Chương 502: Nhân Vật Quan Trọng Nhất Đối Với Lạc Bắc?
La Phù
Vô Tội25-07-2021 13:18:01
Nhưng vào lúc này, Cừu Duy cảm thấy kỳ lạ khi biết rõ Lạc Bắc đang ở gần Nam Thiên môn nhưng chưởng quản Kiếm Ti Tề Vân Hân lại điều đồng phần lớn nhân thủ ở tại Lang sơn và ven đường Nam Thiên môn.
Toàn bộ đệ tử Kiếm Ti và những đệ tử khác của Côn Luân được điều động đến đều nhận được lệnh chặn một thiếu nữ tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên tiến vào trong khu vực mà họ ẩn nấp. Nếu như có thể vây khốn được thì tốt nhưng không được ảnh hưởng tới tính mạng của thiếu nữ đó.
Mặc dù về bối phận thì Tề Văn Hân là sư huynh cửa Cừu Duy nhưng y lại là đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần. Cừu Duy biết bản thân mình không thể nghi ngờ năng lực và quyết sách của gã.
Nhưng Cừu Duy nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ thiếu nữ đó là ai? Một người thiếu nữ lại còn quan trọng hơn cả việc phải đối phó với Lạc Bắc?...
Bởi vì nghĩ mãi không ra cho nên Cừu Duy ẩn nấp trên thân cây vẫn luôn nhíu mày. Bất ngờ, Cừu Duy giật mình.
Trong khu rừng đang hết sức yên tĩnh chỉ có những cơn gió nhẹ thổi qua, không hề có âm thanh nào khác lạ. Nhưng trong lòng Cừu Duy chợt xuất hiện một sự cảnh giác. Y nhìn xuyên qua kẽ lá về phía bên trái. Ở đó cách y chừng trăm trượng còn có một đệ tử Kiếm Ti có tu vi tương đương với y đang ẩn nấp.
Mặc dù toàn bộ người tu đạo có tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên trong giới tu đạo đều là những nhân vật mạnh, so với đám đệ tử Kiếm Ti có tu vi Kim Đan hậu kỳ như Cừu Duy thì mạnh hơn nhiều. Nhưng pháp thuật của đệ tử Côn Luân đều có đặc điểm riêng, trên người lại có nhiều pháp bảo cấp bậc không tầm thường. Dưới số lượng đông, chỉ cần không gặp phải người tu đạo cấp bậc Lạc Bắc thì đều khó thoát khỏi vòng vây của họ.
Hiện tại phía Cừu Duy đang nhìn chăm chú không có động tĩnh gì khác thường nhưng vừa rồi dường như có một thứ hơi thở lan đến chỉ có điều nó biến mất quá nhanh khiến cho vào lúc nà hoài nghi mình cảm giác nhầm.
Nhưng đúng vào lúc này, đồng tử trong mắt Cừu Duy đột nhiên co lại khi trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người màu trắng.
Cái bóng đó rõ rõ ràng là một thiếu nữ mặc áo lông màu trắng. Mặc dù không nhìn thấy được rõ ràng nhưng có thể cảm nhận được nét yêu kiều của nàng. Nhưng Cừu Duy cũng không có cơ hội để nhìn rõ, y đang định phóng ra một ngọn lửa để truyền tin thì chợt cảm thấy gáy tê rần rồi hai mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Thiếu nữ áo trắng giống như một cơn gió nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh cái cây mà Cừu Duy ẩn nấp. Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích rồi rút khỏi gáy của Cừu Duy. Sau khi mỉm cười như áy náy với dối phương, thiếu nữ mặc áo lông trắng mang theo thần cung Toái Hư chạy ra khỏi vòng đảo thứ chín cùa Côn Luân không một tiếng động lại biến mất trong khu rừng...
Ước chừng sau một nén hương, một vầng ánh sáng màu tím và màu xanh chợt xuất hiện bên cạnh cây thông mà Cừu Duy trốn.
Hai bóng người vừa mới xuất hiện chính là hai tên đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần: Tô Tích Thủy và Tề Vân Hân.
- Không ngờ lại để cô ấy trốn thoát.
Vừa nhìn thấy Cừu Duy ngồi yên trên thân cây nhưng toàn bộ chân nguyên lại bị giam cầm, sắc mặt của Tề Vân Hân trở nên âm trầm.
- Cô ấy là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của sư thúc Lạc Tiên, có được một cây Thiên mang thần châm, Định Hải thần châu do Lạc Tiên sư thúc tế luyện. Trên người cô ấy còn có rất nhiều Thạch Nhũ đan. Hơn nữa bản thân lại tu luyện độn pháp lợi hại là Linh quang nặc ảnh, chỉ với hai người chúng ta không thể bắt được. Xem ra muốn tạm thời dựa vào họ để làm cho cô ấy bận tay rồi phối hợp với chúng ta là điều khó khăn. - Tô Tích Thủy nở nụ cười khổ:
- Nghe nói sư tôn mời một người tới giúp chúng ta. Người đó là một vị cao nhân có tu vi không tầm thường. Hy vọng sau khi y tới, với sức của ba người chúng ta có thể bắt được cô ấy về.
- Để cho cô ấy tu luyện pháp thuật lợi hại như Linh Quang nặc ảnh cũng là để phòng ngừa tránh cho cô ấy bị đánh chết khi mang thần cung Toái Hư. Nhưng không ngờ cô ấy lại dám chạy ra khỏi Côn Luân. Sớm biết như thế, chúng ta không cho tu luyện thứ pháp thuật như vậy, cơ bản không nên để cho cô ấy sử dụng thần cung Toái Hư. - Tề Vân Hân nói với giọng lạnh lùng:
- Ta nghĩ mãi mà không rõ tại sao sư tôn muốn cho Tô sư huynh sử dụng thần cung Toái Hư rồi lại thay thành cô ấy. Cô ấy chỉ là đệ tử của Lạc Tiên sư thúc, làm sao có thể sánh được với chúng ta?
- Cũng không phải sư tôn bất công.
Tô Tích Thủy đang muốn giải cứu Cừu Duy bị thiếu nữ khống chế nghe thấy Tề Vân hân nói vậy, đành tạm dừng tay lại mà cười khổ:
- Sư đệ không biết rằng để sử dụng thần cung Toái Hư ngoại trừ tu vi ra thì còn phải có một dòng máu độc đáo. Sư tôn vốn cho ta là người có huyết mạch sử dụng được thần cung Toái Hư cho nên ta vẫn là người được tuyển chọn đầu tiên. Nhưng chỉ có điều sau đó phá hiện ta không thể điều khiển được nên mới chuyển sang cho cô ấy.
- Thôi bỏ đi. Nhìn lộ tuyến của cô ấy và những hành đông lúc trước cũng chỉ là muốn nâng uy lực của thần cung Toái Hư, giết chết Lạc Bắc. Tính tình của cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, không hiểu được tầm quan trọng của nó chứ không phải phản loạn. - Tề Vân Hân hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Khoảng cách của thần cung Toái Hư với đối thủ càng gần càng tăng được uy lực. Theo đệ phán đoán thì nếu tới Lạc Bắc thật gần thực sự có khả năng giết được hắn. Dựa theo những gì huynh nói thì huyết mạch độc đáo đó thật sự khó tìm. Có thể tìm được một người điều khiển thần cung là chuyện hết sức khó khăn. Nhưng tại sao hôm nay sư tôn lại truyền lệnh ngăn cản không cho cô ấy gặp mặt Lạc Bắc? Thậm chí nếu không ngăn cản được thì có thể đánh chết?
- Sư tôn tin tưởng hai chúng ta, cũng biết ngươi sẽ thắc mắc cho nên bảo ta nói cho ngươi biết. Chỉ có điều bí ẩn của thần cung Toái Hư đối với Côn Luân hết sức quan trọng. Hai chúng ta có thể biết nhưng không được cho người khác biết. - Sắc mặt của Tô Tích Thủy hết sức trịnh trọng:
- Thần cung Toái Hư là do một gia tộc thượng cổ luyện ra. Cái gia tộc đó để dành nó cho con cháu sử dụng. Vốn sư tôn nghĩ ta có dòng dõi gia tộc đó nhưng ta cũng không ngờ được lại là cô ấy. Sau đó sư tôn lại tra xét kỹ thân phận của cô ấy thì tới thế hệ của mình, cô ấy chỉ là một cô nhi. Có thể nói gia tộc đó truyền lại tới bây giờ cho dù còn chi nhánh khác nhưng nếu tìm được cũng vô cùng khó khăn. Hơn nữa, trong quá trình điều tra, sư tôn phát hiện ngày đó cô ấy được đệ tử của Lạc Tiên sư thúc đưa về cũng chính ở chỗ mà Nguyên Thiên Y thu nhận Lạc Bắc làm đệ tử...
- Cái gì? - Tề Vân Hân thật sự kinh ngạc:
- Ý của huynh nói cô ấy và Lạc Bắc là bạn cố tri?
- Đúng thế. Năm đó đệ tử mà Nguyên Thiên Y cũng chính là một đứa trẻ ăn xin sống cùng với cô ấy. - Tô Tích Thủy cười khổ, nói:
- Bao nhiêu năm qua, cô ấy dường như vẫn muốn tìm đứa bé kia... Nếu đúng là Lạc Bắc, để cho họ gặp nhau rất có thể sẽ nảy sinh nhiều rắc rối.
- Mất đi một người sử dụng thần cung Toái Hư so với nó rơi vào tay đối thủ còn tốt hơn. - Tề Vân Hân hít một hơi:
- Sư tôn chỉ sợ lúc quan trọng chúng ta thất thủ nên mới cho chúng ta biết điều này. Để chúng ta hiểu được thế nào là nặng nhẹ, không lưu thủ với cô ấy.
Sáng sớm trên Thập vạn Đại sơn.
Từ trên cao nhìn xuống, những rặng núi liên miên cùng với mây mù bao phủ khiến cho cảnh vật có phần hoang sơ, đồng thời có một bầu không khí không tranh quyền đoạt thế.
Không trung hoàn toàn sáng sủa nhưng bất ngờ một cột sáng lại lóe lên trước ngọn núi. Ngay sau đó khắp cả không gian vang lên những tiếng động giống như tiếng sét...
Một vầng sáng màu đen tỏa ra trên đỉnh núi. Dải sáng màu đen kéo dài trên không trung giống như một bông hoa sen kiêu hãnh đó chính là Yêu vương liên thai.
Phía sau Yêu vương liên thai giống như bị thiên thạch rơi xuống xuất hiện một cái hố to rộng tới mười trượng. Quan sát quang cảnh có thể thấy ban đầu nơi cái hố đó là một khu rừng núi yên tĩnh. Hiện tại trong phạm vi mười trượng toàn bộ cây cối, núi đá đã hóa thành bột phấn.
Cái hố to đó sâu tới một trượng nhưng vì nơi này gần với đỉnh núi cho nên gió có phần mạnh hơn. Mỗi khi có một cơn gió thổi qua nó lại cuốn theo những bụi đá bên dưới khiến cho cái hố càng lúc càng sâu.