Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 240: Hiểu lầm a......
Dị Thế Tà Quân
Phong Lăng Thiên Hạ25-07-2021 12:24:27
Miêu Tiểu Miêu tức giận trong lòng, cho dù nói như thế nào đi nữa Mặc Quân Dạ là đệ tử đích truyền của sư phụ các ngươi, các ngươi còn có nhiệm vụ bảo vệ người này trong người, cũng đừng nói đến việc hắn vừa mới cứu các ngươi thoát khỏi tay đám người Chiến gia, nếu không nhờ hắn các ngươi hiện tại gặp phải chuyện gì đó cũng là chuyện khó nói...
Các ngươi không biết cảm ơn thì thôi, cư nhiên gặp phải nguy hiểm thì lập tức nghĩ muốn bán đứng hắn! Lương tâm ở đâu? Công lý ở đâu?
Nhìn những người mặc áo đen bịt mặt, trong lòng Miêu Tiểu Miêu chợt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ những người đó là người Chiến gia?"
-"Các ngươi tin bản thân, nhưng ta lại không tin các ngươi! Lại đây, nuốt cái này, chỉ cần nuốt cái này, ta tự nhiên sẽ tin các ngươi."
Một người bịt mặt duỗi tay ra đã đè hai người ngồi xuống, lập tức búng tay, một viên thuốc màu đen bay thẳng vào miệng hai người. Ngay ở giữa, tuy cách khá xa, nhưng Miêu Tiểu Miêu vẫn ngửi được mùi vị tanh hôi đặc biệt nồng đậm truyền đến từ viên thuốc màu đen kia.
"Thất độc đan! Đây tuyệt đối là mùi vị của thất độc đan! Mấy tên áo đen kia, sao trong tay lại có loại thuộc cấm kỵ mà Huyễn phủ rõ ràng đã ra lệnh cấm sử dụng chứ!"
Đúng như dự đoán, người áo đen thấp giọng cười quái dị nói:
-"Các ngươi coi như có nghe qua, vậy cũng đã biết đây là loại thuốc cấm kỵ của Phiêu Miểu Huyễn phủ, "Thất hỉ đan"! Sau khi ăn, trong vòng hai canh giờ không có được thuốc giải toàn thân sẽ thối rữa mà chết. Ra ngoài khoảng thời gian trên, cho dù có ăn đúng giải dược cũng tìm không về tính mệnh. Nhưng chỉ cần hai người các ngươi trong vòng hai canh giờ, hoặc giết chết Mặc Quân Dạ, hoặc dụ hắn đến đây, ta liền cho các ngươi thuốc giải! Còn về việc như thế nào nắm chắc cơ hội sống sót, là chuyện bản thân các ngươi."
Vương Năng và Lý Kiệt cả người run rẩy lẩy bẩy đứng lên. Lập tức, tay người áo đen phất lên, lạnh lùng nói:
-"Các ngươi có thể đi."
Tiếp theo, chỉ thấy Vương Năng và Lý Kiệt khôi phục khả năng hành động, nhưng lại giống như cái xác không hồn đi về phía trước. Bọn họ chỉ mới đi hai bước, đã nghe người áo đen sau lưng lạnh lùng nói:
-"Động tác tự nhiên một chút, nếu bị lộ ra... Hừ hừ, xui xẻo chính là các ngươi đấy!"
Vương Năng và Lý Kiệt hai người toàn thân chấn động, trong mắt cả hai đều toát lên nét sợ hãi nhưng tư thế đi đường cũng lập tức trở nên thoải mái hơn. Cho đến khi đi đến góc đường, cũng đã khôi phục bình thường.
Bây giờ phải làm sao đây? Miêu Tiểu Miêu trong lòng vội vàng hỏi bản thân. Sáu người áo đen bịt mặt này, tùy tiện chọn một cái cũng là người có trình độ tu vi là tôn giả! Người yếu nhất cũng có sức mạnh của tôn giả cấp một!
Mặc dù trong Huyễn phủ không có gì ngoài các gia tộc lớn, nhưng dựa vào sức bọn họ cũng không thể có một đội hình phô trương như vậy. Các thế lực nhỏ, bình thường có được một cao thủ cấp bậc tôn giả vậy cũng có thể xem như bá chủ một phương... Nhưng bây giờ, đối phố với một người có Không Linh thể chất bây giờ không có danh phận địa vị gì lại phải phái ra sáu cao thủ có cấp bậc tôn giả!
Nguyên nhân là vì đội hình phô trương trước mắt, cũng có thể xác nhận người điều khiển đằng sau màn là như thế nào muốn giết người đó! Cũng có thể đoán được, người này hận Mặc Quân Dạ, đã như thế mãnh liệt, và cũng như thế gấp gáp!
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể để Mặc Quân Dạ tránh khỏi một kiếp này đâu?
Miêu Tiểu Miêu cơ hồ tuyệt vọng!
Sức mạnh đối phương phô bày ra thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả bản thân mình ra mặt nhiều lắm cũng là bổ sung thêm cái mạng mình, không giúp ích gì. Giờ phút này chỉ có thể về xin cầu viện, nhưng viện binh lại quá xa, không thể tới kịp...
Một hồi lâu trôi qua, lại từng phút nữa trôi qua...
Ở phương xa truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, Miêu Tiểu Miêu nghe tiếng nhìn lại, cơ hồ gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra. Cách đó không xa, Mặc Quân Dạ đang kéo lê bước chân, từng bước từng bước thoải mái đi tới, hoàn toàn không nhận ra nơi này ẩn chứa một nguy cơ vô cùng lớn!
Có kẻ thù!
-"Ngươi... người này cũng quá sơ suất đi? Vì sao lại tự tìm đường chết mà đi a!"
Miêu Tiểu Miêu đang muốn dùng truyền âm báo cho hắn, thậm chí đã muốn dùng khinh công trực tiếp bay đến chỗ hắn, không cần nói gì cả mà đem hắn mang đi, có thể cầm cự bao lâu hay bấy lâu. Nhưng đã thấy chợt lóe lên bóng người, Vương Năng và Lý Kiệt đã xuất hiện trước mặt Mặc Quân Dạ.
Xa xa, cũng không biết Vương Lý hai người nói cái gì, chỉ thấy trên mặt Mặc Quân Dạ là nụ cười mê hoặc, liên tục gật đầu, sau đó đi theo Vương Năng và Lý Kiệt đến bên này. Nhìn dáng dấp của hắn, hoàn toàn không hề bố trí phòng thủ...
Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc hoàn toàn tuyệt vọng!
Tên khốn khiếp này, không phải sau trận đấu ngươi còn nói hai người bọn họ không hề có ý tốt với ngươi sao? Như thế nào bây giờ ngươi lại một chút nghi ngờ cũng không có nghe lời bọn họ chứ?
Rốt cuộc nhịn không được nữa, ngưng tụ thần niệm, dày đặc hướng Quân Mạc Tà truyền âm nói:
-"Mặc huynh, ở đây có người mai phục muốn đối phó huynh! Chạy nhanh lên... Nguy hiểm!"
Bây giờ khoảng cách hai bên đã rất gần, nếu muốn mạnh mẽ dùng khinh công mang Mặc Quân Dạ rời khỏi đây đã không còn khả năng. Vậy còn lại cách duy nhất là dùng tính mạng của mình, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ chỉ hy vọng Mặc Quân Dạ lập tức quay đầu, bản thân mình đi sau, dùng mảnh vải này trùm lên người cùng nhau ẩn nấp thôi, vậy mới có hy vọng tránh được kiếp nạn này. Nhưng Miêu đại tiểu thư như thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên ngốc Mặc Quân Dạ nghe được lời mình mạo hiểm truyền âm đến, đột nhiên ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nhìn trời, gãi gãi đầu, nói:
-"Không lẽ ta đang nằm mơ sao? Sao lại xuất hiện tiếng nói vậy?"
Cư nhiên tự cười bản thân hai cái, ngược lại càng bước nhanh hơn, chặt chẽ đi theo sau Vương Năng và Lý Kiệt.
"Thật sự là ngu ngốc! Ngu ngốc! Đồ ngu!"
Miêu Tiểu Miêu cơ hồ cuống cuồng:
"Chưa thấy ai có đầu óc ngu như con heo..."
Bây giờ Miêu Tiểu Miêu chỉ có thể vừa tức vừa vội, cơ hồ muốn xông đại ra bắt vị Mặc Quân Dạ Mặc đại thiếu gia, người có Không Linh thể chất này đánh một trận. Nhưng, nàng không thể, tự bản thân đã trở thành hy vọng cuối cùng của Mặc đại thiên tài, xúc động chỉ khiến mình tự cắt đứt hy vọng cuối cùng.
"Gần..."
"Rất gần..."
"Đến gần hang hổ rồi, làm sao bây giờ, ô ô ô ô... Ta thật sự không muốn hắn chết a..."
Một tiếng cười quái dị âm trầm đột ngột vang lên, sáu người áo đen bịt mặt đồng thời bước ra. Xung quanh, hoàn toàn ngăn lại tất cả các con đường chạy trốn của vị đại thiên tài có Không Linh thể chất này.
-"Mặc Quân Dạ Mặc công tử, cửu ngưỡng đại danh."
Người áo đen bịt mặt cầm đầu ngoài cười trong không cười nói.
-"A? Các ngươi... các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì? Đánh cướp sao? Ta không có tiền!"
Mặc Quân Dạ tựa hồ bị kinh sợ hét lớn. Cũng khó trách, bất ngờ không kịp đề phòng bị sáu người ngay cả mặt đều bịt lại đột ngột xuất hiện trong bóng tối ngang nhiên chặn đường, là ai cũng phải kinh ngạc.
-"Bọn ta không phải cướp, cũng không muốn tiền của công tử... Thứ bọn ta muốn là mạng của công tử kìa."
Người áo đen bịt mặt kia rất kiên nhẫn nói lý do, trong mắt tràn đầy ý muốn mèo vờn chuột.
-"Thật sự xin lỗi, vì công tử đắc tội người không nên đắc tội! Cho nên bọn ta mới phải đến đây, cũng là thân bất do kỷ a, mong Mặc đại thiên tài tha lỗi."
-"Tha... Tha lỗi... Ta đương nhiên tha lỗi."
Quân Mạc Tà thật sự bị dọa sợ, giọng run rẩy nói:
– "Chỉ cần các ngươi chịu nhường đường, ta liền tha thứ các ngươi, ta nhất định sẽ không để trong lòng..."
– "Thật sự xin lỗi, bọn ta rất cảm kích lòng rộng lượng của Mặc đại thiên tài, nhưng nếu muốn bọn ta nhường đường, bọn ta làm không được."
Người áo đen cầm đầu dường như tiếc hận nói:
– "Thật xin lỗi, Mặc công tử, có người muốn chúng tôi giải quyết công tử ở đây, hơn nữa, còn muốn công tử tự lựa chọn một kiểu chết đau khổ nhất... chậm chạp nhất... chúng tôi thật sự chỉ là tiểu nhân vật không làm chủ được hoàn cảnh thôi..."
– "Chậm nhất? Đau đớn nhất Thật sự để ta tự lựa chọn kiểu chết sao?"
Quân Mạc Tà vui sướng hỏi.
Đang núp sau tảng đá nên Miêu Tiểu Miêu hận không thể đi ra đánh hắn hai cái:
– " Người ta bất quá chỉ đang đùa ngươi thôi, ngốc... Nhìn ngươi bình thường rất thông minh, sao bây giờ lại ngốc như vậy..."
– "Đúng, Mặc công tử thấu tình đạt lý như vậy, ta liền cho công tử một cơ hội lựa chọn kiểu chết. Công tử muốn bị thiêu sống... hay muốn bị nước dìm chết... hay muốn ta tự mình ra tay, đem thịt trên người công tử từng miếng từng miếng cắt xuống hết?"
– "Ta không chọn mấy cách trên được không? Không phải muốn chậm nhất, đau khổ nhất sao?"
Quân Mạc Tà đáng thương hề hề nói:
– "Nếu để ta chọn kiểu chết chậm nhất mà lại đau khổ nhất, vậy thì tìm cho ta không dưới một trăm mỹ nữ, tất cả đều cởi sạch nằm trên giường, sau đó ta từng người đều... Cuối cùng là mệt chết, hoặc tinh tẫn nhân vong, như vậy mới là kiểu chết đau khổ nhất, cũng là chậm nhất... Như vậy được không?"
– "Hừ!
Miêu Tiểu Miêu trong lòng vô cùng tức giận xì ra một tiếng khinh miệt:
– "Người như ngươi sắp chết đến nơi, cư nhiên trong đầu toàn là những thứ bậy bạ..."
– "Kiểu chết này, quả thật rất chậm... Nhưng cũng là một kiểu chết hạnh phúc, cùng đau khổ không dính líu gì nhau... Mặc công tử, thật có lỗi không thể dùng."
Người áo đen bịt mắt thật sự rất kiên nhẫn.
Hắn cũng rất trung thực thực hành triệt để mệnh lệnh Chiến Ngọc Thụ:
– " Để hắn nhận hết mọi đau khổ khiến hắn không còn muốn sống, lại vẫn cho hắn một tia hy vọng có thể thoát, cuối cùng tươi sống tra tấn hắn đến chết..."
– "Các ngươi thật sự muốn giết ta..."
Quân Mạc Tà run rẩy nói:
– "Vì sao? Rốt cuộc vì sao vậy? Ta chỉ mới đến nơi này thôi!"
– "Kỳ thật cũng không vì lý do gì."
Người áo đen bịt mặt tiến về phía trước một bước, trên người tỏa ra áp lực nặng nề, trấn áp Quân Mạc Tà:
– "Vì công tử đáng chết thôi! Công tử không chỉ đắc tội người không nên đắc tội, hơn nữa còn khiến Miêu cô nương động tâm... Ha ha ha, chẳng lẽ công tử không biết, Miêu cô nưỡng sớm đã là tiểu thiếp mà người kia muốn nhiều năm rồi không?"
Miêu Tiểu Miêu lần này rất giật mình. Bản thân cư nhiên bị người ta muốn nhiều năm... Cư nhiên lại là... tiểu thiếp? Rốt cuộc là tên nào to gan lớn mật? Trong phút chốc, Miêu Tiểu Miêu cơ hồ quên nguy hiểm bản thân, thiếu chút nữa nổi điên xông ra ngoài nói chuyện phải trái với người kia, "ta chỗ nào giống tiểu thiếp chứ, tên kia, đầu ngươi căn bản là hỏng rồi, ngươi si tâm vọng tưởng, mơ giữa ban ngày, ý nghĩ viển vông, cóc nhái mà muốn ăn thịt thiên nga!"
– "Tiểu thiếp?"
Quân Mạc Tà thương tâm nói:
– "Một cô nương xinh đẹp như vậy, sao có thể làm tiểu thiếp người khác chứ? Người kia sao có thể thiếu đạo đức như vậy? Quả thực chính là cóc nhái mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Một câu này của hắn khiến lòng Miêu Tiểu Miêu cuối cùng cũng thoải mái một chút, nào biết câu tiếp theo suýt nữa khiến Miêu Tiểu Miêu giận đến tức chết:
– "... Nếu có làm tiểu thiếp... Cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp của ta, người khác có ai xứng đáng chứ..."
Trong lòng Miêu Tiểu Miêu đã muốn tức đến điên... "Giỏi người một cái Mặc Quân Dạ! Nếu hôm nay ngươi không chết... Bổn cô nương thề sẽ tra tấn ngươi cả đời, cho người khóc..."
– "Thời gian đã không còn sớm nữa, Mặc công tử ngài cũng nên đi thôi, đường hoàng tuyền còn xa, phải bảo trọng."
Người áo đen bịt mắt nho nhã lễ độ nói:
– "... Nếu ngài vẫn còn chưa chọn được muốn chết kiểu nào, vậy tại hạ mạo muội giúp công tử chọn một cái vậy!"
– "Khoan đã!"
Quân Mạc Tà lui ra phía sau một bước, hét lớn một tiếng, sau đó thương tâm năn nỉ nói:
– "Các ngươi vì lý do gì đến giết ta... Ngươi còn chưa nói nguyên nhân chính a... Kỳ thật ta biết, việc đó đơn thuần là hiểu lầm... Thật sự là một hiểu lầm thôi, các nươi phải hiểu mới đúng."
– "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?"
Đến đây, đến phiên người áo đen bịt mặt khó hiểu, thằng nhóc này muốn nói gì vậy, cái gì cùng cái gì a?
– "Thật sự, chuyện năm đó... Thật sự không phải lỗi của ta."
Quân Mạc Tà vội vàng giải thích:
– "Kỳ thật mẹ ngươi năm đó... Không phải ta cưỡng gian nàng... Nếu ngươi không tin lời ta có thể về hỏi một chút mẹ ngươi, nếu đúng như lời ta nói, ngươi như thế nào khôi ngô như vậy, chỉ nhìn dáng người hoàn toàn có thể nhận ra, thật sự..."