Chương 529: Ám Sát. Pháo Nổ.

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:20:11

Dựa vào hiệu quả còn lại của Ngân Quang độn thần phù, Vân Hạc Tử tránh được tám đạo kiếm cương nhưng vẫn bị một đạo cắt qua khiến cho y bị đứt thành hai đoạn. Phụp! Một đứa bé bao phủ trong ánh sáng trắng lao ra khỏi đỉnh đầu của Vân Hạc Tử mang theo sắc mặt vô cùng kinh hãi. Đứa bé đó hết sức ngưng tụ, chính là Nguyên Anh của Vân Hạc Tử. Nguyên Anh của y lao ra, trong sự kinh hoàng định bỏ chạy. Nhưng đúng vào lúc này, một đám mây đen chợt hạ xuống khiến cho Nguyên Anh của Vân Hạc Tử cứng đờ rồi bị Lạc Bắc sử dụng Thúc Anh hắc vân nang bắt lấy. - A! Băng Trúc Quân cũng hét lên chói tai. Bởi vì ở phía sau của Vân Hạc Tử, có y chắn cho nên Băng Trúc Quân cũng tránh được một đòn hết sức của Lạc Bắc. Nhưng trong lúc đối mặt, Xích Đồng Thiên Thành của Vân Hạc tử bị Lạc Bắc lấy mất, ngay cả thân thể cũng bị hắn chém đứt và Nguyên Anh thì bị bắt. Trong tiếng hét chói tai, Băng Trúc Quân bị dọa tới mức bỏ cả thân thể. Trên đỉnh đầu của y lóe lên ánh sáng màu hồng. Rồi Nguyên Anh được bao phủ trong ánh sáng đỏ như máu xuất hiện. Y sử dụng ngay độn pháp Nguyên Anh làm cho tu vi tổn thương rất nhiều ngày đó. Ánh sáng màu hồng lóe lên, Nguyên Anh liền từ trong huyễn trận bỏ chạy vào trong khu đất phong. Lần này, Băng Trúc Quân bỏ chạy rất đúng lúc. Nguyên Anh của lão vừa mới lao ra, một chùm ánh sáng cũng lập tức bao phủ lấy thân thể của y rồi một cái Lôi Tiêu đạo quả xuất hiện đánh cho thân thể của y hóa thành tro tàn. Hắn mới ra tay mà không ngờ có uy thế như vậy... Từ lúc Hoài Ngọc không khống chế được chân nguyên cho tới khi thân thể của Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử bị chém nát chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc mà cảm thấy tinh thần nhộn nhạo, thấy hắn như một vị thiên thần. - A? Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc nhìn thấy một cái túi giống như Thúc Anh hắc vân nang và hai cái cổ phù từ trên thi thể bị nát thành tro bụi của Băng Trúc Quân rơi xuống. Mà trong tay của Vân Hạc Tử dường như cũng cầm hai cái cổ phù. Lạc Bắc chớp mắt, Thúc Anh hắc vân nang lật nhẹ mà hút lấy cái túi màu đen của Băng Trúc Quân và hai cái cổ phù lại. Cùng lúc đó, một cột lôi hỏa màu tím từ trong tay hắn bay ra quấn quanh thân thể bị chém thành hai mảnh của Vân Hạc Tử khiến cho nó bị thiêu thành tro trong nháy mắt. Hai cái cổ phù và mấy thứ gì đó lóng lánh trong tay Vân Hạc tử cũng từ trong đám tro rơi xuống rồi bị Lạc Bắc hút lấy. Ngoại trừ hai cái cổ phù kia ra, từ thân của Vân Hạc Tử rơi xuống còn có hai cái bình đan và hai cái hộp dường như để đựng pháp bảo và những thứ khác. - Lạc Bắc! Băng Trúc Quân đi cùng với đám Trần Thanh Đế. Bên trong, ngoài Trần Thanh Đế, Vương Diễm Dương và Trần Lê Phù ra còn có hai vị pháp vương của Hoa Giáo cùng với Thao Sinh Nguyên và Thiên Ngô Hầu. Sau khi thu mấy thứ đó vào trong tay, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, âm thanh của Hoài Ngọc đã nhanh chóng vọng vào tai của Lạc Bắc. - Nơi đây là khu vực đất phong của Hoàng thiên tông thời thượng cổ. Bọn họ ở trong đó lấy được mấy thứ cổ phù có uy lực rất mạnh. - Cái mà ngươi lấy được trong tay của Băng Trúc Quân là Cửu Hoàng bôn lôi phù và Đại Thành thần vương phù. Cửu Hoàng bôn lôi phù có thể thả ra thiên lôi ngưng tụ thành Lôi tôn để tấn công. Đại Thành thần vương phù có thể khiến cho thân thể biến thành Hỗn Nguyên kim thân, sức lực cũng tăng lên gấp trăm lần. - Hai cái cổ phù trong tay Vân Hạc tử là hai cái cổ phù cao cấp nhất thời thượng cổ. Cái cổ phù có ánh sáng bảy màu chính là Khổng Tước Minh vương phù, có thể phóng ra một cái vòng tròn bảy màu. Sau khi phóng ra liền có thể ngăn được bảy đạo pháp thuật của đối phương. Còn cái kia là Hóa thần phù. Trong tình cảnh chân nguyên kiệt quệ có thể bổ sung chân nguyên cực nhanh, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn nâng cao tu vi. Chỉ có điều sau khi sử dụng nó, kinh mạch cũng bị tổn thương. Mấy cái cổ phù này chỉ cần để cho chân nguyên vào là có thể sử dụng. Âm thanh của Hoài Ngọc nhanh chóng vọng vào tay Lạc Bắc. Trong nháy mắt, Hoài Ngọc không chỉ nói cách sử dụng hai cái cổ phù trong tay Băng Trúc Quân mà còn nói cả hai cái cổ phù của Vân Hạc Tử, thậm chí còn dùng từ hết sức lợi hại cho Lạc Bắc biết. Giống như đám người Băng Trúc Quân hiểu ra, kiến thức của Hoài Ngọc đối với cổ phù không ngờ vượt xa đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế. Hoài Ngọc và Lạc Bắc là kẻ địch. Vào lúc này, nàng nói cho hắn nghe dường như khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng vào lúc này, trong mắt Lạc Bắc chỉ lóe lên mấy tia sáng rồi chẳng hề có lấy một chút do dự. Một vầng sáng màu vàng lập tức từ trong tay hắn lao ra hóa thành một cây cột đá khác hình Phật, rồi nó lập tức ẩn vào dưới da của hắn. Ngay lập tức da thịt của Lạc Bắc chợt phát ra ánh sáng của Hỗn kim. Lần này Lạc Bắc sử dụng Đại thành thần vương phù trước. Cùng lúc đó, Lạc Bắc không lùi mà tiến, nhanh chóng lao thẳng vào bên trong. Bóng dáng của hắn còn chưa tới cuối cây đầu, từng vòng lôi quang đã theo thân thể của Lạc Bắc mà cuốn ra ngoài. Thoáng cái từ trên cao vang lên những tiếng gầm rú và tiếng Phạn ngữ vọng khắp cả không trung. Thiên lôi nhanh chóng ngưng tụ lại tạo thành một vị đạo tôn uy nghiêm v phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt Lạc Bắc rồi lập tức phóng thẳng về phía trước. - Sao lại thế này? - Nguyên Anh của Băng Trúc Quân? Tự Tại Ngọc bia tản ra ánh sáng màu vàng nhìn như một con thuyền lớn đang phi về phía ảo trận. Đám người Trần Thanh Đế vừa mới nghe thấy có tiếng đấu phép bên trong huyễn trận đã thấy Nguyên Anh của Băng Trúc Quân hét lên chói tai rồi bay ra khỏi đó với một tốc độ kinh người. Bám theo sát phía sau Nguyên Anh của Băng Trúc Quân là một vị Thiên lôi đạo tôn tản ra đầy lôi quang còn phía sau đó lập tức xuất hiện bóng dáng của Lạc Bắc. - Cửu Hoàng bôn lôi phù? Đó là Lạc Bắc! Sao lại thế này? Nhìn thấy Lạc Bắc xuất hiện trong tầm mắt, đám người Trần Thanh Đế cũng giống như khi Băng Trúc Quân và Vân Hạc Tử nhìn thấy hắn, đều vô cùng khiếp sợ. - Nguyên Anh của Vân hạc Tử bị hắn bắn rồi. Cũng lúc đó, đám người Vân Hạc Tử cũng nhìn thấy Nguyên Anh của Vân Hạc Tử ở trong đám mây đen trên đỉnh đầu Lạc Bắc. Lần này thì đám người Trần Thanh Đế cũng khiếp sợ tới mức lông tóc toàn thân dựng đứng, như muốn nhảy dựng người dậy. Oanh! Oanh! Oanh! Từng làn ánh sáng tản ra do pháp lực dao động dao động lập tức từ trên tấm bia bay lên. Thao Sinh Nguyên, Cống Dát Kiên Tán... Toàn bộ bọn họ theo bản năng lập tức lấy ra pháp bảo phòng ngự của mình. Cùng với đồng tử trong mắt co lại, tấm Tự Tại Ngọc Bia cũng tản ra ánh sáng rực rỡ mà bảo vệ Nguyên Anh của Băng Trúc Quân đang lao tới. Phương pháp sử dụng trận pháp truyền tống chỉ có một mình Băng Trúc Quân biết. Nếu Nguyên Anh của Băng Trúc Quân cũng bị tiêu diệt thì đám người Trần Thanh Đế cũng bị nhốt cho tới chết trong Tử kim hư không. Đám người bên phía Trần Thanh Đế thấy Lạc Bắc từ đâu xuất hiện, Nguyên Anh của Vân Hạc Tử bị hắn bắt, Nguyên Anh của Băng Trúc Quân thì bỏ chạy liền đều khiếp sợ, theo bản năng tiến hành phòng ngự. - Rầm! Gần như ngay khi những vầng sáng xuất hiện trên Tự Tại Ngọc Bia, chín cái Thiên lôi đạo tôn thân cao một trượng cũng đã nổ tung trên vầng sáng của Tự Tại Ngọc bia. - Uy lực của cái cổ phù này không ngờ mạnh tới mức như vậy. - Ở nơi này không ngờ lại có một cái động phủ rộng lớn như thế. Dưới sự va chạm của chín Thiên Lôi đạo tôn rồi nổ tung khiến cho Tự Tại Ngọc bia bay thẳng về phía sau, đồng thời tạo ra những vòng sóng xung kích khiến cho không khí trong phạm vi vài dặm quay cuồng. Nhưng tia chớp bắn ra xung quanh tạo thành chín cái cây trên không trung. Đồng thời trong mắt Lạc Bắc cũng chợt trở nên sáng ngời. Uy lực của Cửu Hoàng bôn lôi phù và cảnh tượng đất phong của Hoàng Thiên tông hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Lạc Bắc. Tuy nhiên động tác của hắn không hề dừng lại. Ngay khi chín Thiên Lôi đạo tôn nổ tung trên vầng sáng màu vàng của Tự Tại ngọc bia, một dải ánh sáng màu bạc cũng lập tức bao phủ xung quanh khu vực của cái bia đó. - A! - Chuyện gì thế này? Khi liếc mắt nhìn thấy Lạc Bắc, Thao Sinh Nguyên giật mình tới mức gần như nhảy lên liền lấy ra Ngũ Ngục thần sơn tản ra năm loại ánh sáng xanh, vàng, đỏ, hồng trắng. Cái pháp bảo này có thể theo suy nghĩ mà thay đổi lớn nhỏ, là một cái dị bảo có thể công cũng có thể thủ. Nhưng vào lúc này, khi Thiên Lôi bùng nổ, dưới sự bao phủ của ánh sáng bạc, thần thức của Thao Sinh Nguyên bị cản trở và phản ứng cũng chậm đi. Ngay cả suy nghĩ khống chế Ngũ Ngục thần sơn cũng như bị ánh sáng bạc của Lạc Bắc ảnh hưởng rồi lấy mất. Dưới sự kinh hãi, sắc mặt của Thao Sinh Nguyên lập tức trắng bệch không còn một chút máu. Y lập tức sử dụng chân nguyên, cố gắng khống chế cái pháp bảo của mình. Thao Sinh Nguyên chỉ cảm thấy pháp bảo của mình lấy ra cũng bị hút đi, cố gắng khống chế cũng không nổi. Tuy nhiên Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương đứng gần ngay đó cũng vừa mới lấy ra pháp bảo cũng lập tức kêu lên sợ hãi. Pháp bảo của cả hai cũng bị ánh sáng bạc đó hút mất. Vào lúc này, Trần Lê Phù lấy ra chính là Ảo Ảnh thần toa. Cái pháp bảo cấp kim tiên này mặc dù chủ công nhưng cũng có thể bay quanh người để phòng ngự. Hơn nữa trên tay Trần Lê Phù cũng không có pháp bảo phòng ngự đặc biệt nào. Vào lúc nà cũng chỉ biết lấy ra cái pháp bảo đó mà thôi. Còn Vương Diễm Dương lấy ra chính là Pháp nguyên thần tháp tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Cái bảo tháp màu vàng đó còn có dấu vết để lại, ánh sáng cũng tối hơn trước. Cho thấy sau khi bị Lạc Bắc chém làm cho phôi bị thương, mặc dù được luyện lại có thể sử dụng nhưng uy năng so với trước cũng yếu đi nhiều. Xoẹt! Ngay khi hai cái pháp bảo của Trần Lê Phù, Vương Diễm Dương bị Lạc Bắc hút mất, chín đạo kiếm cương tản ra khí lôi cương màu tím cũng nổ tung trên vầng sáng màu vàng của Tự Tại Ngọc bia. - Không hay. Tự Tại Ngọc Bia bị chín Thiên lôi đạo tôn nổ tung khiến cho ánh sáng màu vàng bao phủ lấy nó cũng rung chuyển. Hiện tại chín đạo kiếm cương này rõ ràng có uy lực so với kiếm cương Phá Thiên Liệt của Lạc Bắc còn mạnh hơn mấy lần. Vừa xông tới, màn sáng của Tự Tại Ngọc bia lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng. Còn Nguyên Anh của Băng Trúc Quân vừa mới chui vào bên trong Tự Tại Ngọc Bia cũng hét lên chói tai. Bởi vì mục tiêu Kiếm cương của Lạc Bắc chính là Nguyên Anh của y. Vào lúc này, mặc dù mới đánh rách màn sáng bảo vệ của Tự Tại Ngọc Bia nhưng kiếm khí và lôi cương ập vào cũng đủ khiến cho Nguyên Anh của Băng Trúc Quân bị thương. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cống Dát Kiên Tán cũng biến sắc. Viên Xá Lợi trên đỉnh đầu của y lập tức tản ra ánh sáng màu trắng bao phủ lấy Nguyên anh của Băng Trúc Quân. Nhưng đúng vào lúc này, một quả nhìn giống quả trứng tản ra vầng sáng màu tím cũng theo cái lỗ thủng bị kiếm cương xé ra mà xuất hiện bên cạnh Trần Lê Phù. - A! Theo tiếng kêu thảm thiết, một bóng người nhỏ màu xanh từ đỉnh đầu Trần Lê Phù vọt ra. Còn thân thể của Trần Lê Phù trong nháy mắt hóa thành tro tàn trong lôi quang màu tím. Không hề dừng lại. Cùng với lúc thân thể của Trần Lê Phù hóa thành tro tàn, Lạc Bắc đang xông tới lập tức xoay người lao về phía ảo trận với một thái độ hết sức kiên quyết. Sở dĩ Lạc Bắc làm vậy là vì ở đây hắn chỉ có phân thân. Bản mệnh kiếm nguyên, phân thân trong Chư thiên, Yêu vương liên thai đều không có. Thực lực của hắn bây giờ không bằng một nửa của bản tôn. Nếu không phải do Vân Hạc Tử và Băng Trúc Quân bị hắn mai phục rồi mất tinh thần không chiếm được lợi thế thì Lạc Bắc chắc chắn không thể vừa mới gặp đã đánh nát được thân thể của cả hai. Nghe thấy Hoài Ngọc nói bên trong còn có Trần Thanh Đế và hai vị pháp vương Hoa Giáo, Thao Sinh Nguyên, Lạc Bắc biết vào lúc này mình không phải là địch thủ của họ. Nhưng Lạc Bắc không lùi mà còn xông vào chính là muốn nhân cơ hội bọn chúng không chuẩn bị để đánh chết một, hai người bên đối phương khiến cho thực lực của chúng giảm xuống. Lạc Bắc đã phòng ngừa chuyện đối phương phản ứng nhanh nên tăng thêm cho bản thân một tấm Đại thành thần vương phù rồi sau đó là Cửu Hoàng bôn lôi phù. Tiếp theo hắn sử dụng hạt châu màu bạc, Kiếm cương phối hợp từ kiếm quyết Phá Thiên Liệt, Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, Tử Tiêu đạo quả để đánh nát thân thể của Trần Lê Phù. Tu vi của Trần Lê Phù chẳng qua mới chỉ có Nguyên Anh trung kỳ. Nguyên Anh mới cố gắng ra khỏi cơ thể phi hành mà không bị thương. Một khi bị đánh mất thân thể cũng tương đương với việc giảm bớt một nửa uy hiếp từ y. Trong nháy mắt, Lạc Bắc đột kích dữ dội cũng có thể nói là thành công lớn. - Cái hạt châu của ta không có tác dụng với Tự Tại ngọc bia và xá lợi của Cống Dát Kiên tán cùng với pháp bảo của Cách Lan vương. Sau khi đắc thủ, rồi lui lại, Lạc Bắc cũng biết rõ bản thân mình nếu lấy cứng chọi cứng chắc chắn không phải là đối thủ của đám người Trần Thanh Đế. Bởi vì trong tích tắc hắn có thể cảm nhận được hạt châu màu bạc của mình mặc dù kỳ lạ nhưng đối với những loại pháp bảo không phải bằng sát thép hay luyện hóa trong thời gian dài có mối liên hệ chặt chẽ với tinh thần thì lại không thể nào hút đi được. Có thể nói cho dù pháp bảo của đối phương có uy lực cực lớn nhưng người thi triển pháp bảo chỉ cần dựa vào uy lực của nó mà không luyện hóa, trên mặt pháp bảo không có nhiều tâm thần thì mới có thể bị hạt châu màu bạc của hắn hút mất. Nhưng nếu nó bị người thi triển luyện hóa, hay chẳng hạn như phi kiếm đã được luyện tới kiếm cương thì nhiều lắm hạt châu màu bạc chỉ cản trở tốc độ của nó chứ không thể hút được. Mà vào lúc này, chỉ với mấy cái pháp bảo như Tự tại Ngọc Bia, phật quang xá lợi và pháp bảo của Cách Lan vương, phân thân của Lạc Bắc chưa chắc đã đối phó được. - Đi! Lạc Bắc vừa mới lui vào trong cây cầu trắng liền thấy Hoài Ngọc vẫn chưa đi đang đứng ở đó điều tức. Nhưng Lạc Bắc cũng chẳng hề có lấy một chút kinh ngạc, để cho Xích Đồng thiên thành phóng ra một luồng khí bao phủ lấy hắn và Hoài Ngọc rồi nhanh chóng phi độn ra ngoài. Xích Đồng thiên thành của Vân Hạc tử cũng là một cái cổ bảo. Chỉ cần đưa chân nguyên vào là có thể sử dụng. Vì vậy mà nó mới bị Lạc Bắc hút mất. Vào lúc này, Lạc Bắc lập tức lấy ra sử dụng được ngay. - Trần Lê Phù! Trên Tự Tại ngọc bia, sau khi phóng ra một vầng sáng bảo vệ nguyên anh của Trần Lê Phù, gương mặt của Trần Thanh Đế cũng gần như biến dạng. - Chúng ta có nhiều người như vậy, lại có bao nhiêu cổ phù trong tay, hắn không phải là đối thủ của chúng ta. Nếu không thì hắn cũng không bỏ chạy. - Lần này nhất định phải giết chết hắn, nghiền nát thành tro. Vào lúc này, mặc dù Trần Thanh Đế không biết tại sao Lạc Bắc có thể xuất hiện trong Tử Kim hư không nhưng khi hắn vội vàng rút lui thì y cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lạc Bắc. Ngay lập tức y quát lên. Âm thanh của trần Thanh Đế còn chưa dứt, vô ố những tia sáng màu bạc cũng xuất hiện xung quanh Tự Tại Ngọc bia. Trần Thanh Đế lập tức phóng Ngân Hoa Nguyên cương phù đang cầm trong tay. Cùng lúc đó, một cái pháp bảo hình ống màu bạc cũng xuất hiện trong tay của y. Nó chính là Cửu thiên tinh thần pháo của Bắc Hầu bạch lão. Theo tiếng động ù ù của nó, một cột sáng từ Cửu Thiên tinh thần pháo vọt ra rồi lao thẳng vào trong huyễn trận. Lạc Bắc điều khiển Xích Đồng Thiên thành co lại chỉ còn chừng một trượng lao ra khỏi cái khe trên màn sáng màu lam liền lập tức hạ xuống dưới. - Rầm! Trong nháy mắt một cột sáng màu bạc như nước lũ ập tới, vọt qua bên trên Xích Đồng thiên thành. - Trong số bọn chúng chỉ có Băng Trúc Quân biết cách khởi động trận pháp truyền tống. Chỉ cần tiêu diệt Nguyên Anh của băng Trúc Quân, bọn chúng sẽ bị chết trong Tử Kim hư không. Mặc dù đang ở trong Xích Đồng thiên thành, Hoài Ngọc cũng cảm giác được uy lực hùng mạnh của Cửu Thiên tinh thần pháo. Nhưng vào lúc này, nàng hết sức bình tĩnh, quay sang nói với Lạc Bắc như vậy. Từ thân Lạc Bắc, pháp lực dao động tản ra cực mạnh. Xích Đồng thiên thành cũng nhanh chóng phi hành ngược theo hướng mà hắn tới đây. Hai mắt Lạc Bắc hơi chớp chớp dường như đang cảm nhận uy lực phòng ngự và tốc độ phi hành của Xích Đồng thiên thành. Cùng lúc đó, sắc mặt của hắn vẫn bình thản, lên tiếng hỏi: - Bọn chúng có thứ cổ bảo nào lợi hại hay tốc độ phi hành vượt qua Xích Đồng thiên thành hay không? - Tốc độ của Tự Tại Ngọc Bia không chênh lệch với Xích Đồng Thiên thành nhiều. Trong tay bọn chúng còn có một cái Thú Sát bạo viêm phù với uy lực kinh người, chỉ riêng một mình Xích Đồng Thiên thành có lẽ chưa ngăn cản được. Còn có một cái Lam Hỏa yêu đan phù có thể thiêu cháy pháp bảo. Nó là thứ khắc tinh của Thúc Anh hắc vân nang và Xích Đồng thiên thành của ngươi.