Chương 570: Vô sắc định niết bàn đồng! Động tới thiên kiếp

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:20:19

- Lạc Bắc! Ngươi là một kỳ tài, bằng đó tuổi mà tu vi đã đạt tới cảnh giới một lần thiên kiếp. Trong ngàn năm qua, tốc độ tăng tu vi của ngươi là người số một. - Nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta. Chắc ngươi cũng đã cảm giác được Vô Sắc định niết bàn đồng có thể kết nối được với hư không vô tận, liên hệ với nguyên khí trong trời đất chỉ một cái nháy mắt, hơn nữa còn cắt đứt sự liên hệ của ngươi. Cho dù là sư tôn Nguyên Thiên Y của ngươi đạt tới tám lần Thiên kiếp cũng phải e ngại pháp thuật của ta. Khi y tới tấn công Côn Luân cũng không dám dùng hết sức vì còn phải giữ lại để phòng ngự pháp thuật của ta. Nhưng cuối cùng, y vẫn không thể chống lại uy lực pháp thuật của ta mà thua dưới sự tấn công của ta và đám người Cửu Bạt. - Ta yêu tài cho nên mới nói nhiều với ngươi như vậy. Nếu ngươi chấp nhận thay đổi suy nghĩ, thì hai chúng ta có thể xây dựng một thời kỳ thịnh vượng. Tới lúc đó, chúng ta thống nhất thiên hạ, người người an cư lạc nghiệp, trong giới tu đạo không còn sự phân tranh mà chỉ có việc truy tìm huyền diệu của trời đất. Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc mà nói một cách bình tĩnh. Khi nói ra những lời đó, vốn những dòng khí màu vàng và ba ngàn đạo tôn đã biến mất lập tức xuất hiện còn dầy đặc hơn. Pháp lực dao động trên người Hoàng Vô Thần so với vừa rồi còn mạnh hơn nữa. - Hoàng Vô Thần! Chẳng lẽ ngươi không biết rằng chính vì mình mới khiến cho cả thế giới tu đạo này tràn ngập sự tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé hay sao? Trong lòng Lạc Bắc trào lên một cơn giận từ trước tới giờ chưa bao giờ có. Một người như Hoàng Vô Thần luôn áp đặt mọi thứ lên đầu người khác. Nhưng y lại nghĩ đó là điều chính đáng, cho mình là chúa tể của chúng sinh. Cho dù là ai hay bất cứ thứ gì cũng phải hành động theo ý của y. - Cho dù có thể thống nhất được giới tu đạo thì sao đến lượt ngươi? Với tu vi của sư tôn ta, nếu bước được thêm một bước nữa sẽ ngao du trong tinh không, không chừng còn sáng tạo ra một thời thịnh vượng mà trước giờ chưa bao giờ có. Ngươi nhân lúc sư tôn ta bị suy giảm pháp lực mới dám đối dầu. Nhưng cho dù như vậy thì ngươi cũng chỉ dám co đầu rút cổ ở Côn Luân mà không dám ra ngoài, rồi lại nhân cơ hội mà sử dụng pháp thuật đánh lén. Người như ngươi sao xứng là kẻ đứng đầu chính đạo, có tư cách gì thống nhất giới tu đạo? Trong nháy mắt sự sợ hãi trong lòng liền bị cơn giận làm cho biến mất. Cùng với tiếng quát của mình, trên người Lạc Bắc cũng tản ra lôi hỏa. Rồi ngay tức khắc, thân thể của hắn lại được bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam bao phủ khiến cho hắn giống như biến thành một đạo kiếm quang. Tốc độ của Tử Tiêu lôi quang độn cộng với tốc độ của bản mệnh kiếm nguyên khiến cho hắn như xuyên qua không gian. Nhoáng một cái, hắn đã đánh trúng cái kén đang bao phủ Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt. Xoẹt! Chẳng khác nào một tảng đá giáng xuống mặt nước. Vô số bóng dáng đạo tôn cùng với dòng khí màu vàng không thể ngăn cản dược Lạc Bắc khiến cho cái kén xuất hiện một cái lỗ thủng. - Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi sử dụng Cửu Thiên tinh thần pháo. - Thái Thúc! Hâm Duyệt! Các ngươi đưa toàn bộ đan dược luyện chế từ Thạch Nhũ quỳnh dịch cho ta. Vừa mới xông vào trong cái kén, Lạc Bắc lập tức sử dụng một cái cổ phù màu tím đồng thời nói nhanh hai câu. - A? Một cái bánh xe màu vàng xuất hiện sau lưng Lạc Bắc rồi biến mất. Trong vầng sáng mà cái cổ phù màu tím phát ra, cái bánh xe đó chỉ cách Lạc Bắc có mấy trượng nhưng không gây uy hiếp cho hắn. Cái cổ phù màu tím là một trong ba cái cổ phù lợi hại nhất còn trong tay Lạc Bắc, nó có tác dụng gây nhiễu thần thức của đối thủ khiến cho pháp thuật của đối phương bị chệch hướng. "Răng rắc " Cùng lúc đó, Nguyên Anh của Trần Đồ Long vừa mới bị luyện hóa cũng lập tức xuất hiện rồi tan ra. Toàn bộ Nguyên Anh nhanh chóng hóa thanh chân nguyên rồi tràn vào trong cơ thể của Lạc Bắc. " Lạc Bắc muốn dẫn Thiên kiếp để đánh với Hoàng Vô Thần." Lúc này, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Hâm Duyệt đều hiểu Lạc Bắc định làm gì. Thực lực của Hoàng Vô Thần thực sự quá khủng bố. Y mới chỉ mở mắt một cái đã phá vỡ trận đồ Quy Hóa, cắt đứt mối liên hệ của Lạc Bắc với đất trời. Hơn nữa sau khi mở mắt, lực lượng chân nguyên của y dường như lại tăng lên khiến cho uy lực pháp thuật mạnh thêm. Hơn nữa không biết sử dụng pháp thuật gì hay có kế hoạch vô cùng chu đào mà Hoàng Vô Thần tới đây cũng đúng vào lúc Lạc Bắc yếu nhất. Sau khi giao chiến với đám người Vương Dĩnh, Lạc Bắc gần như hết sạch toàn bộ cổ phủ, ngay cả Yêu vương liên thai cũng không thể sử dụng. Trong hoàn cảnh không có Yêu vương liên thai với thực lực của Hoàng Vô Thần mọi người không có cơ hội bỏ trốn mà chỉ biết để cho y tiêu diệt. Các loại công pháp khác nhau dẫn tới thiên kiếp cũng khác nhau. Tu vi của Lạc Bắc đã đạt tới mức có thể dẫn Thiên kiếp bất cứ lúc nào nhưng hắn vẫn chưa dám độ kiếp, thậm chí khống chế chân nguyên ở một mức thấp nhất, không dám sử dụng những pháp thuật có uy lực mạnh của Hoàng Thiên tông. Bởi vì một khi hán sử dụng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh sẽ dẫn tới thiên kiếp như thế nào thì không một ai biết. Vốn theo kế hoạch, Lạc Bắc định sau khi cứu được tiểu Trà sẽ luyện ra mấy cái Nguyên Anh, sau đó trở về La Phù tới chỗ truyền kinh thụ đạo xem có gì ghi chép lại về việc độ kiếp của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh hay không. Hoặc là hắn có thể dựa vào những ghi chép trong vô số pháp quyết để có thể đoán ra được một vài điều. Tính toán như thế là để đề phòng Hoàng Vô Thần vẫn chờ hẳn trở về La Phù mở nơi truyền kinh thụ đạo. Nếu thực lực của hắn mạnh lên thì cũng làm cho Hoàng Vô Thần không có cơ hội lợi dụng. Nhưng mặt khác, có thêm một vài cái Nguyên Anh, thực lực được tăng cường thì khi độ kiếp cũng bảo đảm hơn. Vốn sau khi chiếm được Nguyên Anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình, mặc dù có thể bỏ qua cho Mạc Thiên Hình nhưng Lạc Bắc vẫn có thể sử dụng Nguyên Anh của Trần Đồ Long dung hợp với huyền bảo màu lam rồi luyện ra được một cái Nguyên Anh cực mạnh. Nhưng lúc này, Lạc Bắc không còn sự lựa chọn nào nữa. Hắn đành phải dẫn cái Thiên Kiếp mà bản thân chưa hề biết xuống để liều mạng. Như vậy cho dù không chống nổi thiên Kiếp thì cũng có cơ hội cùng chết với Hoàng Vô Thần. Nếu không với thực lực của Hoàng Vô Thần, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội sống. Nếu muốn dẫn Thiên Kiếp xuống thì chân nguyên trong cơ thể phải hồi phục tới một mức nhất định sau đó để chân nguyên dao động làm cho trời đất bị ảnh hưởng. - Liều mạng! Cùng lắm thì chết chung. Vừa thấy Lạc Bắc phá nát nguyên Anh của Trần Đồ Long rồi biến nó thành chân nguyên hút vào trong cơ thể. Ánh mắt của Thái Thúc và Hâm Duyệt lập tức trở nên kiên quyết. Cả hai đều vung tay lên. Hâm Duyệt chỉ để lại một viên đan dược cầm trong tay, số đan dược còn lại hai người đưa hết cho Lạc Bắc. Lạc Bắc lập tức nuốt hết toàn bộ số đan dược đó. Gần như đồng thời, Lạc Bắc cũng không hề khống chế pháp lực dao động của mình mà để cho nó giống như một ngọn núi lửa đang phun trào. Ầm ầm. Bầu trời Dạ Tây Phổ Lặc lập tức vang lên những tiếng nổ do nguyên khí trời đất bị chấn động rồi trong nháy mắt tạo thành một cái cột lửa màu vàng kim. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào bầu trời ở đó xuất hiện một cái lỗ thủng. "Vù vù vù vù " Bầu trời trên đỉnh đầu vang lên những tiếng gió thổi vù vù nhưng khắp không gian lại không hề có lấy một cơn gió. Ngay cả Hoàng Vô Thần cũng phải ngẩng mặt nhìn lên trời, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sự kinh hãi. - Lạc Bắc! Không ngờ ngươi dám dẫn Thiên kiếp vào lúc này. Hoàng Vô Thần đoán được ý của Lạc Bắc. Nhưng y cũng không biết khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, Lạc Bắc sẽ dẫn xuống thiên kiếp như thế nào. Dù sao thì cũng giống như Vô Sắc định đại hoa luân là công pháp mạnh nhất của Côn Luân, Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc cũng là công pháp mạnh và thần bí nhất của La Phù. Trong lúc Hoàng Vô Thần giơ tay lên, vô số những tia sáng màu đen từ trên trời cao cũng bắt đầu ập xuống. - Cái gì đây? Những dải sáng màu đen đó không có tiếng gió nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể ngăn cản được. Bên trong nó ẩn chứa uy năng độc đáo mà Hoàng Vô Thần cũng chưa bao giờ được nhìn thấy. Sắc mặt của Hoàng Vô Thần xuất hiện một chút nghiêm trang.