Chương 588: Viên Huyết Xá lợi cuối cùng

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:20:20

- Trần cung chủ khách khí rồi. - Người đàn ông đầu trọc gật đầu. Ánh mắt của y cung có chút e ngại. Còn người thanh niên áo vàng thì lên tiếng hết sức bình thản: - Tại hạ đúng là Yến Duẫn Minh! Ngày đó ta có việc nên không đi cùng với sư huynh Kỳ Liên, nếu không với thần thông của Bắc Minh vương ta chắc chắn đã chết trong tay lão. - Trần cung chủ! Các ngươi tới đây để làm gì? Lúc này, Tiên Hồ đạo quân liếc mắt nhìn Trần Thanh Đế: - Đừng nói là tới tìm lão đạo ta để nói chuyện phiếm. - Sau này nếu có thời gian ta sẽ hỏi tiền bối một chút vấn đề về công pháp. - Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn cái trận pháp sau lưng Tiên Hồ đạo quân: - Lần này chúng ta tới đây là vì có chút chuyện muốn đi vào Phong Khư. (Có thể là thành lớn, chợ lớn...) - Nếu các ngươi đã biết trận pháp này đi tới Phong Khư thì chúng ta cũng chẳng cần phải giấu diếm. - Tiên Hồ đạo quân cười lạn: - Chỉ có điều Phong Khư là một khu di tích của người tu đạo thời cổ nhưng do Côn Luân ta phát hiện trước. Vì vậy mà nó tương đương với vật sở hữu của Côn Luân chúng ta. Nếu chưởng giáo Hoàng Vô Thần đồng ý, các ngươi muốn vào ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu không có lệnh của Hoàng Vô Thần chưởng giáo, ta cũng không thể quyết định để cho các vị đi vào Phong Khư. - Nếu vậy thì đành phải lãnh giáo một chút thần thông của tiền bối. - Trần Thanh Đế nhìn Tiên Hồ đạo quân mà nói vậy. - Trần cung chủ! Chưởng giáo Hoàng Vô Thần đối xử với ngươi không hề tệ, ngươi cần gì phải trở thành địch với Côn Luân chúng ta. Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Yến Duẫn Minh cảm thấy lo lắng. - Yến Duẫn Minh! Đến lúc này ngươi còn có suy nghĩ đó hay sao? - Tiên Hồ đạo quân lên tiếng cắt lời: - Chẳng lẽ người không thấy mấy người Trần cung chủ đã có sự chuẩn bị mới tới dây? Nếu như ta không địch lại được thì ngươi nên hủy cái trận pháp này trước. - Nếu tiền bối đã quyết như vậy thì vãn bối cũng không khách sáo nữa. Tiên Hồ đạo quân vừa mới dứt lời, Trần Thanh Đế dã biến sắc, ánh mắt tràn ngập sát khí. Trên đỉnh đầu của y tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ rồi một cái bia ngọc lập tức xuất hiện. Nó chính là Tự tại bia. Tiên Hồ đạo quân vẫn ngồi xếp bẳng chỉ cười lạnh liếc nhìn Trần Thanh Đế rồi lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc bích và một cây phất trần màu tím. Tự Tại ngọc bia xuất hiện lập tức biến to tới mười trượng đưa đám người Trần Thanh Đế đứng lên trên. Cùng lúc đó, một tiếng chấn động trong không khí vang lên rồi một pho tượng còn to hơn cả Tự Tại ngọc bia chính là Thực Thủy thần quân cưỡi Huyền quy cũng xuất hiện. Trần Thanh Đế mới ra tay đã sử dụng tới pháp thuật mạnh nhất của mình. Cái hồ lô trong tay Tiên Hồ đạo quân tản ra một chùm ánh sáng màu xanh bao phủ Yến Duẫn Minh và Chung Kim Cương vào bên trong. Cây phất trần màu tím cũng tản ra vô số những tia sáng tạo thành một cái võng lớp phủ về phía đám người Trần Thanh Đế dường như muốn úp lên cả Chân Thủy thần quân cùng với đám người Trần Thanh Đế. Ánh mắt của Yến Duẫn Minh cũng hết sức lo lắng. Y biết một khi Trần Thanh Đế ra tay, đám người Băng Trúc Quân sẽ không đứng nhìn. Mà thực lực của Trần Thanh Đế rõ ràng cao hơn mình nhiều. Bên y có chống đỡ được không còn phải trông chờ vào thần thông của Tiên Hồ đạo quân. Nhưng điều khiến cho y không thể ngờ được đó là trong lúc sự chú ý của mình đang tập trung về phía Tiên Hồ đạo quân thì một tia sáng chợt lóe lên trong mắt lão. Rồi chín con rồng chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của y sau đó bao vây lấy Yến Duẫn Minh khiến cho một tiếng hét thảm cũng không kịp có mà chỉ có Nguyên Anh và thân thể của y lập tức biến thành tro. - Tiên Hồ đạo quân! Ngươi định làm gì? Chung Kim cương như bị bỏng lập tức bay tránh Tiên Hồ đạo quân tới hai mươi trượng. Gã không thể tin nổi vào cảnh tượng vừa rồi mà hét lên hỏi Tiên Hồ đạo quân. - Ta làm gì ư? Chẳng lẽ ngươi không nhìn rõ hay sao? - Tiên Hồ đạo quân nhìn Chân Thủy thần quân cùng với cái võng lớn màu tím trên không trung mà nở nụ cười châm biếm: - Vị sư điệt của ta có tu vi không cao nhưng độn thuật lại đặc biệt. Nếu như hắn mà chạy được để tin tức truyền đi thì hơi rắc rối. Vì vậy mà ta chỉ còn có cách ra tay với hắn rồi tiếp theo là với ngươi. - Không ngờ các ngươi âm thầm phản lại Hoàng Vô Thần. Chung Kim Cương gào lên một tiếng. Trên người y tản ra ánh sáng màu đen rực rỡ, ngay cả những cái vảy trên bộ giáp cũng trôi nổi trong không trung tạo thành một cái trận xung quanh người y. Cùng lúc đó, dưới chân của y xuất hiện một cái pháp bảo hình thoi rồi đưa y lao vút vào trong cái khe. - Với tu vi của ngươi mà còn muốn đi? Tiên Hồ đạo quân cười lạnh. Cái võng khổng lồ trên không trung lập tức chụp lấy toàn bộ vầng sáng màu đen. Cùng lúc đó, trong tay Chân Thủy thần quân của Trần Thanh Đế cũng xuất hiện một cái búa to. Nó chém thẳng xuống đầu Chung Kim Cương. - Liều mạng. Gương mặt của Chung Kim Cương chỉ còn một sự điên cuồng. Cái trận pháp màu đen cùng với thân thể của y chợt nổ tung khiến cho cái võng màu tím và Chân Thủy Thần quân cũng bị bùng nổ. Nguyên Anh của Chung Kim Cương lập tức lao thẳng vào trong cái khe với một tốc độ kinh người. Nhưng đúng lúc này có tiếng cười khẽ vang lên rồi một làn sóng khí màu bạc chợt bao phủ toàn bộ Nguyên Anh của Chung Kim Cương. - May nhờ có Trần cung chủ và Tiên Hồ đạo quân giúp đỡ. Nếu không để cho hai người này chạy thoát thì đúng là không hay. Cùng với âm thanh đó, bóng dáng của Vương Dĩnh cũng xuất hiện ở đầu cái khe núi. - Không cần phải nói khách sáo. - Tiên Hồ đạo quân lạnh lùng nhìn Vương Dĩnh: - Chỉ hy vọng người của Thiên Lan tinh không đúng như ngươi nói có Thiên Lan vạn thọ đan tăng thêm trăm năm tuổi thọ. - Việc này cứ để cho ta. - Vương Dĩnh gật đầu nói: - Cái trận pháp truyền tống thời cổ do mấy cái trận lớn tạo thành có thể truyền tống vật phẩm, chân nguyên vả thân thể của người tu đạo chúng ta. Đến lúc đó, các ngươi cứ theo lời ta sửa chữa từng bộ phận, trước tiên truyền tống một nửa viên Thiên Lan vạn thọ đan lại đây. Để tiền bồi xác định là đúng rồi mới sửa cho trận pháp truyền tống được hoàn thành. Hơn nữa với tu vi của các vị nếu ta nói sai cũng không thể trốn thoát. - Như vậy là tốt nhất. Nếu không ta cũng chẳng còn sống được lâu nữa. Đến khi đó, ta sẽ kéo mấy người theo chôn cùng. - Tiên Hồ đạo quân lạnh lùng nói câu đó xong liền quay sang nhìn Trần Thanh Đế: - Trần cung chủ! Ta không như các ngươi muốn là Sơn chủ, Thần quân. Ta chỉ muốn bản thân đột phá thêm một tầng tu vi để có được thêm hai, ba trăm năm tuổi thọ chứ không phải chết ở thời điểm này. Cho nên một nửa số thù lao khác hãy để cho ta trước. - Nếu ta đồng ý với tiền bối điều kiện như vậy là không nuốt lời. - Trần Thanh Đế chớp mắt rồi một cái túi màu đỏ từ trong tay y bay thẳng về phía Tiên Hồ đạo quân. Tiên Hồ đạo quân nắm lấy cái túi màu hồng rồi đưa một làn chân nguyên vào trong. Từ miệng cái túi tản ra một vầng ánh sáng màu vàng rồi xuất hiện một cái vật thể nhìn giống như tinh thạch màu đỏ. Cái vật thể đó to bằng ngón tay út tản ra ánh sáng màu hồng cùng với ma khí kinh người. Không ngờ đó chính là một viên Huyết Xá lợi. Nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiên Hồ đạo quân khi nhìn viên Huyết Xá lợi đang tản ra ma khí kinh người, Trần Thanh Đế chớp mắt rồi nói: - Ngày xưa U Minh huyết ma đánh xong trận Kim Đỉnh để lại bảy viên Huyết Xá lợi. Thanh Thành, Nga Mi, Không Động, Triết Bạng Tự, Thục Sơn, Từ Hàng Tĩnh Trai và Đại Tự Tại cung chúng ta, mỗi nơi giữ một viên. Ba viên của Thanh Thành, Nga Mi và Từ Hàng Tĩnh Trai đã lọt vào tay Lạc Bắc. Viên của Triết Bạng Tự đã rơi vào tay Nại Hà ma cung. Viên của Không Động đã bị Huống Vô Tâm đoạt được. Còn viên của Thục Sơn thì theo như lời đạo hữu Băng Trúc Quân nói đã bị xóa bỏ ma huyết rồi luyện hóa. Viên Huyết Xá lợi của Đại Tự Tại cung chúng ta là viên cuối cùng trong số đó. Mỗi một viên đều ẩn chứa lực lượng rất nhiều. Lạc Bắc đoạt được hai viên đã bị yêu nữ tiểu Trà và con Ô cầu kia nuốt mất sau đó phá hủy Đại Tự Tại cung của ta. Nhưng ta phải nhắc nhở tiền bối rằng U Minh ma huyết chứa trong Huyết Xá lợi rất khó đối phó. Trong bốn trăm năm qua, Đại Tự Tại cung chúng ta không tìm ra được phương pháp nào tan toàn. Nếu không cẩn thận sẽ bị U Minh ma huyết cắn lại. - Ngươi không cần phải lo. - Tiên Hồ đạo quân cất kỹ viên Huyết Xá lợi rồi trong khóe mắt chợt lóe lên một chút gì đó như đang cười lạnh.