- Chà thật đúng là nhân tài mà, chủ ý này quá là hay nha!
Quân Mạc Tà ra vẻ tán thưởng một hồi, nhưng trong lòng thầm phỉ báng:"Tình huống của tiểu gia hỏa này, cho dù có người anh dũng xả thân để xông xuống hoàng tuyền tìm cha mẹ của nó mà hỏi cũng chưa chắc có thể tra rõ nguyên nhân.
Nói cho cùng, "quái sự" hiện tại của tiểu gia hỏa cũng đã vượt quá các quy luật thông thường rồi, cho nên, dù lão tổ tông của Thiết Dực Báo sống lại, hay là siêu cấp Thiết Dực Báo đi nữa, chắc chắn cũng không thể giải thích được cái quái gì đang xảy ra trên người của tiểu gia hỏa này.
Lại nhìn tiểu nha đầu trước mặt...
Nha đầu này thật sự cũng là một nhân tài và rất có cá tính nha. Mới rồi còn giận dỗi tới mức nước mắt lưng tròng, thế mà nhoáng một cái, vừa nghĩ tới chuyện đùa là đã có thể bỏ qua tất cả, cười híp cả mắt, từ đầu tới cuối, trông thật là đáng yêu.
"Ta cũng nghĩ vậy, cha ta vừa nói xong, mấy tên đó liền chạy rẽ đất rẽ cát, tiện nghi thì kẻ nào cũng muốn, thế nhưng bảo chúng hy sinh bản thân để tiện nghi cho người khác thì chẳng người nào chấp nhận hi hi..."
Độc Cô Tiểu Nghệ cười đắc ý: "Khi đó, ta còn tưởng rằng phải phí công một trâu hai hổ, uốn ba tấc lưỡi, bịa ra một câu chuyện "hợp lý" để bịp bọn chúng, vậy mà chẳng cần động chân động tay chút nào, chỉ với một câu nói của cha ta đã giải quyết tất cả. Cha ta quả là thông minh, thật giống như lời me ta nói, chính là "Đại trí giả ngu" đó!"
"Đại trí giả ngu! Tâm hồn cao đẹp?" Dùng cái này để hình dung Độc Cô Đại Tướng Quân sao? Đúng là sỉ nhục hai câu thơ hay này!
- Việc này cứ như vậy đi!
Quân Mạc Tà trong lòng có chút kích động. Dù thế nào thì tiểu nha đầu này cũng suy nghĩ cho mình, không muốn làm khó mình. Còn về phần Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, tuy ngang ngược nhưng không khéo nhờ "đức tính tốt đẹp" đó lại giải quyết được cái phiền toái này cũng không chừng.
- Ừ, tạm thời quên đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ gật gật đầu.
- Hôm nay có rất nhiều người tới trả giá để mua Tiểu Bạch Bạch nhưng đều bị ta đuổi đi cả, Tiểu Bạch Bạch là của ta, ai cũng không thể có chủ ý với nó. Nó còn là nhân chứng cho "quan hệ" của... chúng ta!
Giọng nói của tiểu nha đầu càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng chỉ lí nhí trong miệng, mỗi mình nghe được thì Quân đại thiếu gia sao có thể nghe thấy.
Nói xong Độc Cô Tiểu Nghệ dừng một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Quân Mạc Tà, thấp giọng nói:
- Hôm qua, nhà ta đã nhận được thiếp mời của Quân gia!
"A?" Quân Mạc Tà nhíu mày.
"Không nhận chắc cũng không thể biết được ngươi cùng cha ta đánh cuộc lớn đến vậy"
Bộ dáng của Độc Cô Tiểu Nghệ lúc này vừa có chút quan tâm, lo lắng, lại vừa có chút tức giận. Nàng trừng mắt lên: "Ngươi thật có can đảm, không biết ngươi nghĩ sao mà dám đánh cược như vậy, rượu gì mà giá một vạn lạng một vò? Cái này tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Mà cả ngươi đó, rõ ràng... hừ, hừ! Cha ta sau khi nhận được thiếp mời liền cười ha hả, còn nói lần này sẽ hảo hảo trừng trị ngươi một phen, a đúng rồi, có phải là do cha ta bức ngươi đánh cuộc đúng không? "
"Để xem hảo hảo trừng trị ta như thế nào? Hả? Ngươi nói cái gì? Không, đánh cuộc lần này là chủ ý của ta, bản công tử trí tuệ hơn người, tài năng tuyệt thế, sao có thể bị người khác ép buộc được."
Quân Mạc Tà sờ sờ cằm, mắt lộ tinh quang:"Độc Cô đại tướng quân xác thực không có ép mình, ván bài này đúng là do chính mình tạo nên mà. Trừng trị ta ư? Để xem cuối cùng ai trị ai đây...!"
Quân đại thiếu gia sao có thể quên, một khi mình đấu giá rượu thành công, Độc Cô gia tộc ngay lập tức sẽ thiếu mình một món nợ mà xưa nay chưa từng xuất hiện trên đại lục! Bất quá, đến lúc đó Độc Cô đại tướng quân lấy cái gì để hoàn trả món nợ này?
"Ngươi có nắm chắc không?" Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hắn trong mắt tràn đầy lo lắng. Tiểu cô nương thật sự không muốn trông thấy Quân Mạc Tà thua cha mình, thậm chí nàng còn mong cha mình bị thua là đằng khác.
"Nếu thua sẽ rất mất mặt đó, sao ngươi có thể cùng cha ta đánh cược không công bằng như vây."
"Cái này... công bằng hay không công bằng thật sự rất khó nói nha". Quân Mạc Tà trịnh trọng nói. Tuy nhiên theo tính toán kĩ càng, "vạn vô nhất thất" của hắn thì cho là không công bằng đi nữa, nhưng chắc chắn người chịu thiệt tuyệt không phải là hắn. Nhưng thế giới này so với kiếp không giống nhau, cho nên cái vạn nhất kia vẫn có khả năng xảy ra a!
"Nếu không ngày mai ta cùng phụ thân tới". Độc Cô Tiểu sắc mặt biến ảo, đột nhiên cúi đầu, cắn răng, hạ quyết tâm: "Nếu cha ta làm khó dễ ngươi ta liền khóc lóc, làm loạn ngay. Dù sao cũng không thể để cha ta khinh dễ ngươi, ngươi yên tâm".
Nói nữ sinh hướng ngoại thật không sai chút nào. Quả nhiên, mọi tâm trí tiểu nha đầu hiện tại đều nghĩ tới Quân Mạc Tà, dù thế nào cũng không thể để cho hắn thua cược. Nàng hồn nhiên quên rằng, nếu cha mình thua sẽ khiến cho cả gia tộc nợ nần trầm trọng.
Quân Mạc Tà trong nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp, trong mắt dường như đã xuất hiện nhưng sợi tơ máu, có lẽ đây là sự ôn như đầu tiên hắn nhận được từ lúc cha sinh mẹ đẻ. Tiểu nha đầu kia chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn. Nếu như Quân Mạc Tà vẫn không nhận ra tâm ý của nàng thì so với "đầu đất" cũng chẳng khác biệt nhiều lắm.
Người vốn không phải cỏ cây, há có thể vô tình!
"Yên tâm, ta sao có thể thua được."
Quân Mạc Tà khẽ nở nụ cười ấm áp dị thường, nhẹ nhàng vươn tay ra định vỗ về Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng tay vừa chạm vào vai nàng cảm giác như bị điện giật. Hắn lập tức thu tay về, nói cho cùng, đối với chuyện nam nữ thân cận như vậy, hắn cảm thấy không thích hợp với tác phong làm người của mình từ trước tới giờ. Với kinh nghiệm hai kiếp làm người, hắn vẫn không có can đảm tiếp nhận chuyện tình cảm nam nữ.
Mặc dù chắc chắn một điều rằng, hắn cũng không làm sát thủ cả đời.
Quân Mạc Tà trầm mặc, cười cười, đứng lên, khẽ nói: "Ta phải đi."
Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu. Nội tâm lúc này vô cùng rối loạn. Cái này có phải là do lần đầu tiên hắn tiếp xúc với mình không? Dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng cũng khiến cho nàng cảm thấy cả người mềm nhũn, trên mặt cũng đã xuât hiện từng mảng đỏ bừng.
"Bản tiểu thư đã "mặt dầy" lắm rồi mà sao ngươi vẫn không hiểu vậy, rốt cuộc phải thế nào thì ngươi mới "khôn" ra đây, thật sự là đầu "gỗ" mà!"
Bất quá lần gặp gỡ này, trong lòng nàng cảm thấy có chút không bình thường, Quân Đại Thiếu không nói chuyện đưa đẩy như trước nữa. Bộ dáng của hắn cũng chẳng có gì giống với một tên công tử quần là áo lụa ngày trước với những cử chỉ lỗ mãng, mà ngược lại có chút tâm sự nặng nề, tất cả đều rất nghiêm chỉnh.
Độc Cô Tiểu Nghệ cứ như vậy đứng cúi gằm xuống, âm thanh lí nha lí nhí lần thứ hai lại vang lên, dù khoảng cách không xa nhưng miến cưỡng lắm Quân Mạc Tà mới có thể nghe rõ: "Ngươi... lúc này phải đi sao? Ta... ta... ta không có việc gì!"
Tiểu nha đầu vốn muốn nói. Ta muốn gặp ngươi thật không dễ dàng. Nhưng cứ ngập ngừng trong miệng, cảm thấy rất khó xử, suy nghĩ mãi cuối cùng bao lời muốn nói từ tận đáy lòng cũng đành nuốt ngược trở lại.
Khuôn mặt Độc Cô Tiểu Nghệ dưới nắng chiều như Bạch Ngọc trong suốt, vô cùng nhu hiền. Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ làm hai hàng tóc mai tung bay, vướng nhẹ trên hai gò má cũng chiếc mũi xinh xắn của nàng.
Hai hàng lông mi dài đang buông lỏng đột nhiên kinh hãi mà chớp chớp hai cái, đôi môi đỏ hồng căng mọng đôi lúc nhẹ nhành bĩu một cái, hàm răng khẽ cắn chặt, trên mặt đầy vẻ không nguyện ý. Tâm tình của thiếu nữ mới hoài xuân có khác, dù cho cố gắng che dấu tâm sự của mình, nhưng càng như vậy trông lại càng đáng yêu.
Bộ dạng "đáng yêu" của nàng làm cho Quân đại cao nhân có chút căng thẳng, dù kiếp trước hắn cũng đã gặp không biết bao nhiêu đại minh tinh, trong đó bất kể là mĩ nữ dạng gì mà hắn chưa từng thấy qua? Nhưng tiểu nha đầu này lại có một nét đẹp vô cùng thuần khiết. Thật sự là từ lúc cha sinh mẹ đẻ chưa từng gặp bao giờ. Trong lòng không khỏi nảy sinh một chút thương yêu. Đồng thời lần đầu tiên trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ: "Tiểu nha đầu sao lại có thể xinh đẹp vậy nhỉ, nói là tiểu mỹ nhân cũng không sai biệt là mấy."
Nhất thời đại sảnh lâm vào một mảnh tĩnh lặng, dường như chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của hai người. Tựa hồ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Quân Mạc Tà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Tiểu Nghệ càng thêm đỏ, mũi chân không ngừng vẽ lên mặt đất, bàn tay nhỏ nhắn vuốt lên bộ lông bóng loáng của Thiết Dực Báo. Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy mình giống như đang lọt trong sương mù. Giờ phút này, dường như chỉ có mình và hắn đối mặt với nhau cà thế giời dường như không tồn tại.
Thật lâu sau, Tiểu Bạch Bạch bỗng "hắt xì" một tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, đánh thức hai người. Độc Cô Tiểu Nghệ mặt đỏ bừng, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn Quân Mạc Tà, thấp giọng nói: "Tên ngốc" ngươi chẳng nói là phải đi sao? Sao giờ vẫn còn đứng đây?"
Quân Mạc Tà cảm thấy mình có chút thất lễ giống như bị người ta hớp mất hồn vậy. Với kinh nghiệm của hai kiếp người như hắn không ngờ vẫn có lúc như vậy, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, ha ha cười nói: "Thấy khuôn mặt diễm lệ của tiểu nha đầu ngươi, ta thiếu chút nữa không muốn đi. Nếu không phải ngươi lên tiếng nhắc nhở, ta suýt chút nữa đã biến thành một sắc lang rồi."
Độc Cô Tiểu Nghệ "phì" một tiếng. Thoáng cái mặt tái mét không còn chút máu, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ta lại sợ một tên sắc lang như ngươi sao? Ngươi đã có việc thì nhanh đi đi, đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn."
Quân Mạc Tà trông thấy rõ ràng, Độc Cô Tiểu Nghệ nói xong câu đó ngay cả phần gáy của nàng cũng đỏ lên.
Những lời này có gì bất thường đâu mà sao lại thẹn thùng?
Quân đại thiếu mặc dù đã trải qua hai kiếp người nhưng rất ít khi thân cận với nữ nhân, cho nên hắn sao có thể hiểu được tâm sự của nữ nhi. Độc Cô Tiểu Nghệ tại thời khắc này như một thê tử ôn nhu, nhẹ nhàng nhắc nhở trượng phu của mình trước khi ra ngoài làm việc. Nàng nhớ phụ thân mình mỗi lần xuất chinh, mẫu thân đều nói như vậy cả. Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy có chút thẹn thùng, xấu hổ: "Câu nói này... cảm giác mình giống như "người nào đó" của tiểu tử kia vậy!"
"Ha ha, đẹp thật". Quân Mạc Tà tán thưởng một tiếng, đột nhiên hắn khẽ vươn tay véo lên khuôn mặt xinh xắn của Độc Cô Tiểu Nghệ rồi đưa lên mũi ngửi ngửi: "Thơm quá, thơm quá, ha ha!" Trong tiếng cười lớn, quần áo tung bay, tiếng bước chân cũng xa dần. Ra vẻ lỗ mãng để che đi bối rối trong lòng, Quân đại sát thủ hiện giờ tim đập như trống trận, cơ hồ muốn chạy trốn thật nhanh.