Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 27: Cho ngươi lên mây xanh!

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:23:56

Nói xong những lời có chút ẩn ý, Quân đại thiếu gia buông lỏng tay ra, chậm rãi lau tay lên quần áo nhị hoàng tử. Quân...Quân...Quân...Mạc Tà, ngươi muốn làm...muốn làm...gì vậy? Nhị hoàng tử hai hàm răng đánh vào nhau kêu canh cách, sợ hãi lui về phía sau. Hắn tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng hiểu được, kêu lên, quả nhiên là không có ý nghĩa rồi, lấy thực lực truyền kỳ như Quân Mạc Tà, giết mình giống như giết con kiến cũng không tốn sức mấy! - Đừng lùi, nếu lùi nữa ta chắc chắn ngươi sẽ lên nóc tủ ngửi hoa quả! Quân Mạc Tà mỉm cười. - Được rồi như vậy mới ngoan. Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm hoàng đế hay không? - Ngươi...có ý tứ gì? Dương Đán hoảng sợ nhìn hắn, khi nghe đến ba từ 'Làm Hoàng Đế' trong ánh mắt, đột nhiên lộ ra một tia cháy bỏng khó có thể che dấu. - Chỉ cần ngươi làm tốt vài việc, ta sẽ đưa ngươi lên ngôi vị hoàng đế! Quân Mạc Tà ánh mắt sáng quắc, mang theo một loại khẩu khí mê hoặc, đứng ở trước mặt nhị hoàng tử nói: Quyết không nuốt lời! Mê Hồn đại pháp! Tuy rằng chỉ vận dụng lực lượng tinh thần lực rất ít, chỉ để kích động dã tâm rất lớn trong lòng nhị hoàng tử, không phải là để khống chế hắn; nhưng nhị hoàng tử tinh thần lực thuộc dạng yếu ớt ra sao? Bây giờ lại đang trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ. Làm sao có thể ngăn cản nổi Quân Mạc Tà mà cưởng giả đều có thể bị mê hoặc trong Mê Hồn đại pháp chứ? Chuyện gì? Ngươi cứ nói! Chưa có chuyện gì ta làm không được! Chỉ cần ngươi cam đoan đưa ta lên ngôi vị hoàng đế, chuyện gì ta cũng có thể làm! Trong mắt nhị hoàng tử, vẻ sợ hãi chậm rãi biến mất, thay vào đó, chỉ còn toát lên dã tâm cuồng nhiệt! Ngôi vị 'Hoàng Đế' hai từ này, hoàn toàn làm khát vọng nội tâm trong ba mươi năm của hắn điên cuồng sôi trào! Thậm chí không cần tiếp tục biện pháp mê hoặc, Nhị hoàng tử chính mình đã muốn hưng phấn lên. Đúng là không mất sức mà nhận lời. Đúng là đồ ăn hại! Ngay cả ta cũng không nghĩ tới lại có loại ăn hại như thế! Quân Mạc Tà trong lòng thầm mắng hai câu, làm một hoàng tử, mà đem thân chính mình giầy xéo đến loại tình trạng này, Dương Đán không thể nói là hậu vô lai giả, nhưng cũng là tiền vô cổ nhân rồi*, nếu không phải hiện tại hắn hùng phong nan chấn, phỏng chừng đã sớm giết hết người rồi... (*) Không thể nói là hậu vô lai giả, nhưng cũng là tiền vô cổ nhân: Sau này có thể có, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai. - Thật ra ta chính là cung cấp cho ngươi một phương pháp đơn giản nhất, chỉ cần ngươi giết Dương Cầu cùng Dương Hiệt, sau đó tự tay giết chết Dương Hoài Vũ! - Quân Mạc Tà ta cam đoan, ngươi nhất định có thể ngồi trên long kỷ (Ghế vua ngồi) đó! Hoàng thất Thiên Hương, con nối dõi bị diệt hết, chỉ còn duy nhất lại ngươi! Phương pháp đơn giản như vậy, ngươi không nghĩ đến sao? Quân Mạc Tà trầm thấp nói, trong giọng điệu tràn ngập mê hoặc đến cực điểm! - A? Nhị hoàng tử trong nháy mắt ngây người! - Từ xưa đến nay, người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, vị hoàng đế nào mà không tâm ngoan thủ lạt! Nếu ngay cả đối thủ cạnh tranh cùng mình cũng không nỡ giết, cũng không dám giết, thì sao ngươi có thể làm hoàng đế duy ngã độc tôn? Quân Mạc tà ghé sát vào tai hắn, chậm rãi nói; - Mà Dương Cầu và Dương Hiệt, còn có Dương Hoài Vũ, đều là đối thủ cạnh tranh của ngươi, sinh tử đối đầu, cản trở đế nghiệp! Sớm đã không còn là huynh đệ thân sinh! Điểm này, ngươi phải hiểu được! Bọn hắn không chết, chính là ngươi phải chết! Hơn nữa ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không leo lên được vị trí kia! Chỉ cần có sự ủng hộ của ta, chướng ngại phía trước ngươi không có gì hiểm trở! - Nếu chỉ còn lại có một mình ngươi, vậy chính là thuận lý thành chương, ngồi lên ngôi vị hoàng đế! - Hiện tại Tam Đại Thánh Địa đã đi, chỉ còn ta, mới có thể giúp ngươi! Quân Mạc Tà chậm rãi nói. Những lời này của hắn, dùng tinh thần lực đặc biệt, trực tiếp làm cho nhị hoàng tử sâu trong tâm linh chấn động lên. Trong lòng Nhị hoàng tử chậm rãi chuyển biến, tiếng vọng chấn động trong đầu vang lên, dần dần, toàn bộ tâm trí đều tràn ngập âm thanh này. "Nếu không giết được bọn hắn, ta quả thật là không có hy vọng! Thậm chí còn bị giết! Chỉ cần giết bọn hắn, ta chính là hoàng đế!" "Bọn hắn là đối thủ của ta! Địch nhân! Đỗi đãi với địch nhân, sao có thể nương tay!" "Phụ hoàng Dương Hoài Vũ, ngươi đã nhiều năm làm hoàng đế như vậy, chẳng lẽ người còn chưa thấy đủ sao? Người vì cái gì còn muốn chiếm cứ vị trí ấy? Hay là lăn xuống đi thôi!" "Đại ca, Dương Cầu, ngươi cho rằng, người là lão đại, ngôi vị hoàng đế hiển nhiên là của ngươi sao? Trước đó vài ngày, phụ hoàng chính thức sắc phong ngươi làm thái tử, ngươi thật cao hứng sao? Nhưng mà ngươi bằng vào vào cái gì? Chẳng qua ngươi chỉ ra trước ra mấy năm, điều này thì tính làm gì? Nếu lấy tuổi lớn nhất để làm hoàng đế, thì có tư cách nhất trên thế giới này chính là Ô Quy! Vì nó có thể sống hơn mười vạn năm!" "Tam đệ, Dương Hiệt! Ngươi thì tính quái gì? Chỉ bằng ngươi mà cũng mơ ngôi vị hoàng đế sao? Ngươi cho rằng ngươi nhỏ tuổi nhất, phụ hoàng nhất định sẽ sủng ái ngươi, tất cả mọi người phải nhường ngươi sao? Ta khinh! Hoàng đế, ngươi cũng xứng sao?!" Chậm rãi, hơn bao giờ hết cảm xúc của nhị hoàng tử kích động lên, đột nhiên xoay người một cái, khí thế hiên ngang hùng dũng tiêu sái sải bước đi đến cái bàn phía trước mặt, khẽ vươn tay, lấy chén trà trên bàn cầm lên, 'bịch' một tiếng ném xuống vỡ nát, sau đó rầm một cái, đem cái bàn nhấc lên, giậm chân đám ngực, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt điên cuồng hướng lên trời giận dữ gầm lên một tiếng: - Làm! Làm con mẹ nó đi! Dương Đán cuối cùng đã bị Quân Mạc Tà kích động từ trong ra ngoài hoàn toàn bạo phát! Hắn hổn hển phì phò đi tới trước mặt Quân Mạc Tà, giống như một con gà chọi, đang xù lông: Quân tam thiếu, lời của ngươi là thật? Ngươi thật sự đồng ý ủng hộ ta? Chỉ cần ngươi làm được, ta liền cho ngươi lên mây xanh! Quân Mạc Tà trầm tư gật đầu: - Quyết không nuốt lời! - Được! Nhị hoàng tử tung ra một cước, đem cái bàn vừa nãy đá lăn đi mấy vòng, nổi giận đùng đùng nói: - Vậy bổn vương ta sẽ làm thịt ba tên vương bát đản kia! Chỉ cần có tam thiếu ủng hộ, chuyện gì không thể làm chứ! Hiện tại nhị hoàng tử cực kỳ kích động, không chút nào ý thức được, mấy người...vương bát đản kia, chính là phụ thân và huynh đệ của mình, mà bản thân hắn, chính là nhi tử của một vương bát đản, là đệ đệ của vương bát đản, là ca ca của một vương bát đản... Không biết có phải hay không cũng là vương bát đản đây... - Đúng! Chính là phải thịt ba vương bát đản kia! Quân Mạc Tà vỗ tay, thuận tiện nhìn cái bàn xui xẻo, aiz, không biết tại cái bàn quá cứng rắn, hay là nhị hoàng tử không có sức lực, lăn mấy vòng như vậy, cư nhiên vẫn còn chắc chắn, tựa hồ như chưa từng di chuyển vậy... Cho dù có là một người thường hoàn toàn không có luyện qua huyền khí, suất ra vài cước như vậy, cái bàn phỏng chừng cũng sớm nát vụ rồi... "Mà nhị hoàng tử không biết là do tức khí hay là quá mệt, liền vài cái như vậy hơi thở đã muốn dồn dập, dường như chỉ ném vụn được chén trà!" Quân Mạc Tà có chút bội phục, lực đạo của một nam nhân, lại có thể yếu đến tình trạng này... Nhưng ta không có thực lực, một chút thực lực cũng không có...Ô ...ô... Nhị hoàng tử hào khí can vân phát tiết một chút, mệt đến sùi bọt mép, bỗng nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc rống lên, giống như tểu hài tử thương tâm. Ngoan nào, không có chuyện gì, có ta âm thầm ủng hộ, chẳng khác nào ngươi có thực lực, Lý Du Nhiên cũng sẽ giúp ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải nghe lời Lý Du Nhiên! Hắn muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó, biết không? Chỉ cần tất cả phân phó đều hoàn thành, ngươi nhất định có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế! Quân Mạc Tà khinh bỉ hắn muốn đến ói ra, thì vẫn phải gắng gượng nhẹ lời an ủi. Đương nhiên, nói mấy câu đó là nhất định phải dùng tinh thần lực xuyên thấu... - Thật sự? Nhị hoàng tử kích động nói. - Thật sự! Quân Mạc Tà gật đầu. Ta nhất định giết bọn họ! Ai ngăn cản ta, chết! Nhị hoàng tử Dương Đán kiên định nói! Bàn tay nắm chặt, tuyên thệ! Quân Mạc Tà lẳng lặng cười khinh bỉ, lần thứ hai vô thanh vô thức tiêu thất... Mà nhị hoàng tử giống như con ngựa bị vỗ một đao vào mông, lập tức hướng Lý Du Nhiên bên kia đi lại. Vừa rồi Quân Mạc Tà đã nói qua, phải nghe lời Lý Du Nhiên, Lý Du Nhiên sẽ giúp ta lên ngôi vị hoàng đế! Lý Du Nhiên kinh ngạc! Hắn thật sự chấn kinh rồi. Không thể tưởng tượng được Quân Mạc Tà làm việc tốc độ lại nhanh như vậy! Từ khi biết đến khi đi vào chưa tới nửa canh giờ, liền khiến vị nhị hoàng tử này nổi giận đùng đùng đi ra! Mà còn, bộ dạng mạnh mẽ, lên tiếng cùng hoàng đế và hai vị hoàng tử, bộ không đội trời chung, tựa hồ ba người kia mới là cừa nhân giết cha, hơn nữa còn luân phiên cưỡng bức lão bà của hắn... Nghe xong nửa ngày, Lý Du Nhiên cuối cùng mới hiểu ra, nhìn bộ dáng thỏa thê mãn nguyện của nhị hoàng tử, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút bi ai: "Quân Mạc Tà hứa hẹn cho ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế...có thể chỉ cho ngươi ngồi lên mà thôi, có nói qua cho ngươi làm một đời hoàng đế như thế nào không? Trong chuyện này có sự khác nhau rất lớn, mà ngươi giống như đầu heo bị lừa gạt tâm trí bắt đầu kích động...nha cho dù cho ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế môt giây đồng hồ, vậy cũng coi như là hắn đã hoàn thành lời hứa nha...thật là từ cổ chí kim chưa có loại ngôc nào đầu gỗ như vậy! Làm người mà làm được như người này, thật sự là rất bi ai a!" Thật không hiểu Quân Mạc Tà làm như thế nào, nói dăm ba câu liền lừa dối được vị nhị hoàng tử thành bộ dạng đức hạnh này! Nhân tài a, siêu cấp nhân tài a... Trong lòng tuy suy nghĩ như vậy, nhưng Lý Du Nhiên vẫn hết sức phối hợp! Hiện tại, dưới ảnh hưởng của Quân Mạc Tà, tự mình có một ông chủ ngốc nghe lời như vậy, thì âm mưu quỷ kế táo bạo của mình đã có đất dụng võ! Tuy rằng không phải nghe mình hoàn toàn, nhưng phụ tá cho một cái khôi lỗi đạt được mục đích cũng là một việc có cảm giác thành tựu a! Mặc dù chỉ trong nháy mắt thành hoàng... Bây giờ, Quân Mạc Tà đã quay về Quân gia. Quân đại thiếu gia gọi Hải Trầm Phong, phân phó một câu: Nói cho Bình Đẳng Vương cùng Dương Tựu, chuẩn bị sẵn sàng! Hải Trầm Phong lĩnh mệnh mà đi. Ngày hôm sau, tại Quân gia Quân Mạc Tà cưỡi trên lưng ngựa, một đường vung roi, chạy nhanh như gió chớp ra cửa bắc, tiếp đó, khi đi ra ngoài mấy trăm dặm đường, bạch mã vứt lại bên đường, cả người biến mất không thấy tăm hơi... Mà ở Quân gia mơ hồ truyền ra tin tức: Lúc này, Quân Mạc Tà nổi giận ngút trời, hiện tại đã xuất phát, đi tìm sư phụ của mình, trở về bất cứ lúc nào để báo thù! Còn có, sư phụ của Quân đại thiếu hình như ở một nơi rất ra...một đoạn đường ăn gió nằm sương, ngựa không dừng vó... Lúc này chỉ sợ chậm trễ trong một thời gian dài... Nhưng, thù này không thể không báo! Điểm này, nghe nói Quân Mạc Tà ở trong từ đường Quân gia thề, chính là nói như vậy... Không có lửa làm sao có khói, trong mấy ngày này, vốn có không ít người ẩn nấp ở trong Quân gia thám thính tin tức, tin tưc động trời như vậy vừa ra tới, chỉ một thoáng tất cả mọi người đều đã biết. Thế nhưng phương diện này Quân gia hình như lại hạ nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đàm luận về phương diện này. Cho nên nếu như chặn hạ nhân Quân gia lại hỏi thăm, liền chứng kiến vẻ hoài nghi cùng dè chừng tất cả, còn có ngạc nhiên: ngươi làm sao mà biết được? Sau đó tin tức này, liền "Bí mật" lưu truyền khắp Thiên Hương thành...một truyền mười, mười truyền trăm... Một nhóm Thánh Giả của Tam Đại Thánh Địa, đang ở một nơi bí mật cùng cười: Cuối cùng cũng thành công! Mục đích cuối cùng cũng sắp đạt được rồi...Quân Mạc Tà đã khởi hành đi mời sư phụ của hắn...[/QUOTE] Gaviettri