- Quân Mạc Tà! Ha ha, ngày Tà Quân khai phủ mà lại có chuyện bỉ ổi bực mình này, thật là làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt. Hảo Tà Quân, quả nhiên đủ Tà!
Mạc Vô Đạo cười dài, ôn tồn nói.
- Xin hỏi Mạc tông chủ, lời ấy là ý gì?
Hề Nhược Trần nghe thế thì hiểu ngay, biết lúc này Mạc Vô Đạo cần một kẻ hô ứng, lập tức đứng dậy.
Có vẻ như trừ người của Tam Đại Thánh Địa ra, cũng khó có mấy ai nguyện ý can thiệp vào cuộc phân tranh giữa hai đại thế lực này
- Ha ha, rượu này tất nhiên là rượu tốt, dám chắc rất nhiều người cả đời cũng chưa được nếm đến loại thiên phẩm mỹ tửu thế này, Tà Quân phủ đãi khách quả là hết lòng hết dạ rồi.
Mạc Vô Đạo mỉm cười đáp, giọng điệu có chút mỉa mai:
- Còn nói về hoa, ai cũng biết miễn phục dụng một đoá Toá Tâm Lan này thì trong vòng một năm có thể bách độc bất xâm, vậy có nghĩa là Tà Quân phủ đã cấp cho chư vị đây một tính mệnh, thậm chí là rất nhiều tính mệnh! Quả thật là một đại thủ bút!
- Nếu Tà Quân đã chiêu đãi hào phóng như thế, hà cớ gì Mạc huynh còn nói hắn bỉ ổi? Chẳng phải là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tự mâu thuẫn nhau rồi?
Hề Nhược Trần mỉm cười hỏi. Hai người kẻ xướng người họa, từng bước từng bước làm tình hình thêm căng thẳng!
- Thế gian muôn đời nay vạn sự vạn vật đều có đạo tương sinh tương khắc, mỹ tửu kỳ hoa này đều là trân phẩm, nhưng một khi kết hợp lại thì rượu mất vị, hoa mất dược hiệu. Hai thứ trung hòa, chẳng khác nào chúng ta không được gì cả, hoan hỉ một trận vô ích, uổng phí công lao tới đây. Cho dù cả ngày hôm nay chúng ta chỉ uống rượu mà không dùng hoa, thì những đoá Tố Tâm Lan này cũng chỉ nở không quá ba ngày, nếu để vuột mất thời khắc này e rằng hiệu dụng sẽ mất hết, phí hoài vật quý của trời đất...
Mạc Vô Đạo lại lớn tiếng nói tiếp:
- Quân Mạc Tà, ngươi lấy thủ đoạn bỉ ổi chọc ghẹo anh hùng trong thiên hạ, rốt cuộc là có dụng ý gì?
- Có thể uống rượu mà không thể dùng hoa, muốn dùng hoa liền không thể uống rượu. Thật là làm cho người ta rơi vào thế khó xử. Quân Mạc Tà! Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Tà Quân phủ các người hay sao?
Hồ Duyên Ngạo Bác hét lớn một tiếng, trực tiếp châm ngòi phẫn nộ trong lòng bọn giang hồ hào khách đang khó chịu tự nãy giờ!
Hai báu vật ở ngay trước mắt, lại khó mà lấy được, chẳng phải là đùa cợt người ta sao?
Làm trai có thể chịu chết nhưng không thể chịu nhục!
Cho dù các ngươi là Tà Quân phủ uy chấn thiên hạ cũng không thể đem hết anh hùng trong thiên hạ ra làm trò đùa!
- Rốt cục Tà Quân phủ các ngươi có dụng ý gì? Chẳng lẽ đùa giỡn người khác như thế, rất vui sao?
- Sớm biết thế này thì ta đã chẳng thèm đến. Bọn ta nể mặt mũi ngươi, ngươi lại trêu đùa bọn ta, thực là không chịu được...
- Tà Quân phủ làm việc này thật quá đáng...
- Tức muốn chết đi được...
Mọi chuyện hoàn toàn đi theo đúng hướng bọn Mặc Quân Đạo mong muốn, bầu không khí trong đại sảnh càng lúc càng nóng lên.
Tình hình mỗi lúc một căng thẳng, tưởng như sắp phát tác đến nơi rồi. Một khi bùng nổ, với lực lượng này, đủ cho ngày Tà Quân khai phủ hôm nay trở thành chuyện cười thiên cổ.
Ngay cả Mạc Vô Đạo tâm tính trầm ổn, lòng dạ thâm trầm, trước tình cảnh này cũng hiểu ngay vận mệnh đã thành, đối phương dù có chu toàn thế nào cũng hết đường xoay chuyển, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ đắc ý.
- Ha ha ha.
Một trận cười dài vang lên chấn động không gian, tiếp đó, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nói:
- Thật là nực cười! Mạc Vô Đạo, bổn tọa không rõ, ngươi thân là Cung chủ Độn Thế Tiên Cung hà cớ gì phải lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử? Ngươi có biết là việc ngươi làm rất nực cười không? Thật không biết tại sao các tiền bối của Độn Thế Tiên Cung lại chọn ngươi làm tông chủ nữa?
Tràng cười dài này vừa phát ra, nhất thời chấn động cả không gian, áp chế luôn tiếng xầm xì huyên náo trong đại sảnh.
- Hôm nay là ngày Tà Quân ta khai phủ, bổn tọa đã cẩn thận hết sức, nếu xảy ra chuyện bực mình thì chỉ là sơ sót mà thôi. Nói bổn tọa lấy anh hùng trong thiên hạ ra làm trò đùa, Mạc Vô Đạo, chẳng lẽ ngươi cho rằng Quân Mạc Tà này cũng bị thiểu năng như ngươi sao?
- Ồ, đã vậy thì ta cũng muốn nghe Tà quân chủ giải thích một chút.
- Hừ! Ta lại còn phải giải thích cho ngươi sao? Kẻ tinh đời nào cũng đều có thể nhìn ra, Tố Tâm Lan chính là vật bản phủ đáp lễ với anh hùng trong thiên hạ. Phàm những người đang ở đây, tin rằng cũng có thể nhận ra điểm này.
- Về phần rượu, thì đương nhiên là Tà Quân phủ chúng ta bày ra thiết đãi chư vị anh hùng.
- Hai thứ này vốn xung khắc, người nào lại không biết? Chúng ta có thể lấy Tố Tâm lan nhiều như vậy, chẳng lẽ sẽ không hiểu đạo lý trong đó sao?
Mọi người lạ lùng, nhao nhao hỏi:
- Ngươi đã biết điều này, vì sao lại còn đưa cho bọn ta?
- Xin chư vị hãy bình tĩnh, nhìn xuống dưới bàn xem, ngay trước mặt chư vị, phía dưới chậu hoa kia còn có tám cái khăn tay nhỏ, ừm, mỗi cái lộ ra một góc, sắp xếp lại thì chính là hình dạng một đóa hoa, hẳn chư vị đều nhìn thấy chứ?
Mạc Tà điềm đạm nói.
- Tám cái khăn tay nhỏ này đều xuất xứ từ một nơi, phải lên đỉnh Tuyết Sơn đợi Tuyết Tàm nhả tơ ra là dệt liền, thế nên khăn này bền vô cùng, không sợ cực lạnh cũng không sợ cực nóng. Hơn nữa bất cứ linh dược gì của thế gian nếu được bọc lại bên trong nó, dù cho linh dược dập nát, dược hiệu vẫn không mất. Thứ hàng dệt nhỏ bé này cũng là Tà Quân phủ cấp cho anh hùng trong thiên hạ để bày tỏ sự tôn kính!
- Còn Tố Tâm Lan kia, mỗi người một đóa, thêm vào khăn Tuyết Tàm này, các vị có thể yên tâm không cần phải dùng ngay. Các vị có thể cất hoa vào khăn tay mang đi, lúc nào muốn dùng liền lấy ra dùng. Đại hội hôm nay, nếu không được uống rượu thì thực là mất hứng, nhạt nhẽo, đương nhiên là không say không về, ta nói như thế các vị có thể minh bạch rồi.
Nghe hắn nói, mọi người nhất thời ồ lên, những luồng ánh mắt nóng bỏng hướng về phía chiếc bàn có Tố Tâm Lan cùng khăn tay Tuyết Tàm. Vốn bọn họ cứ tưởng những chiếc khăn tay kia chỉ là bày ra cho đẹp mắt, không ngờ lại là một món trân bảo quý hiếm, nhất thời trong lòng bọn họ dâng lên nỗi hổ thẹn. Người của Tà Quân phủ hào phóng như thế, liên tiếp đưa cho chúng ta hai kiện trân bảo, tính luôn cả thiên phẩm mỹ tửu kia thì chính là tam kiện bảo vật, thế mà chúng ta không biết còn đánh trống reo hò, suýt nữa hiểu lầm người ta. Thật là xấu hổ...
Nếu trách người ta không nói rõ ràng ngay từ đầu, vậy càng sai. Người ta đã mở đại hội chỗ này, người ta là chủ nơi đây, muốn nói lúc nào thì nói chứ, chỉ có thể trách chúng ta quá hồ đồ...
Nếu không phải vậy, người ta mở đại hội ở đây làm gì, chẳng lẽ là muốn khai chiến với anh hùng thiên hạ sao? Việc gì cũng có đạo lý của nó...
- Mạc Vô Đạo, Mạc tông chủ, ngươi nói... ngươi buồn cười mà không thể cười ư?
Thanh âm của Mạc Tà vẫn chấn động không gian, lúc này đã có mùi vị phẫn nộ:
- Tà Quân phủ chúng ta từ trên xuống dưới đều vì tính mạng của anh hùng trong thiên hạ mà không kể an nguy, lại càng không tiếc của cải, đối với anh hùng trong thiên hạ một dạ tôn kính, thế mà Tam Đại Thánh Địa các ngươi lại một mực miệt thị bản phủ. Mạc Vô Đạo! Ngươi... rốt cuộc là có ý gì? Là muốn hãm bản phủ vào bất nghĩa, hay là muốn hãm thiên hạ quần hùng vào bất nghĩa? Bổn tọa thỉnh Mạc tông chủ ngay trước mặt ta mà trả lời, có gì thì nói trước mặt đừng nói móc lung tung!
Rốt cuộc là có ý gì?
Đối mặt với câu hỏi chết người như thế, Mạc Vô Đạo dù tâm cơ thâm trầm, định lực cao cường cũng không khỏi có chút bối rối!
Vốn cuộc náo loạn đã mười phần chắc chín, nào ngờ đâu trong nháy mắt mọi sự đảo lộn hoàn toàn. Có lẽ ông trời lật thuyền sai chỗ mất rồi!
Hắn cảm nhận được những ánh mắt bất thiện chăm chú tập trung về phía mình từ bốn phương tám hướng, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác lo sợ nghi hoặc! Tựa hồ những thứ hắn đang có... đã tuột khỏi lòng bàn tay vĩnh viễn...
Từ lâu hắn đã quên một loại mùi vị từng trải trong quá khứ, ít nhất sau khi trở thành Cung chủ của Độn Thế Tiên Cung, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại tình huống này.
Là một Cung chủ, sao hắn có thể ăn nói hàm hồ như vậy?
Hơn nữa trước mặt quần hùng, lại bị đối phương bóc mẽ ngay tại trận, mà hoàn toàn không thể phản kích...
Loại cảm giác thất bại, nhục nhã này thật khó chịu!
- Ha ha, Tà Quân phủ quả nhiên là lo xa nghĩ rộng, bố cục sâu xa.
Mạc Vô Đạo quả là người không tầm thường, có thể cầm lên được thì cũng có thể buông xuống đc được, hắn tươi cười trào phúng nói:
- Đương nhiên phủ chủ an bài như vậy là có thâm ý, Mạc mỗ nhất thời không hiểu nên phạm sai sót này vẫn là ngàn vạn lần sai. Chỉ có điều mong phủ chủ nhớ rằng, bổn cung cũng xuất phát từ lập trường của quần hùng trong thiên hạ, không đáng cho phủ chủ miệt mài đối phó, ha ha... Tà Quân, quả nhiên không hổ là Tà Quân! Khí phách như vậy thế nhân cũng khó bì nha.
Hắn nói những lời này, ý rằng kết quả trước mắt là do Quân Mạc Tà đặc biệt an bài cho mình một cái bẫy, tiếp đó lại quang minh chính đại thừa nhận sai lầm, thừa nhận mình rơi trúng vào cái bẫy do Quân Mạc Tà tính toán, mượn lập trường đại nghĩa để cứu mình thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, sau đó đột nhiên phản kích, ý rằng: Chỉ vì muốn hãm hại ta một lần mà hao tổn công sức như vậy, đáng lắm sao?
Mạc Vô Đạo tự nhận mình sai, lại khiến cho người ta có cảm giác hắn ngay thẳng chính trực, là nhân tài rơi xuống thế hạ phong!
Tính cả lần đấu khẩu thứ nhất, Mạc Vô Đạo đã liên tiếp bại hai trận. Cái này tựa như đấu võ mồm, nhưng có ảnh hưởng rất lớn. Ít nhất những người đang ở đây đều là có danh vọng, nên sẽ có ảnh hưởng rất lớn!
Lần này là tam đại tông chủ của Tam Đại Thánh Địa đồng thời ra tay, nhưng thất bại. Không chỉ thất bại, mà còn bị bức bách phải xin lỗi ngay tại đương trường. Trong mắt của quần hùng, đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị!
Cho nên từ nay về sau, với việc xác định mục tiêu của gia tộc cần phải suy nghĩ cặn kẽ...
- Mạc tông chủ thân là người đứng đầu Độn Thế Tiên Cung, một trong Tam Đại Thánh Địa, tin rằng đãi ngộ cái gì là xa hoa đều là tương xứng. Bổn tọa nếu lo lắng, cũng chỉ lo rằng mình đãi ngộ chưa đủ cao.
Trong giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Tà mang theo một khí vị ngạo nghễ tự đáy lòng, lạnh lùng nói:
- Vì Mạc tông chủ, vì tương lai Thánh Địa, tin rằng vô luận hi sinh cái gì cũng đều đáng giá.
Trong lời nói của Mạc Tà, bề ngoài thì có vẻ như tung hô Mạc Vô Đạo cùng Tam Đại Thánh Địa, nhưng kỳ thực ý tứ hoàn toàn ngược lại. Đã có tư cách tham dự đại hội này thì cũng chẳng phải là ngốc tử, ai cũng có thể nghe ra.
Ta đây làm việc không phải vì ngươi, mà là vì Tam Đại Thánh Địa. Chỉ cần có thể đả kích các ngươi, ta sẽ dốc hết sức. Dù có tiêu phí tiền vốn rất nhiều, nhưng cũng coi như là hi sinh chân chính. Huống gì, một chút này mà có thể làm lão tử tổn thất được sao!
Miễn là tiền có thể giải quyết công việc, xem như không thành vấn đề. Còn nói về tiền tài tổn thất, vô luận con số kinh người đến thế nào, cũng không tính là tổn thất, chính là cái lãi lớn của Đường Bàn Tử, có thể bù đắp hết phí tổn, chẳng những thế còn có dư.