Chương 224: Bị bắt.

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:17:22

Đánh trúng ngực Lạc Bắc là một viên phật châu màu vàng của Bất Nhạc thiền sư. Lần này, khi Vân Mông Sinh ra tay thì Khổng Nhượng Thiện và Khổng Nhượng Đạo của Chánh Nhất Đạo cũng cùng ra tay. Pháp thuật và pháp bảo của hai người này cũng rất huyền diệu. Khổng Nhượng Thiện phát ra pháp bảo là mười viên thuốc to bằng quả trứng gà nhưng mỗi một viên lại có hai cái cánh vừa bay vừa xoay tròn. Hơn nữa, dường như chúng còn có linh tính nên khi vầng sáng chín màu của Khuất Đạo Tử lao tới thì chúng chỉ mượn lực văng ra xa rồi sau đó liền quay lại. Còn pháp bảo của Khổng Nhượng Đạo thì là hai cái phi bạt màu xanh đồng. Khi hai mảnh phi bạt chạm vào nhau liền phóng ra vô số những cơn gió sắc bén. Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm của Khuất Đạo Tử sau trận chiến ở Lang Sơn đã bị hỏng, uy lực công kích giảm đi nhiều. Còn hai thứ pháp bảo của Khổng Nhượng Đạo và Khổng Nhượng Thiện lại hết sức thần diệu bao vây Khuất Đạo Tử khiến cho viên phật châu màu vàng của Bất Nhạc thiền sư đánh trúng Lạc Bắc. - Được. Đánh cho Lạc Bắc phun máu khiến cho Bất Nhạc thiền sư vô cùng vui sướng. Sau đó y lại nghe thấy câu nói của Vân Mông Sinh, Bất Nhạc Thiền sư cũng biết nếu giết Lạc Bắc thì chắc chắn không được Huống Vô Tâm thưởng cho. Vì vậy mà sau khi Bất Nhạc thiền sư lên tiếng liền hóa ra bàn tay to chộp tới Khuất Đạo Tử. "Oành!" Ánh sáng chín màu của Khuất Đạo Tử đánh ra đánh tan được bàn tay của Bất Nhạc thiền sư nhưng lại để cho mười viên thuốc màu bạc của Khổng Nhượng Thiện lao tới người. Vô số những tiếng két két vang lên rồi trên người Khuất Đạo Tử xuất hiện hơn mười vết thương. Nhưng bên trong thân thể của Khuất Đạo Tử không có máu huyết cho nên miệng vết thương đen thui, từ đó có khói trắng bay ra khiến cho người ta ớn lạnh. - Cho dù có giết ta thì các ngươi cũng đừng mong đó được Huyết Xá Lợi. Tới lúc này, Lạc Bắc còn không biết Huống Vô Tâm muốn bắt mình là do biết được thân phận truyền nhân La Phù mà chỉ nghĩ y muốn lấy viên Huyết Xá Lợi. Nếu có được viên chủ nguyên Huyết Xá Lợi này thì sau khi luyện hóa xong có lẽ trong thiên hạ không còn ai là địch thủ của y nữa. vào lúc này, thấy thực lực của Khổng Nhượng Thiện và Khổng Nhượng Đạo dường như còn cao hơn Bất Nhạc thiền sư, cho dù gọi Thi thần tới đây cũng không địch lại nên trong đầu Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ ngọc đá cũng nát. Hắn lệnh cho thi thần vẫn ngồi trong đám bùn kia mà chôn vùi viên Xá Lợi vĩnh viễn. Nhưng vào lúc này Vân Hạc Tử đang đứng khoanh tay chợt mỉm cười nói với tiểu Trà một cách dịu dàng: - Tiểu Mỹ nữ! Ta không lừa nàng chứ? Hắn chắc chắn không phải là đối thủ của bọn chúng. Có điều nàng chỉ cần mở miệng cầu xin thì ta sẽ cứu hắn. - Câm mồm! Vừa nghe thấy Vân Hạc Tử nói vậy, Lạc Bắc quay đầu nhìn tiểu Trà mà nói: - Chết thì chết chứ có gì đáng ngại. Nếu ngươi cầu hắn thì ta sẽ tự đoạn tâm mạch. - Cái gì? Chợt nghe thấy Vân Hạc Tử định ra tay với bốn người mình, đám người Vân Mông Sinh sợ hãi. Nhưng khi nghe thấy Lạc Bắc gầm lên như vậy lại thấy hắn trợn mắt nhìn Vân Hạc Tử như muốn giết chết thì bốn người cảm thấy khó hiểu về quan hệ giữa Vân Hạc Tử, Lạc Bắc và Tiểu Trà. - Hắn không phải địch thủ của bốn người này. Cho dù bị bắt thì có lẽ cũng khó lòng thoát chết. Chỉ cần cứu được hắn thì ta đồng ý với Vân Hạc Tử cũng có làm sao. Vốn bản tính của tiểu Trà rất tốt không tranh đấu với người nên khi thấy Lạc Bắc thi triển pháp quyết đối đầu với đám người Vân Mông Sinh, tiểu Trà đã thầm nghĩ như vậy. Nhưng khi Lạc Bắc gầm lên thì tiểu Trà đã hiểu ý của hắn:" Đúng rồi! Với tính của hắn cho dù ta có mở miệng cầu Vân Hạc Tử thì hắn cũng rất khó chịu, sau này không thể vui vẻ được. Mà nếu hắn chết thì ta chết theo hắn cũng được. Nghĩ thông điều đó, sự sợ hãi trong lòng biến mất khiến cho tiểu Trà bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở nên thản nhiên mà lắc đầu với Vân Hạc Tử: - Tiền bối Vân Hạc Tử! Người hãy đi thôi. Ta chắc là không mở miệng cầu ngài. Sắc mặt Vân Hạc Tử hơi biến đổi, ánh mắt nhìn Lạc Bắc cuối cùng cũng không che giấu được sự giận dữ. Lão phất tay nói: - Không ngờ ngươi lại coi ý tốt của ta trở thành lòng lang dạ sói. Nếu như vậy thì Bất Nhạc thiền sư. Các ngươi mau chóng đưa người đi, đỡ để ta phải nhìn thấy. - Vân Hạc Tử là người đứng đầu Bát đại yêu đạo, không phân rõ chính tà, vui buồn bất thường. Không biết y có liên quan gì tới Lạc Bắc và thiếu nữ này nhưng cần phải nhanh hơn một chút để tránh đêm dài lắm mộng. Nghe thấy Vân Hạc Tử nói vậy, đám người Vân Mông Sinh liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó Vân Mông Sinh và Bất Nhạc Thiền sư lập tức dồn hết chân nguyên toàn thân mà phóng ra các thứ pháp thuật lợi hại đánh cho Khuất Đạo Tử liên tục lùi lại. Cùng lúc đó, Khổng Nhượng Thiện và Khổng Nhượng Đạo cũng thừa cơ vọt tới. Mười viên thuốc màu bạc của Khổng Nhượng Thiện khiến cho đám dây leo đang bay tới dập nát. Cùng lúc đó, Khổng Nhượng Đạo cũng vung tay ném ra một cái pháp bảo giống như tấm lưới màu trắng định bắt lấy Lạc Bắc. - Định bắt ta? Tìm chết? Lúc này, Lạc Bắc đã mang ý cùng chết nên chẳng còn tiếc chân nguyên. Hắn liền phóng ra tám đạo kiếm cương trong suốt và Tam Thiên Phù Đồ cắt nát tấm lưới màu trắng. Hơn nữa, Tam Thiên Phù Đồ cũng không dừng lại. Trong khoảng khắc đó, Khổng Nhượng Đạo liền để cho hai cái phi bạt chắn trước mặt. Một tiếng nổ to vang lên, hai cái phi bạt bị Tam Thiên Phù Đồ đánh cho văng đi chỗ khác. - Thật đáng tiếc. Khó khăn lắm mới ngăn được một đòn của Lạc Bắc khiến cho Khổng Nhượng Đạo toát mồ hôi. Còn Lạc Bắc thì thầm than. Kiếm cương do kiếm ý và chân nguyên ngưng tụ không thể sánh với Tam Thiên Phù Đồ. Nó có thể cắt, chém tùy ý. Nếu bình thường sau khi đánh bay hai cái phi bạt của Khổng Nhượng Đạo xong, Lạc Bắc có thể thuận thế cắt cổ Khổng Nhượng Đạo. Nhưng hiện tại thì một đòn của Lạc Bắc không đủ chân nguyên để khống chế Tam Thiên Phù Đồ bay xa hơn được nữa mà chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương tránh thoát. - Không chịu bó tay chịu trói? Chỉ trong tích tác đó, hơn mười viên thuốc màu bạc cũng lao tới Lạc Bắc. Tuy nhiên ngay lập tức y chợt thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc. Mấy viên thuốc màu bạc của y chính là phi thiên ngân hoàn, một thứ pháp bảo lợi hại của Chính Nhất đạo. Cái pháp bảo này được luyện thành từ kim tinh, hơn nữa trên bề mặt của nó còn có trận pháp, nếu bị đánh trúng thì sẽ như quả bóng cao su văng đi chứ rất khó bị đánh hỏng. Đồng thời trên bề mặt của nó còn có những lưỡi dao sắc bén, phi kiếm bình thường đều có thể bị cắt đứt. Do Khổng Nhượng Thiện chỉ có ý định bắt Lạc Bắc nên ra tay cũng có mức độ. Mấy cái phi thiên ngân hoàn của y chỉ cắt nhẹ một chút nhưng trong nháy mắt Khổng Nhượng Thiện chợt phát hiện ra mười cái phi thiên ngân hoàn lại không thể nào cắt đứt được. - Hắn tu luyện thứ pháp thuật gì mà da xương lại chắc như thế? Trong sự kinh ngạc, Khổng Nhượng Thiện lại làm cho mấy cái phi thiên ngân hoàn tăng thêm lực mà cắt vào người Lạc Bắc. - Khổng Nhượng Thiện! Ngươi định giết hắn sao? Hiện tại trong thiên hạ chỉ có lão Triệu Nam, Huống Vô Tâm, Nam Ly Việt là biết được lai lịch thật sự của Lạc Bắc. Đám người Vân Mông Sinh không hề biết Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, bước đầu đã ngưng tụ được Lưu Ly kim thân. Nên khi thấy mấy cái phi thiên ngân hoàn cắt mạnh lên người Lạc Bắc, đám người Vân Mông Sinh và Bất Nhạc Thiền sư vội vàng hét lên. - Không biết hắn tu luyện thứ pháp thuật gì mà da thịt còn cứng hơn cả tinh kim. Mấy cái phi thiên ngân hoàn lại bay lên cao còn Khổng Nhượng Thiện cũng vội vàng trả lời. Bởi vì y cảm nhận được mấy cái phi thiên ngân hoàn chỉ cắt được một chút là dừng lại. Tuy nhiên một chút đó cũng tạo ra mấy vết thương khiến cho Lạc Bắc phải kêu lên đau đớn. - Lạc Bắc! Lạc Bắc kêu lên đau đớn cũng không phải mấy vết thương đó mà là vì lực lượng chân nguyên ẩn chứa trong mấy cái ngân hoàn đánh lên người tương đương với cơn đau khi hắn tu luyện. Còn cái thứ bị thương ngoài da thịt thì không là cái gì cả. Nhưng vừa nhìn thấy Lạc Bắc rung người, mấy cái vết thương tràn ngập máu tương thì tiểu Trà không nhịn được mà kêu lên kinh hãi. - Tiểu mĩ nữ. Ngươi thực sự muốn nhìn hắn chết trước mắt ngươi mà không mở miệng cầu xin ta? Nhưng vào lúc này, Vân Hạc Tử chợt mở miệng nói với tiểu Trà. Vốn tiểu Trà đã quyết tâm cùng chết với Lạc Bắc, trong lòng hết sức thản nhiên. Nhưng lúc này nhìn Lạc Bắc đầm đìa máu tươi, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.