Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành - Chương 346: Nửa bước không rời

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:24:28

Trong nhà hiện tại cũng đã có ba nàng dâu rồi, bên đó sao còn không chủ động, mình đang đi giành kho báo đó nha. Ta thì là không vội! "Ai, con gái lớn, luôn muốn tự tìm ý trung nhân cho mình, Quân phu nhân con trai bà , khái khái... Cũng làm bà phiền não về chuyện này chứ? Dù sao thì trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng..." Tuyết Sương Thanh đắn đo cân nhắc thử thăm dò nói. "Tiểu tử này của ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn cũng không làm ta phải lo lắng gì, hiện tại cũng chưa từng để cho ta phải tốn nhiều tâm tư, nhất là chuyện hôn nhân đại sự, lại càng là tự mình xử lý... Ta hiện tại lại cảm thấy sầu muộn, mà còn hơi nhiều nha ..." " Lúc này vị cô nương bên cạnh Mạc Tà kia chính là Thiên Phạt Mai Tôn giả, chính là con dâu cả của ta, còn bên cạnh ta là Thanh Hàn cũng là con dâu ta, hai đứa nó cũng đã chung phòng rồi (làm gì thì mọi người tự hiểu nha!)... " "Ở nhà còn có nha đầu Tiểu Nghệ là viên ngọc của Độc cô thế gia, ha ha đứa con trai này của ta lớn lên ngoại hình nhìn cũng khá, làm người còn đặc biệt thành thật , hơn nữa còn không biết che dấu đi, cho nên ít nhiều gì cũng có chút trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng là biết có ba nha đầu này nên đã định hạ ba phòng" "Cũng không biết là còn có ai nữa không, vì chuyện này ta cũng đã nói nó nhiều lần, lưu tình khắp nơi như thế, sau này làm thế nào cho phải? Quả thực là làm cho ta tức giận không biết nói gì hơn...". Đông Phương Vấn Tâm ngoài miệng oán trách, nhưng trên mặt lại là phi thường tự hào. Cho dù là ai cũng nhìn ra được là bà ta đang khoe khoang con mình, lời nói hàm ý chứa đựng sự tự hào to lớn, ai nghe mà không hiểu chứ... Con mình có được thực lực như vậy tự nhiên không thể không tự hào cùng với hãnh diện. Chẳng lẽ còn muốn trông thấy con mình không có ai để ý sao? Bên cạnh Quân tam gia Quân Vô Ý đã ở biên giới của sự sụp đổ, chị dâu của mình cũng quá tài giỏi. Nếu như nói gần đúng sự thật thì cũng coi như xong. Đằng này tiểu tử Mạc Tà kia tại thành Thiên Hương có danh tiếng như thế nào, người đây nói cái này cái kia đúng là cách đến tám vạn dạm mà. Tuyết Sương Thanh khoé miệng run rẩy một hồi, bà đây là oán trách con của mình sao? Làm sao mà ta nghe như được bà hãnh diện thế chứ? Lại nhìn nhìn Mai Tuyết Yên, nhìn sang Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy hai người này so với con gái của mình không kém chút nào. Huống chi trong nhà còn có một người nữa... Thậm chí có khả năng còn là không dừng lại ở ba người. Chuyện này phải làm thế nào cho phải? Đã có ba người, hơn nữa thân phận mỗi người cũng không thấp, như là Mai Tôn Giả cũng không phải Phong Tuyết ngân thành có thể so sánh, chẳng lẽ con gái của mình muốn gả cho hắn làm thiếp cũng không thành sao? Nhưng là như thế cũng không được. Đang suy nghĩ thì lại nghe thấy Đông Phương Vấn Tâm tiếp tục nói "Cho nên, con dâu nhiều như vậy cũng làm ta thấy đau đầu, bởi vì liên quan đến vấn đề ai lớn ai nhỏ, tất cả bọn chúng đều là hậu nhân của danh môn thế gia, thân phận tôn quý, Tuyết Yên còn là bá chủ một phương, bất kỳ ai cũng đều khó có khả năng làm thiếp cho người khác" "Đúng đúng, lời ý cực kỳ hữu lý." Tuyết Sương Thanh vội vàng tỏ vẻ đồng ý. "Cho nên ta trong khoảng thời gian này cũng là suy nghĩ gần như bạc trắng cả đầu. Bất quá cuối cùng ta rốt cục nghĩ ra được môt biện pháp." Đông Phương Vấn Tâm thấp giọng nói một cách thần bí "Đó chính là, danh phận ở trên chẳng phân biệt được lớn nhỏ, tất cả mọi người dựa theo tuổi làm chị em với nhau. Như vậy chẳng phải tốt sao? Hơn nữa như vậy chia ra lớn nhỏ nhưng thực ra còn thân hơn chị em ruột. Phàm là đã xử lí tốt mọi việc thì cho dù có thêm mấy người đi nữa cũng không thành vấn đề" " Hơn nữa không phải ta tự khen mình, ta cũng không phải là loại mẹ chồng hà khắc, chung quy vẫn có biện pháp làm cho tất cả các nàng đều hài lòng không phải tốt hơn sao?" " Chúng ta bậc làm cha mẹ, thật sự là mệt mỏi mà, coi như là đứa nhỏ hiểu chuyện làm cho mình bớt lo nhưng vẫn là có chuyện làm cho chúng ta không an tâm, Mạc Tà tên tiểu tử này, nào biết rằng người mẹ này phải nỗ lực vì nó chứ" ( DG : Đoạn này dich theo cảm tính thôi, không hiểu lắm. Biên : bác nào khó hiểu thì xin nhìn chữ kí của ngộ). Đông Phương Vấn Tâm thổn thức nói, Tuyết Sương Thanh cũng đồng dạng thổn thức theo, trong tâm lại bắt đầu nổi sóng. Nhìn bề ngoài đã thấy người ta có đứa con như vậy thì đâu cần phải vội. Lại nói Quân gia hiện tại đúng thật là siêu cấp thế gia. Hơn nữa con gái mình rõ ràng là có tình cảm sâu đậm với Quân Mạc Tà, mình cần gì phải uổng công làm tiểu nhân phá đám? Lại nói, nếu như lại giống tỷ tỷ của nàng thì không phải là lại mất cả chì lẫn chài. "Cái này, Quân phu nhân, bà thấy con gái thứ hai của ta như thế nào? Tuyết Sương Thanh rốt cục sau một hồi quanh co dứt khoát nói ra: "Có xứng đôi với con của bà hay không ?". "Ách! Chuyện này... Ta tất nhiên là rất yêu mến Mộng nhi, nhưng mà... Dao nhi chính là gả cho Vô Ý, Vô Ý lại là thúc thúc của Mạc Tà... Như thế bối phận có thể sẽ rối loạn hết cả..." Đông Phương Vấn Tâm bày ra bộ dáng hoảng sợ nói. "Bối phận thì có vấn đề gì đâu chứ, giang hồ vốn là như vậy, lúc trước chúng ta cũng đã đem bối phận của Mộng nhi ép xuống cùng với những đứa trẻ cùng lứa, kỳ thật nàng so với tỷ tỷ của mình cũng chỉ như là tiểu bối mà thôi, chuyện này thì cả Ngân Thành đều biết." Tuyết Sương Thanh có chút khẩn trương cười nói. "Đã như vậy, chuyện này cứ tính cho ta. Chung quy vẫn là thoả mãn tâm nguyện của bọn chúng! Ta vẫn là người hay mềm lòng mà, không chịu được khi nhìn thấy con cái chịu khổ..." Đông Phương Vấn Tâm đã thầm biết trước nên vỗ ngực nhận đảm nhiểm mọi việc. Cứ nhìn chúng nó suốt ngày réo rắt tiểu lão bà với tiểu lão bà, chẳng lẽ mấy đứa còn có thể chạy? Hơn nữa con dâu nhiều hơn thì cháu nội tương ứng cũng sẽ nhiều hơn. Tốt nhất mỗi đứa đều có thể sinh mười đứa ... Liếc mắt thoáng đánh giá Hàn Yên Mộng một chút, ừm nha đầu kia đúng là có tướng sinh con trai mà. "Như thế tốt lắm!" Tuyết Sương Thanh vui mừng nói. "Mộng nhi tới nhà của ta, bà cứ yên tâm đi. Chúng ta là thông gia nên ta sẽ chăm sóc nó như con gái mình vậy, cái này đúng là cũng phải rất khéo léo" Đông Phương Vấn Tâm nhiệt tình nói, rõ ràng là đã bắt đầu xưng hô thông gia. Quân Vô Ý ngồi một bên hoàn toàn sụp đổ, chị dâu của ta, ngài lại dám nói chiếu cố tiểu hài tử cần tới khéo léo? Bên kia Tuyết Sương Thanh lại là không ngừng gật đầu, cứ một mực mở miệng kêu một tiếng thông gia lại là càng nhiệt tình rồi ... Quân Tam Gia rốt cục cũng sụp đổ, ta cưới chị, cháu cưới em. Chả lẽ từ nay gọi là Mạc Tà muội phu(em rể)? Còn nó gọi ta là tỷ phu? Sau này hai người gặp Tuyết Sương Thanh đều gọi là nhạc mẫu sao? Nhưng là sau này có con cái... Nghĩ đến những chuyện này, Quân tam gia lại cảm thấy đầu của mình đúng là không đủ dùng, cứ như vậy choáng váng đầu óc. Loại vai vế như thế này ở một gia đình, đừng nói là Quân Vô Ý, cho dù là ai cũng phải hỏng mất. Bất quá có vẻ như cũng không còn nói đến vụ đưa cho ta một cô công chúa làm vợ. Đông Phương Vấn Tâm trong lòng thầm tính toán, nếu là muốn việc này thành, bên phía Mạc Tà hẳn là không thành vấn đề, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không lo, nha đầu kia đến bây giờ vẫn là cái gì cũng không hiểu, nói ngọt một chút là được. Chủ yếu nhất chính là thuyết phục Mai Tuyết Yên và Quản Thanh Hàn cho tốt. Xem chừng hai đứa đối với mình vẫn là luôn nghe lời, hơn nữa tình cảm cùng với Mộng nhi cũng không tệ, còn có nể mặt với Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao, vấn đề này phỏng chừng cũng không lớn. Đông Phương Vấn Tâm tâm ý đã định, trong lòng vui sướng. Hiện tại còn nghĩ đến sau này có nhiều thêm vài đứa cháu. Kết quả là dưới tình huống không ai biết, hai vị mẫu thân bắt đầu nói ra, như vậy quyết định một chuyện đại sự! Hơn nữa còn là quyết định chung thân đại sự của hai người. Bên kia người nào đó vẫn còn đang trong mộng hiển nhiên không biết chính mình vì đùa ác hiện giờ đã thành đùa quá hoá thật. Quân Mạc Tà hiện tại vẫn đang cùng Hàn Phong Tuyết nói chuyện rất là nhiệt tình, ý tứ lôi kéo rõ ràng chính là là một bộ dạng bám riết không tha. Điều này làm cho Hàn Phong Tuyết rất là bất đắc dĩ. Tiểu tử này mới vừa rồi còn muốn lão phu giảng giải cho nhưng công việc quan trọng, sao nháy mắt mấy cái đã lại chuyển biến rồi ? Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có ý đồ quấy rối gì đó,có sở thích biến thái ? Cũng có thể là sự thực, nơi đây nhiều người cường tráng như vậy, cũng không đến mức phải tìm tới ta một lão già như vậy chứ. Tuy nhiên lão nhân gia ta người già nhưng tâm không già, vẫn là dáng vẻ hùng tráng, khí độ ung dung. Nhưng lão đâu biết rằng, tâm tư Quân Mạc Tà trong lòng lại là càng bất đắc dĩ, lão nghĩ ta muốn vậy sao, ai có thể kiên nhẫn đi theo lão trong này nói nhảm chứ, lòng ta đang nóng như nửa đốt muốn về Thiên Hương thành. Trong đầu vẫn là nghĩ về đồ vật kia. Vì vậy một già một trẻ ở chỗ này giằng co nhau đầy quỉ dị, Quân Mạc Tà chính là tìm lời nói liên tục, làm cho Hàn Phong Tuyết mệt mỏi trả lời, đầu to như cái đấu, quả thực không biết ứng phó như thế nào cho phải. Mặt khác, Mai Tuyết Yên cũng đang ứng phó với hai người khác đó là :Vân Biệt Trần cùng Bằng Vương. Năm đó Vân Biệt Trần tất nhiên là có dùng một chút thủ đoạn không phải quang minh cho lắm, nhưng trên thực tế hai người đúng là có tính cách hợp nhau, Vân Biệt Trần tiêu diêu thế gian, Bằng Vương tuy đã hoá hình, nhưng cũng có tính cách thẳng thắn. Bằng không Bằng Vương cũng sẽ không khinh địch để bị mắc lừa, sau đó còn ngoan ngoãn chấp nhận. Sự thực là hai người này đều là có tính cách đạm bạc, quy ẩn núi rừng, phiêu nhiên thế ngoại, hướng tới loại cuộc sống vô câu vô thúc của ẩn sĩ thế ngoại cao nhân. Như thế ăn nhịp với nhau, tạo thành hợp tác cùng nhau phiêu bạt tứ hải, ngạo thị thiên hạ. Còn nếu dùng từ ngữ thô tục thì gọi là : Gian phu dâm phụ. Củi khô gặp lửa Đối với hai người này, Mai Tuyết Yên chỉ có một câu nói: Bằng Vương phản bội Thiên Phạt, không thể tha thứ! Ta cũng chưa nghĩ sẽ đem các ngươi xử lý như thế nào, nhưng tôn chỉ của Thiên Phạt không thể vi phạm! Anh hùng cẩu hùng, đều tại Đoạt Thiên Chi Chiến quyết định! Ẩn sĩ cũng được, lánh đời cũng thế, hai người từ nay về sau tự lo liệu, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là, Bằng Vương có thể dùng lực lượng, vận dụng huyền lực nhưng mà không thể vận dụng khí thế của Vương giả huyền thú. Nếu trái lời cho dù là cách xa vạn dặm, cũng sẽ đến tru sát! Mai Tuyết Yên mặc dù lời nói quyết liệt, nhưng vẫn là đặc biệt nhấn mạnh "Đoạt Thiên Chi Chiến" mấy chữ này. Nàng sao có thể tuyệt tình như thế? Nếu là Bằng Vương có thể tại Đoạt Thiên Chi Chiến đóng góp sức lực. Coi như là phá lệ một lần thì có làm sao? Đây chính là tâm tư Mai Tuyết Yên , mặc dù không có nói rõ ràng. Nhưng nàng biết rõ Bằng Vương hiểu ý của mình. Vân Biệt Trần cùng Bằng Vương thở dài một tiếng, đáp ứng điều kiện này, sau đó hai người này liền phiêu nhiên rời đi. Bằng Vương trước khi đi đã từng nghĩ đi đến cáo biệt bầy Huyền thú, nhưng khi đi đến gần, cảm thụ được địch ý nồng đậm đành bất đắc dĩ quay đầu lại mà dời đi. Xử lý xong chuyện này, Mai Tuyết Yên quay đầu lại, đã thấy Quân Mạc Tà đang cùng với Hàn Phong Tuyết trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ đùa giỡn. Không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, đi tới nói : "Mạc Tà, chuyện nơi này đã xong, chúng ta nên mau chóng quay về Thiên Hương thành đi, bên kia chính là còn có..." Quân Mạc Tà nhướng mí mắt " đại tỷ ngươi cho là ta không muốn trở về sao? Ta so với mọi người còn là muốn trở về hơn cả ý! Nhưng vấn đề lúc này ... Thật sự là đi không được! Không móc được bí mật trong đầu lão tổ tông Hàn Phong Tuyết kia ra, ta nhất định nửa bước không rời"