Vương Minh Lâu gật đầu rồi đứng dậy. Nếu Cát Thanh Đằng đã nói thẳng như vậ cũng không còn gì để nói. Hơn nữa, qua lời nói của Cát Thanh Đằng, y cũng hiểu được đối phương còn lợi hại hơn sự tưởng tượng của mình nhiều.
- Lạc Bắc! Luận tu vi ta không thể sánh được với Kỳ Liên Liên Thành, lại càng không bằng ngươi.
Cát Thanh Đằng không nhìn theo Vương Minh Lâu mà cúi đầu xuống nhìn chén trà trong tay, cười lạnh:
- Nhưng nếu ngươi muốn khai chiến với ta trên phương diện này, ta sẽ cho ngươi thua trắng mắt.
Trong thành Gia Ngư ở phía Bắc của Kinh châu.
Thành Gia Ngư cũng giống như Cẩm Vân cốc đều là một trong số ba mươi nơi giao dịch công khai của người tu đạo. Tin tức dược thảo luyện chế Chính Nhất đan khan hiếm truyền tới tai Vương Minh lâu đầu tiên chính là ở đây.
Thành Gia Ngư chỉ là một cái thành do người tu đạo xây dựng nên chiếm phạm vi chừng mười mẫu. Bên ngoài có đặt một cái mê trận bình thường, chỉ có tác dụng với người đi lại trên mặt đất, còn khi phi hành lên đồ cao mấy trăm trượng thì nó không còn tác dụng. Nhưng người thường không phải người tu đạo thì không thể tu hành thì không thể ngự không phi hành. Cho nên vào được trong thành Gia Ngư cũng chỉ có người tu đạo. Nếu có người thường nào lỡ bị đi vào trong mê trận thì cũng đi vòng vo một lúc rồi quay lại chỗ cũ.
Vào lúc này, Vương Minh Lâu ở trong gian hàng của Tam Thanh đan đạo tại thành Gia Ngư xem một vài danh sách giao dịch.
Sau khi gặp Cát Thanh Đằng xong, người thanh niên nắm trong tay toàn bộ giao dịch của Tam Thanh đan đạo liền tới thành Gia Ngư.
Mèo có đường của mèo, rắn có đường của rắn, cho dù đi theo con đường nào thì cũng để lại dấu vết. Mà người kinh doanh Chính Nhất đan lâu ngày sẽ có rất nhiều chiêu thức của mình. Thành Gia Ngư chính là nơi mà Tam Thanh đan đạo bán ra số lượng Chính Nhất đan nhiều nhất. Còn nhiều tông môn khi mua Chính Nhất đan cũng thành thói quen tới thành Gia Ngư để mua.
Tu vi của Vương Minh Lâu cũng không cao lắm, chỉ là Kim đan trung kỳ. Vốn với tư chất của y, nếu không phải phần lớn thời gian bỏ ra để điều hành giao dịch thì có lẽ đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ.
Trong giới tu đạo, tu vi của một người tượng trưng cho thân phận và quyền lực. Nhưng vào lúc này, nhìn một đống tờ giao dịch và những thứ cần y cho chỉ thị, trong lòng Vương Minh Lâu không hề có lấy một chút oán hận. Thậm chí nét mặt của y còn hết sức trang nghiêm.
Trên thực tế, sau khi gặp qua Cát Thanh Đằng, Vương Minh Lâu cũng hiểu được mình đang làm chuyện gì.
Bởi vì điều cơ bản nhất của một tông phái chính là căn cơ.
Tự mình làm những chuyện như vậy khiến cho Tam Thanh đan đạo được mạnh lên thì cho dù tu vi của y không tăng lên cũng được.
Khi tới gặp Cát Thanh Đằng, Vương Minh Lâu thật sự cũng hơi đoán được người nào có khả năng làm cho giá của Chính Nhất đan trong hai ngày tăng lên hai phần. Nhưng Vương Minh Lâu cùng với Tam Thanh đan đạo cho tới bây giờ cũng không cần phải xem đứng về phía nào.
Bởi vì Tam Thanh đan đạo chỉ hành sự một mình không nhúng tay vào sự phân tranh của giới tu đạo. Bọn họ chỉ luyện đan và chẳng khác nào những thương nhân.
Cho dù là môn phái nào thống trị thiên hạ thì cũng không thể thiếu được các môn phái luyện đan.
Mà dưới sự quan sát của Vương Minh Lâu, sự tích lũy từ từ ít nhất cũng phải trong mười năm. Giao dịch với Côn Luân có sự bảo đảm ổn định, cơ bản không cần phải quan tâm tới những thứ lợi ích ngắn hạn mà về bên nào.
- Cái gì cũng phải từ lợi ích.
- Sao lại thế này?
Trong giới tu đạo, Tam Thanh đan đạo là một trong những môn phái luyện đan lớn nhất. Nhưng khác với các môn phái khác, Tam Thanh đan đạo chủ yếu tập trung vào số lượng, đối với những loại đan dược cần số lượng lớn trong giới tu đạo, Tam Thanh đan đạo có nhiều sự độc đáo, nếu phẩm chất tốt, số lượng cũng vô cùng nhiều.
Cho nên mặc dù rất nhiều tông môn có được phương thuốc luyện Chính Nhất đan nhưng trong các chợ, số lượng của Tam Thanh đan đạo vẫn chiếm một nửa.
Cứ như vậy, mặc dù cũng là môn phái luyện đan nhưng nếu Chính Nhất đan gặp chuyện không may thì ảnh hưởng đối với Tam Thanh đan đạo là lớn nhất, thậm chí có thể ảnh hưởng tới căn cơ của họ.
Hiện tại, Vương Minh Lâu đang xem tờ danh sách giao dịch Chính nhất đan trong thời gian gần nhất.
Cát Thanh Đằng đã hứa hẹn giao dịch với Tam Thanh Đan đạo. Sau khi Vương Minh Lâu nói chuyện với Cát Thanh Đằng, chính nhất đan của Tam Thanh Đan đạo liền bán ra so với ban đầu chỉ cao hơn một nửa phần. Cái giá cả này so với giá Chính Nhất đan trong chợ giảm hơn rất nhiều.
Vương Minh Lâu có thể thấy giao dịch của Chính Nhất đan đúng là như mình suy nghĩ. Bởi vì giá cả của họ đưa ra thấp hơn nhiều khiến cho các giao dịch tăng lên nhanh chóng.
Nhưng chỉ trong nửa ngày vừa qua, số lượng giao dịch Chính Nhất đan giảm rất nhanh, thậm chí còn không tới một phần năm so với trước đây. Chuyện này đúng là không bình thường.
Con số giao dịch hàng ngày, Vương Minh Lâu nhớ rất rõ. Cho nên cơ bản y không cần phải xem lại lần thứ hai. Sau khi xem xong, sắc mặt của Vương Minh Lâu hơi tái đi. Nhưng y còn chưa kịp có hành động gì thì một người trung niên mặc áo bào bạc đã đi vào.
Người trung niên đó tới báo cho Vương Minh Lâu tin tức. Y cũng chính là người gần gũi với Vương Minh Lâu, là người của Tam Thanh Đan đạo - Hạ Minh Đạt.
Sắc mặt của Hạ Minh Đạt cũng rất khó coi. Vừa mới đi vào, y không nói lời nào chỉ đưa cho Vương Minh Lâu một cái bình sứ màu trắng có đựng mấy viên đan dược.
Vương Minh Lâu cũng cảm thấy có chuyện không bình thường, mí mắt giật giật, nhưng không nói gì chỉ mở cái bình sứ, đổ ra từ trong đó một viên đan dược màu xanh. Sau khi xem một lúc, y liền nuốt luôn.
Vừa mới nuốt viên đan dược, sắc mặt của Vương Minh Lâu hoàn toàn thay đổi nhìn Hạ Minh Đạt mà hỏi:
- Đây là loại đan dược gì? Nó từ đâu mà ra?
- Hiện tại trong các chợ thì loại đan dược này được gọi là Bão Nguyên đan. - Hạ Minh Đạt nói tiếp:
- Hiện tại không ai biết được thứ đan dược này ở đâu ra. Nhưng trong một đêm, rất nhiều cửa hàng đều có bán loại đan dược này với số lượng rất nhiều.
Vương Minh Lâu hơi loạng choạng một cái rồi đưa tay lên giữ ngực. Y cảm thấy ớn lạnh. Mặc dù đã nghĩ tới cái kết quả nhưng y vẫn thất thần hỏi lại:
- Giá cả của thứ đan dược này là bao nhiêu?
Hạ Minh Đạt hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ trả lời:
- Giá cả so với giá của Chính Nhất Đan chúng ta bây giờ cao hơn một phần mười.
Hạ Minh Đạt vừa mới dứt lời, Vương Minh Lâu như bị sét đánh. Cái bình sức trong tay y rơi xuống đất vỡ nát. Ba viên thuốc còn lại trong bình lăn ra ngoài...
Vương Minh Lâu và Hạ Minh Đạt là người của Tam Thanh Đan Đạo. Mặc dù họ không phải là luyện đan sư nhưng cũng có cảm giác đối với dược tính hơn xa người tu đạo bình thường.
Vào lúc này, Bão Nguyên đan có thành phần và tính chất cơ bản giống Chính Nhất đan. Có thể nói thảo dược để luyện chế hai loại đan dược là hoàn toàn giống nhau.
Hơn nữa, sau khi nuốt loại đan dược này, Vương Minh Lâu cũng hoàn toàn hiểu được phán đoán của mình là thật. Hiệu quả của nó cũng giống như Chính Nhất đan có thể tích công, làm cho thân thể khỏe mạnh.
Nhưng lúc này, trong đan dược màu xanh kia không biết thêm thứ dược thảo nào hay do cách luyện chế khác biệt khiến cho dược tính của nó so với Chính Nhất đan mạnh hơn gấp đôi.
Cái này cơ bản chẳng phải Bão Nguyên đan gì cả mà thực tế chỉ là Chính Nhất đan được cải tiến thêm mà thôi.
Nhưng dùng một viên như thế này tương đương với dùng hai viên Chính Nhất đan. Hơn nữa, giá của nó chỉ hơn Chính Nhất đan chừng một phần mười.
Nếu như loại đan dược này tràn ngập trong các chợ thì Chính Nhất đan làm sao bán được.
Hiện tại trong các chợ, Chính Nhất đan vẫn còn giao dịch được nhưng khi loại đan dược này được toàn bộ người tu đạo biết thì có lẽ chẳng bán được một viên nào nữa.
Rõ ràng thứ đan dược này chuyên nhằm vào Chính Nhất đan. Nhưng hiện tại Vương Minh Lâu cũng chẳng còn cách nào khác.
Toàn bộ những tính toán của Vương Minh Lâu và Cát Thanh Đằng đều sai lầm. Bọn họ chỉ nghĩ đối phương muốn dùng nhiều tiền để lũng đoạn, giành lấy một chút lợi nhuận. Nhưng không ngờ đối phương đã chuẩn bị sẵn một loại đan dược như vậy.
Vào lúc này, Vương Minh Lâu có thể khẳng định thành phần của Bão Nguyên đan cũng không cao lắm. Nếu không thì không thể có được số lượng lớn như vậy.