây là Bạch Y Vệ? Bạch Y Vệ của Bạch Y Quân Sư!?" Tiếu Vị Thành trong mắt cũng lộ ra vài phần khâm phục. "Đồng sanh tử, cộng vinh hoa; Bạch Y Vệ, Huyết Y Sát, Nghĩa quán trường hồng tùy vô hối, Huyết liên thiên quan tùy như tha?! Thì ra, chính là ở chỗ này..." Trong thanh âm của lão, mang theo vài phần hàm xúc thản nhiên, rất có cảm thán! (Giải nghĩa: Cùng sống chết, chung hưởng vinh hoa, Bạch y vệ, giết thành màu máu, Nghĩa - nối cầu vồng không hối tiếc Máu - trải Thiên Quan ai như Ngài?! ĐNN- MS ) "Không sai! Đây là là nơi Quân Vô Hối chết, chính là chôn ở tại nơi này. Đúng là địa phương chiến đấu cuối cùng của một đời danh soái, cũng là địa phương hắn lưu lại dấu vết nhiều nhất, cùng là địa phương hắn thân vong" "Năm đó Quân Vô Hối bị người ta ám toán mà chết, ba nghìn quân cận vệ của hắn, toàn bộ giải giáp về điền*, đi tới chỗ này, thủ hộ cho mộ địa của Quân Vô Hối! Nơi này, Quân Mạc Tà há có thể không đến?" (Giải giáp về điền: xuất ngũ về làm ruộng) Tử Kinh Hồng ngưng trọng cảm thán nói "Ba nghìn quân cận vệ a!! Tiếu huynh, những người này, lúc đầu tùy ý lấy một người ra cũng đều là lương đống trong quân!" "Chỉ cần trở lại Thiên Hương, vinh hoa phú quý thì chưa chắc, nhưng ít nhất cũng được cơm no áo ấm. Nhưng mà tập thể bọn hắn, lại tự nguyện bỏ qua hết thảy, thà rằng ở một mộ địa tử khí trầm lắng sơn cùng thủy tận mà thủ vệ..." " Đã vậy một lần thủ hộ chính là mười năm năm tháng, không oán không hối! Hơn nữa, thậm chí ngay cả gia quyến cũng chuyển đến nơi này, dứt khoát định cư... nhân cách bạt lực của Quân Vô Hối đến tột cùng là có bao nhiêu? Không ngờ lại đáng giá để cho bọn họ làm ra chọn lựa như thế?" Nói xong, Tử Kinh Hồng híp mắt, tựa hồ như tâm hướng về đâu đó, tưởng nhớ lại vị Bạch Y Quân Suất trong truyền thuyết kia... "Quả nhiên là một trang hảo hán!" Tiếu Vị Thành quát một tiếng, nói: "Nghe ngươi vừa nói như vậy, lão phu cũng nhịn không được đối với vị Bạch Y Quân Soái này tâm sinh kính ý, nhân vật như thế, quả thật xứng đáng cho ngươi và ta tôn sùng!" Tử Kinh Hồng thở dài cảm thán một tiếng: "Quân Vô Hối đối với ngươi và ta mà nói, nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi! Có điều, hắn đánh đâu thắng đó, tấn công không gặp trở ngại, ở Thiên Hương đế quốc, thậm chí là cả đại lục, là một nhân vật truyền kỳ giống như thần thoại vậy! Chỉ tiếc, truyền kỳ có đặc sắc cách mấy thì cũng có một ngày điêu lạc! Chỉ là, hắn điêu lạc* có chút đáng tiếc, có chút không đáng..." (Điêu lạc: rơi rụng, tàn úa, ở đây chỉ cái chết.) Hắn dừng lại một chút, nói: "Bổn tọa rời xa trần thế, nhưng ở trong Mộng Huyễn Huyết Hải, cũng có nghe qua truyền thuyết của Quân Vô Hối. Người này tu vi huyền lực không tính là gì, nhưng hắn là người kiên nhẫn, cơ trí trầm ổn, đủ trí nhiều mưu; đối với kẻ dưới khoan hậu, thương lính như con, đối với nhân dân thì thân hậu, kỷ luật nghiêm minh, sát phạt quả quyết; là người làm việc, đại khí bàng bạc, trung dũng quả cảm, ngạo cốt lân lân; một thân chánh khí, tràn ngập hào sảng; thật sự là một nhân vật truyền kỳ ngàn năm khó gặp!" " Cho dù là tướng lĩnh đối địch tác chiến cùng hắn, thì tất cả cũng đối với hắn bội phục sát đất! Thậm chí còn là chân thành kính trọng! Tự cổ chí kim, làm tướng làm soái, nhưng lại có thể làm được đến như Quân Vô Hối, quả thực là trước giờ chưa từng có!" Tiếu Vị Thành cũng thở dài một tiếng thật sâu, nói: "Không sai, Quân Vô Hối này, nếu nhắc đến, lão phu thật có chút thưởng thức. Chỉ tiếc, một đời anh hùng như thế, không ngờ lại chết thảm trong tay của một Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia nhỏ bé, thật sự là khiến kẻ khác phải nắm chặt tay mà!" (Nắm chặt tay: ý bảo tức giận) Tử Kinh Hồng hừ một tiếng, nói: "Nhắc tới việc này, lúc đầu ngay cả lão phu cơ hồ cũng muốn giết đến Phong Tuyết Ngân Thành! Việc làm của Tiêu gia thật sự quá mức vô sỉ hèn hạ độc ác rồi, thật sự đáng tiếc cho vị quân soái thần thoại này!" "Như vậy, chúng ta đối phó với nhi tử cùng con dâu ở trước mộ Bạch Y Quân Sư, có phải hơi chút bất kính không? Dù sao, quân nhân như thế, nguyên soái như thế, thế gian hiếm có! Tử giả vĩ đại, chúng ta không bằng suy nghĩ lại xem?" Tiếu Vị Thành ánh mắt chợt lóe, ngưng trọng nói: "Nếu không, hay là ta chuyển sang chặn lại dưới chân núi đi? Dù sao, trên Thiên Quan Lĩnh, còn có ba nghìn quân cận vệ của Quân Vô Hối, nếu như nhìn thấy chúng ta đối phó với nhi tử của Bạch Y Quân Soái, há có thể không liều chết xông lên?" " Những người này mặc dù võ công không cao, huyền khí yếu ớt, nhưng thủy chung cũng là một cổ lực lượng, hơn nữa, tất cả đều là hán tử huyết tính, giết đi, chung quy rất đáng tiếc! Rất thương thiên!" "Mai tôn giả bây giờ cũng còn chưa phải là con dâu của Quân Vô Hối. Hơn nữa, chúng ta từ đầu tới cuối cũng không nghĩ tới sẽ giết Quân Mạc Tà. Dù sao, hậu quả của việc giết Quân Mạc Tà thật sự là vô cùng nghiêm trọng..." Tử Kinh Hồng đứng dậy, đi qua đi lại, lấy tay xoa mi tâm: "Về phần ba nghìn quân cận vệ... Cũng được, chúng ta canh ngay sau khi bọn họ xuống núi chặn giết. Xem phân thượng Bạch Y Quân Soái, để cho hai người bọn họ có cơ hội bái tế vậy." Lão thở dài một hơi, thì thào nói: "Quân Vô Hối... Quân Vô Hối... Thế gian người có thể làm nên được phân thượng này, cũng thật sự là trước giờ không có rồi, quả nhiên là một đời truyền kỳ... Được cả đại lục truyền tụng công tích của hắn, ngay cả chúng ta tam đại thánh địa cũng đối với một tiểu bối như hắn tâm sinh kính ý(tôn trọng)" Lão lại lắc đầu cười, có chút tự giễu nói: "Tử Kinh Hồng ta bình sinh hiếm khi phục người, nghĩ không ra, cư nhiên lại đối với một tướng lĩnh thế tục huyền bí bình thường, lại có thể tôn sùng được như thế..." Tiếu Vị Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với lão mà nói, ở trước mộ Quân Vô Hối đối phó Mai Tuyết Yên chả tính là cái gì, mấu chốt là, ba nghìn quân cận vệ nọ, lại là những hảo hán tử thiết huyết xứng đáng cho bất luật kẻ nào cũng kính trọng! Người như thế, lão thật sự không muốn giết. Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành mặc dù thề giết Mai Tuyết Yên, nhưng hai người cũng không phải quá xấu, chỉ bất quá tâm cơ thâm trầm một chút, đều tự có ý định cùng lập trường mà thôi, con người, cuối cùng cũng vẫn có tồn tại nhân tính! Cho dù là cả tam đại thánh địa, cũng lấy đoạt thiên chi chiến làm nhiệm vụ cho mình... Tuy nói hành sự mấy năm nay có chút khoa trương quái đản, nhưng cũng đã thủ hộ đại lục hơn ngàn năm... Công tích trong đó, thật sự khó có thể bình luận. Nhưng mà vô luận là nói như thế nào, thì công, vẫn thủy chung là lớn hơn. "Tử huynh, vậy, ngày đó ở Quan Lĩnh, ngươi có từng đến xem qua không?" Tiếu Vị Thành hỏi. "Lão phu thật đã từng tới đây, chiêm ngưỡng vị Bạch y Quân Soái, thắp ba nén nhang! Để lại một vạn lượng bạc trợ giúp quân cận vệ này." Tử Kinh Hồng nở nụ cười tự giễu, lắc đầu, trên mặt một mảnh mâu thuẫn. "Lại nói tiếp cũng thật buồn cười, ngay cả bản thân ta cũng cảm giác được khó tin. Ta vốn suy nghĩ chuẩn bị kỹ lưỡng để đối phó con trai hắn cùng con dâu tương lại... Nhưng mà, lại không tự chủ được làm ra một việc như vậy... Thật sự là... khó tin!"