Chương 145: Tử Ngọc Hỏa thảo. Con thuyền dưới đáy biển.

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:17:13

Cả Lạc Bắc và Thái Thúc đều không biết rằng Hiên Hồ tông mặc dù chỉ là một tiểu phái lánh đời không có tiếng tăm gì trên thế gian nhưng lại được rất nhiều người tu đạo ở hải ngoại và Yêu tộc tôn kính. Bởi vì Hiên Hồ tông tu luyện Ngoại đan đạo pháp, hơn nữa cái mà bọn họ tu luyện lại chính là Y thuật đạo pháp. Mặc dù Hiên Hồ tông ngày thường lánh đời, người thường muốn tìm họ cũng khó. Nhưng nếu gặp thì cho dù là người hay yêu họ cũng đều chữa trị. Thể trạng của tộc Ly Thủ khác với Yêu tộc, trời sinh đã có linh thức, biết công pháp tu luyện nên không có chịu ân huệ của Hiên Hồ tông. Tuy nhiên những việc làm của Hiên Hồ tông thì họ cũng có nghe nói. Hơn nữa Ly Nguyên Ly cũng biết An Khánh Tịch là trưởng lão của Hiên Hồ tông nên trong Yêu tộc cũng có nhiều người chịu ân huệ của lão. Vì vậy mà lúc này, thái độ của gã đối với người của Hiên Hồ tông hoàn toàn khác. Nhưng cũng vì vậy mà Ly Nghiêu Ly lại nghĩ tới lời Lạc Bắc vừa mới nói. Nếu như vơ đũa cả nắm thì Hiên Hồ tông cũng là môn phái tu đạo trong thế gian nhưng họ cũng không coi Yêu là địch. - Hai vị này là... Tuy nhiên vào lúc này, ánh mắt của An Khánh Tịch cũng để ý tới Lạc Bắc và Thái Thúc. Bên trong hải vực tối đen, Lạc Bắc và Thái Thúc đứng trong Sơn Hà xã tắc chung còn dễ nhận ra hơn đám người của tộc Ly Thủ. - Chúng ta nhìn thấy Thái Dương chân hỏa ngưng tụ rồi giáng xuống nên tới đây xem là cái gì. - Lạc Bắc dừng một chút rồi nói tiếp: - Còn về danh tính của chúng ta thì thật sự không tiện tiết lộ. - Cái này... Nghe thấy trả lời như vậy, An Khánh Tịch lại quay sang nhìn đám người Ly Nghiêu Ly rồi nhìn cái cây tỏa ra ánh sáng màu tím mà không biết phải nói thế nào. - Ly Nghiêu Ly! Các ngươi cũng tới vì cái cây này? Đúng vào lúc này, một cái âm thanh trẻ tuổi từ trong thuyền vọng ra: - Ta là Mộ Hàm Phong! Có điều thân mình có tật cho nên không tiện ra ngoài gặp khách. - Là Mộ tông chủ? Đám người Ly Nghiêu Ly lập tức cung kính: - Đúng vậy! Chúng ta đã đợi Tử Ngọc Hỏa thảo mấy tháng rồi. - Hiên Hồ tông chúng ta cũng tới vì Tử Ngọc Hỏa thảo. - Tông chủ Mộ Hàm Phong của Hiên Hồ tông ở trong thuyền lớn lên tiếng: - Theo lý thuyết các ngươi tới đây trước, chúng ta không nên giành lấy nó. Nhưng thứ linh dược này là vật cứu mạng cho ta. Vì vậy mà ta có một ý tưởng, không biết các ngươi có thể tặng nó cho ta không? - Mộ tông chủ! - Ly Nghiêu Ly chớp mắt rồi cắt lời Mộ Hàm Phong: - Vốn với những gì mà Hiên Hồ tông các người làm, chúng ta nhất định dâng thứ linh dược này. Nhưng hiện tại nó đối với chúng ta mà nói cũng rất quan trọng. Cho dù ta có mất mạng cũng phải lấy được nó. "Không biết thứ Tử Ngọc Hỏa thảo này có thần thông gì mà cả Hiên Hồ tông và tộc Ly Thủ đều coi trọng như vậy. Thanh âm của tông chủ Hiên Hồ tông yếu ớt dường như đúng là mang bệnh cần phải có nó để cứu mạng." Lạc Bắc đang nghĩ vậy thì nghe Mộ Hàm Phong nói: - Ly Nghiêu Ly! Các ngươi cần thứ linh dược này là vì tộc Ly Thủ các ngươi có một thứ pháp quyết lợi hại nhưng lại cần có thể chất "tam thần long thể" mới tu luyện được. Các ngươi định dùng thứ linh dược này để thay đổi thể chất của một người trong số các ngươi đúng không? - Đúng vậy. - Ly Nghiêu Ly lớn tiếng nói: - Tộc Ly Thủ chúng ta có một thứ pháp quyết lợi hại cần có tam thần long thể mới tu luyện được. Nhưng bình thường thì mấy trăm năm, tộc Ly Thủ chúng ta mới có thể xuất hiện một tộc nhân có thể chất như thế. Tuy nhiên Tử Ngọc Hỏa thảo có thể thay đổi thể chất của một người trong số chúng ta để tu luyện thứ pháp quyết lợi hại kia. Có điều hiện giờ chúng ta phải có được thứ linh dược này cũng không chỉ để tu luyện pháp quyết mà là cần pháp quyết đó để cứu tộc nhân của chúng ta. - Cứu tộc nhân của các ngươi? - Đúng vậy! - Ly Nghiêu Ly oạn hận nói: - Thương Lãng cung vô cớ trở thành địch với chúng ta. Chúng ta không địch lại nên có vài tộc nhân đã rơi vào trong tay chúng. - Vốn Thương Lãng cung chỉ là một phái nhỏ nhưng không biết trong thời gian qua gặp được kỳ ngộ gì mà trở nên lợi hại như vậy. Hành vi của họ trong mấy năm qua đúng là... - Mộ Hàm Phong thở dài một tiếng: - Có điều ta cũng không phải chỉ muốn các ngươi tặng không Tử Ngọc Hỏa thảo cho mà vì ta có phương pháp khác có thể biến các ngươi có được thể chất Tam Thần Long thể. Có điều do linh dược trong tay ta có hạn nên chỉ có thể thay đổi được thể chất của hai người trong số các ngươi. Hơn nữa phương pháp này của ta mất thời gian nửa tháng, không giống như Tử Ngọc Hỏa thảo chỉ cần mấy ngày là có tác dụng. Không biết các ngươi có thể đồng ý với điều kiện này của ta. Nếu các ngươi có thể tặng Tử Ngọc Hỏa thảo cho ta, ta cũng không dùng ngay. Đợi sau khi biến hai người trong số các ngươi thành Tam Thần Long thể thì mới dùng. - Mộ tông chủ! Ngài có phương pháp biến thể chất của chúng ta thành Tam Thần Long thể? Đám người Ly Nghiêu Ly vô vàn cực nhọc mới có thể tìm được một cái Tử Ngọc Hỏa thảo là để thay đổi thể chất, tu luyện pháp quyết kia mà cứu tộc nhân của mình. Nhưng đám người của Thương Lãng cung có tu vi rất cao cho dù một người tu luyện được pháp quyết đó thì chưa chắc đã thành công. Hiện tại nếu hai người có thể tu luyện thứ pháp quyết lợi hại kia thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều. Vì thế mà cho dù là Ly Nghiêu Ly thì vào lúc này âm thanh cũng hơi run rẩy: - Lấy một gốc Tử Ngọc Hỏa thảo đổi lấy hai người có thể chất Tam Thần long thì cho dù có phải chờ lâu hơn một chút chúng ta cũng lợi hơn nhiều. Nếu Mộ tông chủ thật sự có thể biến thể chất của hai người trong số chúng ta thành Tam Thần Long thể thì tộc Ly Thủ chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân đức của ngài. Ngày sau nếu có gì cần sẽ dốc hết sức không từ chối. Nói tới đây, Ly Nghiêu Ly đột nhiên nghĩ tới còn có Lạc Bắc và Thái Thúc liền nói: - Chỉ có điều lai lịch của hai người kia không rõ ràng. Hiện tại Thương Lãng cung làm ầm ĩ lên như vậy, nên mặc dù họ nói không cần thứ linh dược này nhưng chẳng may mà Thương Lãng cung biết được tin tức... - Hai người bọn họ? - Không để cho Lạc Bắc và Thái Thúc lên tiếng, âm thanh của Mộ Hàm Phong lại vọng ra, hơn nữa lão dường như còn đang mỉm cười: - Các ngươi không biết được lai lịch của họ nhưng ta lại có thể đoán được một chút. Thật sự bọn họ đúng là không tiện nói ra thân phận của mình nhưng ta có thể cam đoan rằng bọn họ không phải như các ngươi băn khoăn. "Chẳng lẽ Mộ Hàm Phong nhận ra lai lịch chúng ta?" Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau nhưng trong lòng không giấu được sự kinh hãi. Đúng vào lúc này, âm thanh của Mộ Hàm Phong lại vọng tới: - Tử Ngọc Hỏa thảo đã trưởng thành, hơi thở của nó đã lộ nên nơi này không thể ở lâu. Nếu không chê, xin mời các vị lên thuyền của chúng ta. - Được! Nghe Mộ Hàm Phong nói vậy, Ly Nghiêu Ly cũng không chần chừ, giơ tay chộp một cái hút lấy Tử Ngọc hỏa thảo rồi quay sang gật đầu với người của tộc Ly Thủ. Hơn mười bóng người liền xuyên qua vầng sáng bao quanh con thuyền lớn mà hạ xuống boong thuyền. - Ngay cả người của tộc Ly Thủ cũng tín nhiệm họ như vậy. Hơn nữa bọn họ cũng không coi Yêu tộc là địch, chắc không phải là huyền môn chính đạo. Lạc Bắc cũng không từ chối, liền thầm nghĩ điều khiển Khuất Đạo Tử khống chế Sơn Hà xã tắc chung hạ xuống con thuyền. Rơi xuống boong thuyền, Lạc Bắc và Thái Thúc liền có cảm giác như lạc vào giữa đám người khổng lồ. Bởi vì ngoại trừ thiếu nữ, Lạc Bắc và Thái Thúc xấp xỉ nhau ra, đám người tộc Ly Thủ đều rất cao lớn. - Các ngươi theo ta vào trong khoang thuyền thôi. Tông chủ chúng ta không tiện ra ngoài gặp khách, các ngươi ở bên ngoài để người khác thấy cũng không hay. Trong lúc Lạc Bắc và Thái Thúc đang quan sát đám người Ly Nghiêu Ly thì An Khánh Tịch đi lên, vuốt cằm thi lễ với mọi người sau đó xoay người dẫn đường. Con thuyền này được đóng bằng gỗ nhưng là một thứ gỗ cứng rắn. Hơn nữa khi đi trong nó cũng không hề có lấy một chút khó chịu, chứng tỏ là nó cũng giống như Phân Thủy thần quang bạng, rất thích hợp đi di chuyển dưới nước. Lạc Bắc và Thái Thúc đi theo đám người Ly Nghiêu Ly, dưới sự chỉ dẫn của An Khánh Tịch đi vào trong khoang thuyền. Cả con thuyền giống như một ngôi lầu. Xuống được mấy tầng, An Khánh Tịch mới gật đầu rồi mở hai cánh cửa lớn khép kín. Tất cả nhìn vào bên trong thì thấy có hai người trẻ tuổi đang ngồi.