Trong màn đêm lạnh lẽo, Nam Cung Tiểu Ngôn nheo mắt lại nhìn về phía chân trời xa xôi có thể thấy loáng thoáng vô số những điểm sáng giống như những vì sao từ mặt biển bay lên.
Tu vi của Nam Cung Tiểu Ngôn không kém Nam Ly Việt là mấy. Thần thức và thị lực của y có thể nói là kinh người nhưng vẫn không thể nhìn rõ những điểm sáng đó là vật gì. Y chỉ có thể xác định chúng không phải là pháp bảo do con người điều khiển sinh ra. Tuy nhiên càng không nhìn thấy và không biết thì lại càng khiến cho người ta không giữ được sự bình tĩnh.
- Người của Tuần Sơn ti tại sao vẫn chưa xuất động?
Nam Cung Tiểu Ngôn không nhịn được quay sang hỏi Minh Thập Thất. Theo lẽ thường thì vào lúc này, người của Tuần Sơn ti đã phải đi tra xét tình hình. Tuy nhiên tới tận bây giờ vẫn không có một đệ tử Tuần Sơn ti nào xuất hiện.
- Đã lâu rồi Côn Luân chúng ta không gặp phải biến cố thể này cho nên trước đây mặc dù mạnh nhưng có nhiều chỗ thực tế đã mục. Vì vậy mà đối diện với ám sát quy mô lớn, chúng ta bị rối loạn dẫn tới mất đi thời cơ. - Âm thanh của Minh Thập Thất lạnh như băng:
- Hơn nữa bên đối phương có rất nhiều người từng là người của chúng ta nên hiểu rõ phương thức của Tuần Sơn ti. Vì vậy bây giờ mà để cho Tuần Sơn ti ra ngoài thì chỉ sợ không quá mười người có thể trở về.
Trong gió đêm, âm thanh của Minh Thập Thất lạnh lẽo khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn phải rùng mình một cái. " Từng là người của chúng ta... " Nam Cung Tiểu Ngôn trước đây là người của Thanh ti nên gã có thể nhận ra một số người vắng mặt. Những người đó đi đâu? Tới giờ cũng chẳng khó để tưởng tượng. Điều khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn không thể ngờ được đó là số lượng của những người này.
Tại sao? Tại sao lại có nhiều người đứng về phía Huống Vô Tâm như vậy? Đại trị trước đại loạn. Sự lựa chọn này của Hoàng Vô Thần đối với những kẻ đối lập chẳng phải là vất bỏ một cách vô tình hay sao?
Nam Cung Tiểu Ngôn không nhịn được quay đầu liếc nhìn Minh Thập Thất. Tuy nhiên Minh Thập Thật cũng giống như tất cả những đệ tử mặc trang phục màu xám hoàn toàn dung nhập vào trong âm ảnh. Bọn họ âm trầm và lạnh lùng. Từ sắc mặt của họ thì dường như họ chẳng hề nghĩ tới vấn đề đó. Cho dù người trước mặt có quan hệ gì với mình thì vào lúc này đối với họ cũng chỉ là kẻ địch mà thôi...
Những tia sáng như những vì sao bên lên từ mặt biển. Mới đầu chỉ có đám người như Nam Cung Tiểu Ngôn mới có thể phát hiện nhưng chỉ một chút sau, những đốm sáng đó đều xuất hiện trong mắt của đám đệ tử Côn Luân. Những điểm sáng đó ban đầu không bay thẳng về phía chín vòng xoay của Côn Luân mà dường như chỉ bay thẳng lên không trung. Tuy nhiên tất cả đệ tử của Côn Luân đều phát hiện ra rằng những vì sao đó vừa bay lên cao vừa dạt thẳng về phía Côn Luân.
Rất nhanh nhưng điểm sáng đó đã lên cực cao trở nên rõ ràng. Tuy nhiên người ta lại không có cảm giác nó đang di động tới gần. Những điểm sáng đó dường như biến thành một vì sao thật sự, tạo thành một cái bản đồ sao trên không trung.
Phần lớn sự chú ý của đám đệ tử Côn Luân đều tập trung về phía không trung. Những điểm sáng đó tạo thành một cái hình thù kỳ dị như một cái bản đồ sao. Khi cái bản đồ đó xuất hiện, những vì sao bên trong đó liền phát ra một tia lực tinh thần như chúng bị dẫn xuống từ trên cao vào trong những điểm sáng đó. Vô số điểm sáng trong tấm tinh đồ bắt đầu tản ra ánh sáng cầu vòng rồi trong nháy mắt giống như ánh trắng chiếu xuống bao phủ cả vùng biển rộng mấy ngàn dặm, bọc chín vòng xoay của Côn Luân vào bên trong.
Như một làn khói nhẹ, những tia sáng tựa cầu vòng kia đan xen vào nhau khiến cho cả vùng biển mấy ngàn dặm trở nên lung linh.
- Đây là cái gì?
Rất nhiều đệ tử Côn Luân cảm thấy hoảng hốt. Thứ ánh sáng mờ ảo giống như làn khói nhẹ, giống như sương mù bao phủ toàn bộ vùng biển cũng không làm cho ai bị thương hay yếu đi. Tuy nhiên vào lúc này, phải xem những điểm sáng đó là cái gì, nó có tác dụng gì. Tuy nhiên điều đó lại không thể, bởi từ độ cao của nó thì với tu vi của phần lớn mọi người đều khó đạt tới được cái độ cao đó.
Vào lúc này, trong lòng Nam Cung Tiểu Ngôn hết sức bình tĩnh. Trong nháy mắt, y đã vận chuyển chân nguyên trong người được hai chu thiên. Chân nguyên lưu động kịch liệt khiến cho y thêm tỉnh táo. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho y trở nên tĩnh lặng trở lại. Bởi vì vào lúc này, y nhận thức rõ hơn bao giờ hết rằng bản thân mình đối với Côn Luân chỉ là một quân cờ mà thôi. Điều mà y có thể làm đó là ứng phó cho tốt chuyện trước mắt...
Ngay vào lúc hơn tám ngàn đệ tử Côn Luân vừa mới bình tĩnh lại vì làn sáng mờ, họ lập tức lại trở nên xôn xao vì một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện trên mặt biển về phía Đông.
Đó là một con thuyền gần như chìm vào trong bóng đêm đang từ từ trôi đến. Mà kéo theo con thuyền lớn đó chính là một cơn thủy triều màu hồng.
Sự xôn xao của đám đệ tử trên hòn đảo thứ tư biến mất. Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh. Ngay cả Minh Thập Thất dường như trở thành một cái bóng ma thì đồng tử cũng phải co lại.
Toàn bộ cơn thủy triều màu hồng đó không ngờ lại là những người tu đạo mặc áo bào màu hồng.
Trên mặt biển tất cả chỉ toàn là bóng người, không nhìn thấy đâu là cuối. Bọn họ giống như một cơn sóng thủy triều ập tới bao vây xung quanh Côn Luân.
Có bao nhiêu người?
Lúc trước, hơn một ngàn đệ tử Kiếm ti tập trung trước mặt mình đã khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn cảm thấy rung động. Nhưng bây giờ, những người mặc đạo bào màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt với một con số so với đám đệ tử Côn Luân ở vòng xoay thứ tư chỉ sợ phải gấp cả mười lần.
- Chẳng lẽ cả đám chó hoang của mấy cái tiểu phái cũng dám mò tới đây? - Một nam tử trung niên đứng cách Nam Cung Tiểu Ngôn không xa cười lạnh.
Nam tử trung niên đó có gương mặt dài hẹp, trên trán có một nốt ruồi đen nhìn giống như một con mắt. Mà đôi mặt của gã dài hẹp nhìn như đang híp lại nhưng khiến cho người ta có cảm giác đầy sát ý. Nam tử trung niên đó cũng là người của Kiếm Ti, tuy nhiên trang phục của y thì lại hoàn toàn khác với đám đệ tử Kiếm ti còn lại. Bình thường, đệ tử của Kiếm ti ăn mặc trang phục màu đen còn y lại mặc trang phục màu bạ. Hơn nữa sau lưng y còn được theo một cái trường kiếm bằng chỉ vàng.
Người mặc quần áo như vậy trong Kiếm ti đại diện cho thân phận chính là Ti thủ của Kiếm ti. Còn nam tử trung niên có đôi mắt dài đó có tên là Khánh Lưu Kiếm là một trong mười Ti thủ. Mặc dù tu vi của y không thể đánh đồng với Thập Đại kim tiên tuy nhiên cũng tương đương với Cố Lưu Vân và nhiều đệ tử Côn Luân khác. Xét về bối phận của bọn họ thì cũng là sư thúc của Nam Cung Tiểu Ngôn và Kỳ Liên Liên Thành.
Đám chó hoang mà Khánh Lưu Kiếm nói chính là đệ tử của Mao Sơn lưu lạc trên thế gian, tạo thành một cái môn phái nhỏ. Phái Mao Sơn hiện giờ cũng không còn là một môn phái nữa nên đệ tử của họ lưu lạc ở bên ngoài có thực lực như thế nào thì cũng có thể đoán được. Mà mấy cái tiểu phái do đám đệ tử lưu lạc của phái Mao Sơn dựng nên đối với người tu đạo mà nói cũng chẳng khác gì mấy con chó hoang. Trên thực tế cái tên đó cũng hết sức chính xác. Đệ tử của mấy cái tiểu phái đó chỉ am hiểu một ít pháp quyết về bùa chú, điều khiển một vài con chó con mèo làm những việc trộm gà trộm vịt mà thôi. Có lẽ ngay cả việc ngự không cũng không làm được.
Khánh Lưu Kiếm nói vậy cũng bởi vì số lượng kẻ địch mặc đạo bào màu hồng quá đông.
Số lượng những người mặc đạo bào màu hồng nhiều lắm. Ngoại trừ một vài môn phái lớn như Thục Sơn ra thì những phái lớn khác trên thế gian cũng chỉ có tới ngàn đệ tử. Nhưng cho dù vậy thì bọn họ cũng không thể dốc toàn bộ lực lượng để đối phó với Côn Luân.
Nên muốn tập trung nhiều người tới vậy thì chỉ sợ ngay cả những môn phái hạng ba, hạng bốn cũng đều phải gọi tới.
Nụ cười của Khánh Lưu Kiếm đại diện cho gần như toàn bộ những người có tu vi cao ở trong vòng xoay thứ tư. Cho tới bây giờ, tất cả đều không cho rằng số lượng có tính chất quyết định. Cho dù kiến có nhiều hơn nữa thì kiến vẫn chỉ là kiến. Ngoại trừ những thế lực lớn như Côn Luân ra thì rất nhiều tông phái có số lượng người nhiều hay ít đều liên quan tới cách hành sự của họ. Như Từ Hàng Tĩnh Trai có được sự truyền thừa lợi hại nhưng đệ tử lại không nhiều, chỉ có hơn mười người mà thôi. Mà những tông môn không có được sự truyền thừa lợi hại thì số lượng đệ tử lại có quy mô lớn. Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần những môn phái như Thục Sơn không xuất hiện ở đây thì những thứ mà gọi là đại phái cũng chẳng có gì quan hệ. Trong lòng của họ cũng chỉ e ngại một vài người như Huống Vô Tâm.