- Tự nổ nội đan!
Độc Giác Đằng Quy ở ngay gần chỗ Thao Sinh Nguyên, Kỷ Lang Yên và Lạc Bắc cho nên khi viên nội đan nổ tung, Thao Sinh Nguyên và Kỷ Lang Yên đều biến sắc.
Nội đan của dị thú là vật mà nó ngưng kết chân nguyên trong bao nhiêu năm. Tự nổ nội đan tương đương với toàn bộ chân nguyên trong người nổ tung, tạo ra uy lực lớn nhất nhưng đồng thời cũng là một phương thức tấn công thảm thiết nhất.
"A!"
Trong tiếng gầm rung chuyển trời đất, mấy tiếng hét thê lương vang lên. Vài tên Thương Lãng cung ở gần đó, ngay cả Kỷ Lang Yên cũng bị chân nguyên nổ tung đánh văng ra ngoài. Trong tích tắc đó, Thao Sinh Nguyên kịp sử dụng Thất Hải Tụ Thú Phiên để bọc chặt lấy mình. Tuy nhiên Ngũ Ngục Thần Sơn và tia chớp màu tím tấn công Lạc Bắc thì bị lực lượng kinh người đó cản lại.
Mặc dù Độc Giác Đằng Quy đã gần chết nhưng chân nguyên trong người vẫn rất mạnh. Bây giờ nó tự nổ nội đan chẳng khác nào có vô số đạo sét bùng nổ khiến cho trong phạm vi hơn mười trượng tràn ngập nguyên khí hệ Thổ.
Nhưng Lạc Bắc ở gần ngay vụ nổ lại bị thương ít nhất.
Ngay vào lúc nội đan của Độc Giác Đằng Quy nổ tung thì một quả cầu nguyên khí hệ Thổ tinh khiết giống như một quả trứng bọc lấy hắn. Cũng giống như lúc Lạc Bắc mới tới núi Anh Giao, người Tịch Tộc đã cho hắn xem thực lực của mấy con dị thú. Khi đó Độc Giác Đằng Quy đã sử dụng chân nguyên của mình bọc lấy mấy con dị thú khác.
Mặc dù Lạc Bắc không biết tại sao khi tự nổ nội đan, Độc Giác Đằng Quy có thể phân ra một phần chân nguyên để bảo vệ mình nhưng vào lúc nguyên khí hệ Thổ bao bọc lấy hắn, trong tích tắc đó không ngờ tinh thần của Lạc Bắc và Độc Giác Đằng Quy có một sự liên hệ khiến cho hắn cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ của nó.
- Đa tạ...ngươi...liều chết vì chúng ta... Chỉ hận...tu vi không đủ mạnh, không thể giết được những kẻ này...
Suy nghĩ của Độc Giác Đằng Quy mang theo một làn hơi thở bất khuất vang lên trong Thức Hải của Lạc Bắc. Tuy nhiên sự kết nối tinh thần đó cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Ngay vào thời điểm Độc Giác Đằng Quy tự nổ nội đan thì nó cũng hoàn toàn không còn sức sống. Bốn chân của nó giáng xuống đất khiến cho vách núi vỡ vụn làm cho cả thân hình khổng lồ từ từ theo núi đã mà chìm xuống dưới.
Cảm nhận được tâm nhiệm bất khuất và thảm thiết của Độc Giác Đằng Quy, cách đó hơn một trăm trượng, Song Đầu Sương Xà và Lam Dực Hổ Văn Thú cũng cùng phát ra tiếng gầm, đồng thời phun ra nội đan tấn công đám người Thương Lãng cung đang tập trung.
- Đám yêu thú cùng phát cuồng?
Nhìn thấy cảnh tượng đó đám người Thương Lãng cung đều ớn lạnh.
Độc Giác Đằng Quy vừa mới chết, nguyên khí hệ Thổ bao trùm Lạc Bắc cũng mất đi. Nhất thời, Lạc Bắc mất đi chỗ dựa và Tam Thiên Phù Đồ cũng rơi xuống. Nhưng trong tích tắc đó, cảm giác toàn thân tê dại cũng biến mất khiến cho Lạc Bắc chợt hiểu ra khi ở trong Tử Uyên La Phù, bản thân đã được thoát thai hoán cốt. Hơn nữa tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ bảy khiến cho bản thân có khả năng chống độc cực mạnh.
Tuy nhiên Lạc Bắc vẫn hoàn toàn lạnh lẽo.
Bởi vì lúc này mặc dù cảm giác tê dại đã hết nhưng ba con Hỗn Nguyên Thần Hoàng vẫn chạy dọc theo kinh mạch nhanh chóng lao vào tâm mạch.
Nếu bị Hỗn Nguyên Thần Hoàng cắn đứt tâm mạch thì cho dù sức sống của Lạc Bắc có mạnh tới mấy cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Tới lúc này, Lạc Bắc chỉ còn biết sử dụng chân nguyên bao vây ba con Hỗn Nguyên Thần Hoàng trong kinh mạch mà thôi.
Cái loại dị trùng thời thượng cổ này có lực lượng rất mạnh. Nếu muốn sử dụng chân nguyên để đẩy nó ra khỏi cơ thể thì hiện tại là điều không thể đối với Lạc Bắc. Nhưng ba con Hỗn Nguyên Thần Hoàng lại có thể hấp thu chân nguyên vì vậy mà chân nguyên của Lạc Bắc hơi chạm vào đã bị chúng nuốt chửng.
Với tốc độ hấp thu chân nguyên của Hỗn Nguyên Thần Hoàng, chỉ sợ trong chốc lát, chân nguyên của Lạc Bắc sẽ bị chúng hấp thu hết.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng nhìn thấy Song Đầu Sương Xà và Lam Dực Hổ Văn Thú phun ra nội đan.
Lạc Bắc biết, Song Đầu Sương Xà và Lam Dực Hổ Văn thú phun ra nội đan chứng tỏ chúng nhận thấy tình hình không thể xoay chuyển nên cũng giống như Độc Giác Đằng Quy cho nổ nội đan của mình.
Nơi khóe mắt, Lạc Bắc lại nhìn thấy Thái Thúc và mấy người tộc Ly Thủ đang bị vài người Thương Lãng cung dồn vào trong góc.
Trên núi Anh Giao đã xuất hiện vô số cái hố khiến cho cả ngọn núi rung rinh sắp sập. Các tộc Đằng Giao, Thủy Tính, Kim Thiềm đã ngã xuống hơn một nửa, chỉ còn Tịch Tộc đang điều khiển dị thú cố gắng chống đỡ.
- Được! Ta cùng liều mạng với các ngươi.
Vào lúc này, từ trên người Lạc Bắc cũng phát ra hơi thở thảm thiết, bất khuất.
Lạc Bắc cũng không để ý tới Hỗn Nguyên Thần Hoàng trong kinh mạch nữa, ngưng tụ chân nguyên của bản thân điều khiển Tam Thiên Phù Đồ.
Graooo!
Gần như đồng thời tất cả dị thú và yêu tộc trên núi đều cảm nhận được sự quyết tử của Lạc Bắc. Trong nhất thời, ngay cả Pháp Vương Thủy Chu, Ngọc Đái Ngân Hà Mãng không bị thương nặng cũng đều phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc rồi phun ra nội đan của mình.
Thảm thiết, bất khuất!
Đã tới lúc quyết tử.
Nhưng đúng vào lúc này, đám dị thú và tất cả những người trên núi Anh Giao, ngay cả người Thương Lãng cung và Lạc Bắc cũng chợt dừng lại.
Bởi vì vào lúc này, một làn hơi thở khủng bố từ cửa Sinh ập vào trong núi Anh Giao.
Trong nháy mắt, những gương mặt quyết tử của những người trên núi Anh Giao chợt giãn ra.
Thất Hải Yêu Vương thú.
Xuyên qua ánh sáng của vô số pháp thuật, Lạc Bắc có thể nhìn thấy thân hìnhcủa Thất Hải Yêu Vương thú xuất hiện từ trong trận.
Mà bên cạnh Thất Hải Yêu Vương thú cũng có bóng của vài con dị thú cao tới ba, bốn trượng.
Chỉ trong tích tắc đó, Lạc Bắc có thể hiểu được tại sao Tịch Tộc lại có thể triệu tập được năm con dị thú cực mạnh ở trong vùng biển này. Bởi vì đám dị thú đó cảm nhận được hơi thở của Thất Hải Yêu Vương thú nên tới để bảo vệ.
Sở dĩ trong nháy mắt Lạc Bắc có thể hiểu được điều đó cũng là vì trong Thức Hải của hắn chợt vang lên âm thanh giống như của Độc Giác Đằng Quy tuy nhiên ẩn chứa một sự uy nghiêm:
- Ngươi tốt lắm...ngươi có một lòng thống nhất Yêu tộc...lại có tâm tính kiên cường bất khuất, không coi thường ngoại tộc...khiến cho người ta kính phục. Ta nhận ngươi làm chủ.
Cùng với lúc âm thanh đó vang lên, Lạc Bắc cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ tràn vào trong cơ thể của mình.
Cùng với luồng sức mạnh đó còn có vô số những đoạn ký ức dường như là những kiến thức Thất Hải Yêu Vương thú thấy được trong mấy trăm năm qua. Nếu người bình thường trong trường hợp bị luồng sức mạnh kia tràn vào đồng thời Thức Hải lại phải chịu đựng những đoạn ký ức đó thì chắc chắn tinh thần không khống chế được, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng tính tình của Lạc Bắc vô cùng cứng rắn cho nên hấp thu toàn bộ đoạn ký ức đó.
Lần này, Lạc Bắc cảm nhận được trong làn chân nguyên mạnh mẽ đó có ba luồng hỏa nguyên đặc sệt nóng bỏng bao bọc lấy Hỗn Nguyên Thần Hoàng.
- Địa Tâm Hắc Sát Hỏa Nguyên.
Lạc Bắc lập tức hiểu được thứ hỏa nguyên đang bao bọc lấy Hỗn Nguyên Thần Hoàng chính là Địa Tâm Hắc Sát Hỏa Nguyên được Thất Hải Yêu Vương thú ngưng tụ. Mặc dù Hỗn nguyên Thần Hoàng còn rắn hơn cả Tinh Kim nhưng cũng không thể luyện hóa được ngay ngọn lửa này. Đồng thời bên trong ngọn lửa đó có ẩn chứ khí Hắc Sát cho nên chúng cũng không thể nào hấp thu đành để bị bao bọc không thể tiến thêm.
Trong tích tắc Lạc Bắc có cảm giác đó thì tất cả những người trên núi Anh Giao và Thương Lãng cung đều nhìn thấy một vầng ánh sáng màu đỏ giống như hoa văn lại giống như bùa, hết sức huyền ảo từ trên trán Thất Hải Yêu Vương thú bay ra dính vào trán Lạc Bắc.
Vầng sáng đó bay tới trán Lạc Bắc chợt lóe lên rồi biến mất. Mà trên trán của hắn trong nháy mắt xuất hiện một hình ảnh thấp thoáng có phong cách cổ xưa.
- Sao có thể như vậy. Không ngờ Thất Hải Yêu Vương thú lại tự động nhận hắn làm chủ mà không nhận Yêu tộc khác?
Lần này, Thao Sinh Nguyên và Kỷ Lang Yên đều tái mặt.
Thao Sinh Nguyên và những người Thương Lãng cung đều biết rằng vầng ánh sáng màu Thất Hải Yêu Vương thú phóng ra chính là dấu hiệu nó nhận chủ. Mà cái hình ảnh trên trán Lạc Bắc chính là dấu hiệu chủ nhân của Thất Hải Yêu Vương thú.