Chương 343: Mãi Mãi Tin Ta.

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:20:50

- Đúng đúng, thân phận của ngài là gì chứ? Nếu như ngài tự tay đối phó với Lệ Tuyệt Thiên đó chẳng phải là cấp mặt mũi cho hắn sao? Quá nể mặt bọn họ rồi. Lệ Tuyệt Thiên cũng chỉ là nắm bột trước mặt ngài, là cái rắm mà thôi. Dù sao ngài cũng không nên tự thân xuất thủ, một khi xuất thủ, vậy ngài đã tự hạ thân phận của mình rồi! Đôi môi dầy bịch của Hùng Khai Sơn khẽ mở, không ngờ lại nói năng vô cùng lưu loát. Vốn tưởng rằng kéo dài thời gian mà công việc lại vẫn chưa xong, cho nên vị thần bí cái thế cao nhân này mới tự thân tới Thiên Nam, ước định lúc trước chắc chắn bị hủy rồi. Không thể tưởng được trong khẩu khí của vị cái thế cao nhân này lại hơi có ý tứ muốn tiếp tục, hai người không khỏi mừng thầm, vội vã nói! Vị thần bí cao nhân này chịu cho bọn họ cơ hội, chẳng phải là nói có hy vọng tiến giai sao, oa! Oa ken két! Nhưng mà Lệ Tuyệt Thiên lại là vị chí tôn đứng thứ hai trong thiên hạ, vậy mà ở trong miệng của Hùng Khai Sơn không khác gì một cái rắm...Điều này cũng quá khoa trương đi.. - Ừm, cho nên...? Quân Mạc Tà trầm ngâm. - Cho nên việc này cứ để chúng ta làm đi. Hạc Trùng Tiêu sợ Hùng Khai Sơn mở miệng sẽ không tốt, vội vàng đón lời. Vỗ ngực xung phong nhận việc. - Ừm... Đã như vầy... Cũng tốt... Ài! Quân Mạc Tà dùng thanh âm già nua, giống như một người ở đỉnh cao cảm thấy đơn độc, thở dài một hơi, có phần chán nản nói: - Đối với Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này lão phu thật đúng là không có nửa điểm hứng thú... - Ngài không có hứng thú, vậy quá tốt rồi, ngài cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho huynh đệ chúng ta, khẳng định sẽ làm ngài hài lòng... Hùng Khai Sơn vỗ tay một cái, âm thanh ròn tan đột ngột vang lên. Hạc Trùng Tiêu lại đang suy nghĩ: câu nói "Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này" khẩu khí so với lúc ở Thiên Hương còn lớn hơn a... - Vị...tiền bối này, trước tiên không nói tới chuyện hứng thú hay không có hứng thú, nhưng mà Phạt Thiên Thánh Quả chính là đồ của ta. Xà Vương Thiên Tầm có phần sốt ruột, tiến lên một bước sau đó nói: - Vãn bối phụng mệnh trông coi Phạt Thiên Thánh Quả, mà nó lại bị mất trong tay của vãn bối. Đó chính là trách nhiệm của vãn bối, xin tiền bối đem Thánh quả trả lại, vãn bối cảm kích vô cùng, mãi mãi khắc ghi đại ân của tiền bối. Những lời này của Xà Vương Thiên Tầm cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thối đều có, thật ra điều này lại khiến Quân Mạc Tà có phần tán thưởng. Nhưng mà với tính tình của Quân đại thiếu, thứ tốt một khi tới tay há có đạo lý phải nôn ra? - A? Tiểu cô nương có làn da trắng nõn này thật ra nói rất được, ngôn từ rất sắc bén, nhưng mà vừa rồi người mắng ta chính là tiểu nha đầu ngươi sao? Quân Mạc Tà nói xong lời cuối cùng, thanh âm liền trầm xuống, uy áp khủng bố vô cùng vô tận tuôn ra. Bước đầu tiên chính là uy hiếp thị quy! Hù dọa mới là thượng sách, nếu như vạn nhất không dọa được, sẽ còn bước thứ hai. Áp bức giống như thiên quân vạn mã, khiến Xà Vương Thiên Tầm kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại ba bước mới nỗ lực đứng vững, thế nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt. Nhưng nàng vẫn quật cường ngẩn đầu lên nói: - Chức trách của vãn bối, cho dù có chết cũng không bỏ! Tiền bối nếu bởi vì Thiên Tầm không hiểu chuyện mạo phạm, vậy cứ việc xuất thủ. Thế nhưng vẫn xin tiền bối trả lại cho Thiên Tầm Thánh quả! Hạc Trùng Tiêu lại rất gấp gáp. Xà Vương Thiên Tầm nói những lời này không thể nghi ngờ chính là đắc tội với cao nhân trước mắt. Thu hồi Thánh quả cũng chỉ là việc nhỏ, thế nhưng vạn nhất khiến cao nhân tức giận, chỉ sợ hắn nhấc tay cũng có thể đoạt được cái mạng nhỏ của Thiên Tầm, cho nên hắn không khỏi gấp giọng nói: - Tiền bối bớt giận, tiểu muội còn trẻ người non dạ, bởi vì nóng lòng vì chuyện thiên phạt Thánh quả cho nên mới mạo phạm tiền bối, xin tiền bối đại nhân đại lượng, bỏ qua cho! - Cái gì mà thiên phạt Thánh quả? Tên của nó tại sao lại loạn lên rồi? Quân Mạc Tà làm ra bộ dạng dạy bảo, nói: - Quả tử này rõ ràng là Thiên Tà Vạn Độc quả! Không hiểu không nên gọi lung tung. Tiểu nha đầu, ngươi xem các ngươi là tám tên tiểu thú. Tu vi bản thân cũng không kém! Thế nhưng ta cũng phải nói cho các ngươi hiểu, trong các ngươi tuyệt đối không có bất luận người nào có thể chịu đựng nổi một giọt quả dịch của Thiên Tà Vạn Độc quả này! Vô luận ai ăn vào cũng chỉ có một kết quả là chết mà thôi! Lão phu lúc trước hạ thân phận xuất hiện là có hảo ý, nha đầu ngươi sao lại không biết phân biệt vậy, ta cũng không cần phải so đo với tiểu nha đầu ngươi! Bước thứ hai, chính là thuyết phục, nếu không thể thuyết phục... - Cho dù bạo thể mà chết, đó cũng là mệnh của vãn bối. Xà Vương Thiên Tầm rất chấp nhất, giương bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, không hề để ý tới ánh mắt ra hiệu của Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn. Ngươi nói xem, Hạc tam, Hùng tứ sao không thể không vội đây? Thiên phạt Thánh quả này tác dụng không ngoài việc tăng cường tu vi của đám Thú Vương, thế nhưng tác dụng phụ của nó lại phi thường khủng bố, có thể nói là phương pháp tốt nhất để tự tử. Mà vị cao nhân thần bí trước mắt này lại có thủ đoạn tạo hóa a. Nếu như có thể đổi thiên phạt Thánh quả để kết giao với vị cao nhân này, đó cũng là vụ buôn bán có lời, thế nhưng Thiên Tầm nói những lời này không thể nghi ngờ đã triệt để đập vỡ vụ mua bán này. Hơn nữa Thánh quả ở trong tay ngươi, mà người ta lại cướp đoạt được, ngươi có thể làm gì đây, còn không phải là nhìn người ta nghênh ngang rời đi sao, nếu chỉ rời đi đã tốt, vạn nhất người ta mất hứng, trực tiếp xuất thủ giết chết vài người chúng ta, lúc đó ngươi đi đâu kêu oan đây! - Thôi thôi! Tiểu nha đầu này nói cũng có đạo lý, lão phu lúc trước lấy quả tử kia mặc dù là có tâm cứu người, thế nhưng rốt cuộc vẫn là đồ của ngươi. Xác thực là không hợp lý, thế nhưng cứ để các ngươi bừa bãi phục dụng, cho dù là phí của trời không nói, thế nhưng tính mạng lại khó bảo toàn. Gặp gỡ tức là hữu duyên, lão phu lấy vật này cũng là để luyện dược mà thôi, đành vậy, làm người tốt ta cũng cố mà làm cho chót! Quân Mạc Tà làm ra bộ dáng đau khổ như có người cắt vài cân thịt trên người hắn vậy, nói: - Lão phu muốn lấy Thiên Tà Vạn Độc quả này là để luyện chế một ít đan dược, mà các ngươi cần quả tử này, mục đích không nằm ngoài việc muốn đột phá bình cảnh, tiến giai, lão phu khi luyện thành đan dược sẽ cho các ngươi vài viên, đảm bảo các ngươi có thể nhẹ nhàng không trải qua nguy hiểm tiến giai! Thế nào? Chuyện này đến đây thôi chứ? Tám các ngươi không trải qua nguy hiểm, nhẹ nhàng tiến giai, các ngươi còn mong gì? Bước thứ ba cũng là một bước cuối cùng, điều kiện trao đổi! Nếu như tiếp tục không đồng ý, Quân đại thiếu cũng chỉ còn nước kiếm con lừa mà nói chuyện thôi, cũng chỉ đành hèn hạ trực tiếp ẩn thân rời đi! Hắn vừa nói như vậy, lập tức khiến đám Thú Vương ở đây ánh mắt đều sáng lên, ngay cả Xà Vương Thiên Tầm cũng do dự. Hạc tam, Hùng tứ cực lực dùng ánh mắt nhìn Thiên Tầm thầm nghĩ: "Thiên Tầm muội tử, ngươi mau đáp ứng đi!" Thật ra phục dụng Phạt Thiên Thánh Quả rất có khả năng bạo thể. Hậu quả này tất cả đám Thú Vương trong lòng đều rất rõ, nói không sợ hãi chính là gạt người! Thế nhưng vì đề cao thực lực, kéo dài tuổi thọ, bọn họ cũng không ngại nguy hiểm! Thế nhưng hiện tại có một cách không trải qua nguy hiểm, an an ổn ổn là có thể tiến giai, hy vọng bày ra trước mắt, ai có thể không động tâm đây? Nếu như những lời này phát ra từ miệng một người bình thường, các vị thú vương nhất định sẽ không tin: lừa gạt quỷ à? Chuyện ma quỷ như vậy nhiều lắm có thể gạt quỷ mà thôi! Dám đem tới lừa gạt chúng ta. nằm mơ đi! Thế nhưng vị trước mắt này là ai? Chính là một vị cao nhân chân chính a! Đơn thuần chỉ lấy tu vi mà nói, so với lão đại còn mạnh hơn nhiều. Mà trọng yếu hơn, lão Tam cùng lão Tứ lại chứng thật hắn có thể trợ giúp huyền thú đơn giản tiến giai! Cho dù Hạc tam Hùng tứ không có nhiều chứng cứ xác thực, thế nhưng lại có một sự thực bày ngay trước mắt: Một bát cấp tiểu gia hỏa Thiết Dực Báo ấu tể xuất hiện ngoài ý muốn, sự thực bực này bày ra trước mắt, không tin cũng không được, chứng tỏ người này có thực lực rất thần bí! Nhất thời ánh mắt của mấy vị thú vương đều tập trưng nhìn tới Xà Vương Thiên Tầm, khiến nàng rất khó xử. - Tại sao còn do dự như vậy, nếu như có nghi kỵ gì, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đều có thể làm chứng! Cứ coi như bọn họ bảo đảm giùm lão phu đi! Bọn họ rất hiểu lão phu, coi như chuyện này thành rồi nhé? Ha ha, tiểu nha đầu miên man suy nghĩ làm gì! Hạc tam Hùng tứ hai người các ngươi nguyện vì lão phu mà làm chứng! Đến lúc đó cũng không thiếu phần của các ngươi đâu! Quân Mạc Tà làm ra vẻ trực tiếp hạ mệnh lệnh. Quân Đại thiếu gia nói xong lại trừng mắt nhìn sang Hạc tam Hùng tứ bên kia. - Đúng, đúng, chúng ta bảo chứng, cửu muội ngươi còn không tin được sao? Hùng Khai Sơn dầy môi nói. Hạc tam lại tương đối cẩn thận, bất ngờ nghe được vị cao nhân thần bí này chủ động lên tiếng, hắn không khỏi ẩn ẩn cảm thấy có phần không ổn, thế nhưng suy nghĩ một hồi, sau đó cũng không có mở miệng nói chuyện, có hy vọng thủy chung so với không có tí gì còn hơn nhiều! - Đã như vầy, không biết tiền bối ngài cần bao nhiêu thời gian mới có thể đem linh đan tới? Xà Vương Thiên Tầm do dự một hồi, cảm thấy rất khó xử, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, chần chờ mà hỏi. Ta ngất, tiểu yêu tinh này! Ngay cả cắn môi cũng dễ nhìn như vậy! Quân đại thiếu khẽ rên rỉ một tiếng. Thiếu chút nữa bị rung động mà rơi xuống đất, hắn vội vàng ổn định lại tâm thần, duỗi ba ngón tay ra, nói: - Chậm nhất là ba năm! Đợi khi ta tìm đủ tài liệu sẽ luyện thành linh đan! Nói đến đây hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Lục lọi trong ngực một hồi, sau đó móc ra một cái bình ngọc, nói: - Lão phu cũng không thèm chiếm tiện nghi của đám tiểu bối các ngươi, vẫn là câu nói kia, gặp gỡ tức là hữu duyên, ta cũng thanh toàn cho các ngươi một chút, trong bình này có vài viên đan dược. Chính là lúc trước lão phu nghịch ngợm mà thí nghiệm ra, cũng chỉ là chút tài liệu vô dụng, phục dụng một khỏa mà nói đại khái có thể làm tăng mười năm công lực, ài thật sự là tài liệu rất khó tìm. Nếu không há lại có thể dừng lại ở đó! Hắn nói xong liền xuất ra tám viên đan dược, lăng không mà ném xuống dưới. Không nhiều không ít, mỗi người một viên, ách, là mỗi thú một khỏa. Sư Vương, Hầu Vương, Hổ Vương đều cầm trong tay một viên đan hoàn nho nhỏ, có phần tò mò cùng lưỡng lự, không biết có nên phục dụng hay không. Hùng Khai Sơn lại không có cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp ngửa cổ mà nuốt xuống, sau đó vận công, đột nhiên hắn bị dọa cho nhảy dựng lên: - A? Vận hành liền ba lượt đã hấp thụ xong dược lực. Thân mình hắn chính là cao thủ cấp chí tôn, thân thể cường hãn càng mạnh hơn nhiều so với nhân loại, tự nhiên có thể nghiệm chứng kết quả. Hắn vừa mừng vừa sợ kêu lên: - Thật có thể gia tăng công lực. Thấp nhất cũng là mười năm tinh tu! Thần dược a! Lời này vừa nói ra, Hạc Trùng Tiêu cũng nhịn không được mà nuốt xuống, sau đó tự nhiên cũng là một phen kinh hỉ. Chứng kiến thần sắc của hai người như thế, không giống như là đang gạt người, mấy tên Thú Vương khác đều nhìn nhau, sau đó đều nuốt đan dược xuống, không tới một hồi, đột nhiên đám này đồng thời đứng thẳng, mười sáu con mắt nóng bỏng không hẹn mà cùng nhìn Quân Mạc Tà. Trời ạ, trên đời này không ngờ thật sự có loại đan dược thần kỳ có thể tăng cường công lực a! Không ngờ là thật sự tồn tại a! Trời ạ, không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào! Tất cả Thú Vương ánh mắt đều trở nên nóng rực! Cao nhân a. Đến lúc này, chuyện tình lúc trước vị cao nhân này nói có thể dùng Phạt Thiên Thánh Quả để luyện chế ra đan dược đột phá tiến giai, đám người lại càng thêm tin tưởng! Vừa rồi vị tiền bối kia nói cái gì: Lúc trước chỉ là thí nghiệm chơi, cũng chỉ là tài liệu vô dụng mà thôi, nếu không há chỉ có thể dừng lại như thế! Thần a, tài liệu vô dụng đã có thể luyện chế được như vậy, nếu dùng tài liệu tốt vậy sẽ thành cái dạng gì!? Sự thật bày ra trước mắt, còn hoài nghi cái nỗi gì? Chuyện này chính là ngàn năm có một a, đều không phải trải qua sinh tử để tấn cấp! Chuyện thật tốt a! Nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện tốt như vậy! Quân Mạc Tà ở giữa không trung, hắc bào tung bay, lăng không chắp tay mà đứng, ánh mắt nhìn về phía xa trông có vẻ xuất trần, cao nhân thế ngoại. Hừ hừ không tin ta mới là lạ! Rốt cục cũng chấn trụ được đám đầu gỗ này!