Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành - Chương 301 : Ta muốn tận diệt

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:23:46

"Làm gì phải khó khăn như vậy. Còn phải đợi tới khi nào sao, trước mắt cứ giải quyết đi cho bớt việc? Các ngươi nghĩ đến đây cản đường của ta thì còn gì là công đạo, còn có thể nhấc đít rời đi sao? Các ngươi cân nhắc như thế nào cân là chuyện của các ngươi. Còn nếu cản đường ta đi thì phải trả một cái giá lớn đó! Mà hiện tại ta muốn ngươi phải trả giá " Quân Mạc Tà mỉm cười, tay phải nhấc nhẹ, quát to: "Giết tất! Một tên cũng không để lại! Hôm nay chính là sáu vị Tôn Giả chôn xương ở đây!" Hắn rốt cục phát ra mệnh lệnh dứt khoát! Sát khí tích luỹ dồn nén đã không thể vơi bớt tiêu trừ! Muốn giết ta? Vậy tận diệt luôn ! Ngay cả khi không thể khiến tất cả các ngươi bỏ mạng thì cũng muốn cho chiến lực các ngươi đại tổn thương! Rống to một tiếng như trời longđất lở, Hùng Khai Sơn cùng năm trăm võ giả đột nhiên từ bốn phương tám hướng vây kín xung quanh. Trên bầu trời chợt tối sầm lại, hàng trăm phi hành huyền thú bay lên không trong tư thế chờ đợi mệnh lệnh tùy thời triển khai công kích! Toán người lúc này mới phát hiện, Huyền thú thú vương không ngờ là từ bốn phương tám hướng mà đến đồng thời công kích. Thậm chí còn đồng thời phong tỏa không trung, tuyệt không có một khe hở để phá vây! Nguyên lai Quân Mạc Tà sau khi hạ quyết tâm liền đưa hai tay ra sau lưng bí mật làm hiệu cho Quân Tam gia Quân Vô Ý nấp ở chỗ xa xa. Quân Vô Ý tức khắc hiểu ý, căn cứ vào chỗ đứng của năm ngườiđối phương mà nhanh chóng sắp xếp xong xuôi đội hình cực kì chu đáo chặt chẽ. Nhóm Thú vương nhận được tín hiệu bèn âm thầm bao vây, chỉ sau một lát đã đem năm vị Tôn Giả hoàn toàn vây quanh thành một vòng vây rất lớn. Lúc trước bọn hắn cũng chỉ là người ngoài cuộc nên mấy người Hoa Phong Vẫn đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên hai người Quân, Mai. Bởi vì cũng không cảm thấy bất thường lại thêm quá mức tự tin vào thực lực bản thân, coi rằng dù đánh không lại nhưng cũng có thể chắc chắn chạy thoát khi cần. Bọn hắn nào có hay đám Huyền thú từ trước đến nay chỉ biết dùng sức tiến công bây giờ lại cũng hiểu cách biến trận pháp nên bất ngờ bị vây khốn lúc nào không hay. Những Huyền thú xung quanh tuy rằng không thông hiểu cách bày trận, nhưng Quân Vô Ý chính là bậc thày hàng đầu đương thời trong thuật lập trận. Ít nhất cũng có thể đứng trong tam giáp ( trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) nên với Quân Tam gia cái này chỉ như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, người bình thường cũng làm nổi. Lần này an bài có thể nói là chu đáo chặt chẽ tới cực điểm, cùng lúc đó thì lực công kích của trận thế cũng sắc bén tới cực điểm. Hùng vương Hùng Khai Sơn suất lĩnh bảy đại lực sĩ bản tộc vây công Tuyệt Lộ Tôn Giả Đỗ Tuyệt; Hổ Vương Hồ Liệt Địa mang theo bảy tên tráng sĩ thân cao ngoài hai thước đại chiến Từ Bi Tôn Giả Chân Từ Bi. Sư Tử Vương Thạch Bất Sầu dẫn bảy vị Hóa Hình sư tử ác chiến Đoạn Kiếm Tôn Giả Hoa Phong Vẫn Hầu Vương Hậu Thất mang theo mười một vị huynh đệ điên cuồng tấn công Tàn Đao Tôn Giả Khúc Vô Tình, Hạc vương Hạc Trùng Tiêu dẫn dắt bảy vị huynh đệ vây công Thiên Nhai Tôn Giả Tiếu Thiên Nhai! Ưng Vương Điêu Vương dẫn đầu mười gã có thực lực mạnh nhất trong đám phi hành Huyền thú đông đảo ở trên không trung. Đến lúc chiến cuộc dữ dội thì theo một tiếng hiệu lệnh, chính là mấy phi hành Huyền thú cấp chín tuyệt đỉnh giống như mũi tên nhọn bổ nhào xuống công kích. Xà Vương Thiên Tầm thì chỉ huy đám Huyền thú không tham chiến dưới mặt đất mà lược trận bên ngoài, thấy có nơi nào lâm vào hạ phong liền lập tức đi vịện trợ. Hai vòng quân đội bên trong chỉnh tề, mạnh mẽ khác thường. Nhưng mỗi một lần đánh tới thì số người lại tuyệt không vượt qua hai mươi. Bởi vì nếu một khi đông hơn sẽ khó lòng thi triển chiêu thức, ngược lại gây trở ngại tay chân . . . Vả lại chỉ cần sau khi công kích, một khi chiến cuộc vững vàng bèn lập tức lui ra! Lần đánh tiếp theo lại là một nhóm khác. Quân Vô Ý cao cao đứng ở trên vai một vị Huyền thú gấu đen khổng lồ, trong tay cầm lá cờ nhỏ đỏ tươi. Cờ nhỏ khẽ huy động liền lập tức biến trận. Với kinh nghiệm phong phú của Huyết Y đại tướng trong chiến trận dùng đối phó trận nho nhỏ trước mặt này, dùng từ ngưu đao mang ra giết gà là nói lớn, căn bản là đại đao băm con kiến thì đúng hơn! Mai Tuyết Yên ở một bên giúp đỡ nắm toàn bộ đại cục, lại cũng không tự mình ra tay. Chỉ dùng ánh mắt thâm trầm hết sức chăm chú quan sát. Đột nhiên, Quân Vô Ý vung cờ nhỏ lên, Xà Vương Thiên Tầm thét một tiếng dẫn dắt toàn bộ Huyền thú dưới trướng nhanh chóng tạo thành một đội ngũ chỉnh tề giống như nước lũ liền xông ra điên cuồng đánh tới. Nhưng vẫn đem một cụm loạn chiến chia ra năm hướng chém giết hoàn toàn khác nhau, bởi vậy biến hóa thành năm cuộc chiến nhỏ cho mỗi người! Lần công kích này hết sức tài tình, có thể nói cực kì chính xác khi vừa vặn khiến cho năm người cách ly nhau! Quân Vô Ý liên tục huy động lá cờ nhỏ, Xà Vương lần thứ hai truyền ra hiệu lệnh, sư đàn, bầy hổ, báo đàn, bầy vượn, gấu đàn,Ruồi đàn lập tức tách ra, đều tựa như hổ rình mồi vây quanh Thú vương đang tham dự cuộc chiến, tận lực bồi tiếp thay nhau triển khai chiêu thức, tận tình công kích! Chiến cuộc một khi nổ ra, chính là kinh thiên động địa Chỉ tới lúc này, năm vị Tôn Giả từng người chiến đấu riêng rẽ, đã là quá đỗi kiệt sức ! Muốn thắng tuyệt không có khả năng, cho dù là muốn toàn thân trở ra, cũng trở thành chuyện khó khăn trùng điệp ! "Quân Mạc Tà, tiểu tặc nhà ngươi thật vô sỉ, có dũng khí thì đơn đả độc đấu!" Chân Từ Bi lớn tiếng gầm lên giận dữ, song chưởng tung bay mà đại chiến đàn hổ. Hắn và Đỗ Tuyệt tính ra là hai người vô cùng chật vật , bởi vì Hùng vương cùng Hổ Vương trong tay có vài thanh thần binh lợi khí nằm ngoài dự liệu của bọn hắn! Ở trong trận chiến như thế này không những đã là người đông thế mạnh mà trong tay lại còn có tuyệt thế thần binh như vậy . . . Chiến cuộc căn bản là có thể nhìn thấy được kết cục. Chân Từ Bi nhất thời khinh thường, trên người bị đâm một kiếm, máu tươi chảy ròng, chiến lực đại tổn thương. Hổ Vương Hồ Liệt Địa lớn tiếng cuồng tiếu, dứt khoát không hề tự mình ra tay, chính là hiệu lệnh đàn hổ tiếp tục công kích, hắn thì cầm trong tay thần binh, ở một bên nhìn thèm thuồng lựa thế phóng ra, đây quả thật là xứng với tên gọi nhìn chằm chặp! Mà cứ như vậy thì Chân Từ Bi lại càng vất vả, lão luôn phải chú tâm để ý tới kẻ đang cầm thần binh đứng bên ngoài, tình thế càng nguy ngập hơn! "Ta vô sỉ? Ai nha, quả là ơn trời. Rốt cục thì ta cũng được nghe những lời này, thật sự là chờ đợi quá vất vã. Nguyên lai chúng ta luôn luôn đều là chửi, mắng đám Tam đại Thánh Địa các ngươi là lũ vô sỉ. Khi đó ta đã nghĩ đến khi nào thì mới có thể để cho các ngươi mắng ta là vô sỉ đây . . ." " Hiện tại ta rốt cục cũng đợi được ngày đó, cũng đã được nghe. Cuối cùng ta mới hiểu được: thì ra bị người mắng vô sỉ là việc thích thú như vậy ! Thích là một chuyện, nhưng ta không thể không hỏi ngược lại một câu, ngươi thân là Tôn Giả mà lại muốn cùng một kẻ hậu bối như ta đơn đả độc đấu, rốt cuộc là ai vô sỉ hơn đây?" Quân Mạc Tà cười ha ha, lên tiếng trào phúng. "Mai Tôn Giả, ỷ đông ép người sao tính là hảo hán? Ngươi cũng là thân phận Tôn Giả, liệu có gan cùng bản tôn đơn đả độc đấu một phen?" Đoạn Kiếm Tôn Giả Hoa Phong Vẫn cả người được kiếm quang sắc bén sáng chói phi thân lên, tạm thời thoát khỏi phạm vi công kích của Sư Tử Vương Thạch Bất Sầu cùng với đàn sư. Nhưng Quân Vô Ý vung cờ nhỏ lên, từ trên đỉnh đầu lại phi xuống ba con Ưng đen tuyền vuốt sắc mỏ nhọn như đao, cánh cứng như thép đồng thời công kích tới! Hoa Phong Vẫn lúc trước một ngụm huyền khí sắp hết, nay đối mặt với tập kích trên không thì nhất thời chống đỡ có chút chật vật. Từ mặt đất đến trên không hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi! Ngay cả thở một cái nhàn rỗi cũng là xa xỉ, trước mắt trong không trung còn không bằng trên mặt đất. Ít nhất dưới đó còn có lúc để thở, hiện tại thì hoàn toàn không rảnh rỗi "Đơn đả độc đấu? Hoa tôn giả, lời này của ngài đã có thể nói không đúng. Chúng ta nhiều người như vậy, không phải đều là đang cùng mỗi người bên ngài đơn đả độc đấu sao? Chẳng lẽ ngài còn muốn hợp lực sáu người vây công hai người chúng ta sao?" " À, không đúng, cái lão Lưu Manh Tôn Giả gì đó đã bị các ngươi đấu tranh nội bộ dẫn đến người cùng một nhà giết chết nên cũng chỉ còn năm người. Mà dù chỉ tính có năm người thì cũng là lấy đông ép ít phải không!" Quân Mạc Tà làm bộ kinh ngạc cười nói " Không thể không nói, các ngươi quá độc ác, đến người một nhà cũng giết!" "Vẫn cứ sủa cơ à! Còn đòi tính cửa đơn đả độc đấu!" Đoạn Kiếm Tôn Giả Hoa Phong Vẫn cố gắng ngăn cản Hắc ưng điên cuồng công kích, mà hiện tại đã là thay đổi sang tốp ba con khác. Hơn nữa thân mình cũng đã dần dần hạ xuống lại rơi thêm vào trong vòng vây của đàn sư tử. Trên mặt đất, Sư Tử Vương Thạch Bất Sầu đã muốn thẳng thừng không khách khí đánh tới, chưởng phong sắc bén rõ ràng đã kéo đến sau lưng hắn! "Thế này mà còn không tính là đơn đả độc đấu sao? Ta quả là thấy rất rõ ràng Sư Tử Vương đang cùng ngươi đơn đả độc đấu; các huynh đệ dưới tay hắn cũng đều đang đơn đả độc đấu với ngươi. Nếu như ngươi thấy còn chưa đủ thì cứ nhảy dựng lên không trung cùng các huynh đệ khác đơn đả độc đấu thêm. . . Hoa tôn giả, ngươi cũng hơi quá đáng, thực là không nên lấy bản thân để ép đám đông!" Quân Mạc Tà một mực khẳng định, đột nhiên vẻ mặt phẫn nộ "Ta. . . Ta con mẹ nó quả thực là không thể tha thứ cho kẻ vô sỉ như ngươi !" Hoa Phong Vẫn nhất thời tức nổ phổi Người vô sỉ thì cũng phải có mức độ nào đó! Nhưng rốt cuộc thằng nhãi Quân Mạc Tà này lại có thể không biết đến giới hạn cao nhất. Đây rốt cuộc là người phương nào chứ . . . Nhưng năm vị Tôn Giả đang chịu đựng vây công, đồng thời lâm vào khổ chiến mà không ai dám xuất toàn lực hạ sát thủ! Đây mới là chân chính buồn bực trong lòng! Bởi vì Mai Tôn Giả còn chưa ra tay! Quân Mạc Tà cũng không có ra tay! Hai người này mới là điều uy hiếp lớn nhất trong chiến cục này! Chiến cuộc thế này nếu là tiếp tục giằng co nữa thì cũng còn đỡ, có điều chẳng may ai đó trong năm Đại tôn giả tùy tiện xuất ra đại chiêu tạo thành thương vong cho Huyền thú, cơ hồ có thể đoán được Mai Tuyết Yên sẽ đúng thời khắc đó mà điên cuồng ra tay! Đến lúc đó, dưới tình huống vị Tôn Giả trên mặt đất có Huyền thú trên không hỗ trợ, hơn nữa Mai Tôn Giả này là đối thủ vượt quá xa thực lực của mình, mà chính mình lại vừa mới phát ra đại chiêu huyền lực tiêu hao, bi kịch cơ hồ là tuyệt đối có thể thấy trước! Đây mới thực sự là nguy cơ lớn nhất! Nhưng mà kéo dài như vậy lại cũng không phải biện pháp tốt nha, chẳng lẽ thật sự muốn kéo dài tới khi cuối cùng kiệt lực mà chết? Kéo dài tuy rằng tạm thời an ổn lại cũng không phải kế sách lâu dài. Đối phương binh hùng tướng mạnh, nhân thủ dồi dào, rất có thể chờ năm người phe mình toàn bộ mệt chết đi được, người ta dù sao cũng còn chưa xuất thủ! Cho nên, toàn lực ra tay là hạ sách, mà kéo dài cũng là hạ sách! Giờ khắc này, bốn vị Tôn Giả đều ở trong lòng mắng Chân Từ Bi rủ đến: chủ ý có ra gì đâu, binh lực còn chưa tới đầy đủ thì ngươi liền kéo chúng ta đi thị uy. Hiện tại thì ngược lại, chính mình bị lâm vào lo lắng; không những hao tổn một gã Tôn Giả, còn rơi vào cảnh tiến không được lùi không xong. Đây thật đúng là . . . Bi kịch tới cực điểm! Hiện giờ loại tình huống này, cho dù là thét lớn xuất chiêu đối phó với đám thuộc hạ, chỉ sợ nhiều lắm cũng giết được mấy tên thôi. Có mất đi vài người căn bản là vô dụng, thực lực của đối phương thật sự rất hùng hậu! Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên đều chặt chẽ nhìn chăm chú vào biến hóa trong trận, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng. Hai người bọn họ cũng biết, năm Đại tôn giả có thực lực kinh người , cũng không phải là hạng dễ đối phó. "Bây giờ đối với phương nhìn như bị vây khốn thì cũng chỉ là tạm thời , tuyệt đối sẽ không kéo dài như vậy nữa. Đối phương chỉ là tạm thời không có biện pháp tốt nên đang lo lắng tìm đối sách mà thôi. Lấy thực lực năm người này, nếu muốn chạy tuyệt không phải là việc gì khó!" Từ trước đến nay chiến cuộc vẫn thay đổi trong nháy mắt, tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa không lường trước được!