Chương 27: Cô... cô không có gì muốn nói với tôi sao?
Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!
Bạch Đào Cửu08-04-2025 11:57:33
Ninh Thời Việt khẽ hừ một tiếng: "Nếu chị đã muốn em đóng như vậy thì đi thử vai cũng được."
Nói xong, cậu quay người bước đi nhanh như thể có ai đang đuổi theo mình.
Ninh Dụ Huyên: "..."
Một lúc sau, cô không nhịn được bật cười.
Cậu em trai này của cô, dường như đáng yêu hơn cô từng nghĩ. ...
Sáng hôm sau, Ninh Dụ Huyên ngủ đến trưa thì nhớ ra mình còn một "cuộc hẹn" với Cố Vân Hạo.
Đúng như dự đoán, khi mở WeChat ra, cô thấy vài tin nhắn từ Cố Vân Hạo.
Cố Vân Hạo: [Những thứ cô muốn lấy lại, tôi đã tìm ra rồi. ]
Cố Vân Hạo: [Khi nào và ở đâu gặp nhau?]
Cả hai tin nhắn đều được gửi từ 8:30 sáng, điều làm Ninh Dụ Huyên ngạc nhiên là sau đó Cố Vân Hạo không hề gửi thêm tin nào để thúc giục cô.
Cố Vân Hạo vốn chẳng phải kiểu người kiên nhẫn.
Điều mà Ninh Dụ Huyên không biết là lý do Cố Vân Hạo không nhắn tin giục cô là vì nghĩ rằng cô hối hận về việc chia tay và ngại nói ra.
Hiện tại Cố Vân Hạo đang ngấm ngầm mong đợi rằng Ninh Dụ Huyên sẽ thay đổi ý định và xin lỗi để quay lại với anh ta.
Nếu Ninh Dụ Huyên biết suy nghĩ này của Cố Vân Hạo, chắc chắn cô sẽ bảo anh ta đừng mơ mộng nữa.
Ninh Dụ Huyên: [Chiều 2 giờ nhé. ]
Cô gửi cho Cố Vân Hạo một địa điểm, gần khu phố ăn vặt.
Ninh Dụ Huyên: [Gặp ở đây được không?]
Tối qua Ninh Phỉ có nhắc rằng bà muốn uống loại nước sơn tra từ một cửa hàng lâu đời nên Ninh Dụ Huyên dự định tiện đường mua một phần mang về nhà.
Cố Vân Hạo gần như trả lời ngay lập tức: [Được. ]
Ninh Dụ Huyên ngạc nhiên trước sự dễ dãi bất ngờ của Cố Vân Hạo hôm nay, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Ninh Thời Việt đã ra ngoài làm việc từ sáng, Ninh Dụ Huyên cùng Ninh Phỉ nấu sủi cảo rồi ăn cùng nhau.
Sau khi ăn trưa, Ninh Dụ Huyên lái xe đến khu phố ăn vặt.
Cố Vân Hạo đã đến trước, đang chờ sẵn.
Nhìn thấy Ninh Dụ Huyên xuất hiện, Cố Vân Hạo cố tỏ vẻ trầm ngâm, ho nhẹ một tiếng.
"Những thứ cô tặng tôi, tôi mang đến rồi." Cố Vân Hạo xách một túi, bên trong là chiếc đồng hồ và bộ vest đặt may mà trước đây Ninh Dụ Huyên từng tặng anh ta.
Ninh Dụ Huyên khẽ đáp "Ồ" một tiếng, cầm lấy túi nhìn qua.
Đúng là những thứ cô cần lấy lại.
Ninh Dụ Huyên liếc Cố Vân Hạo một cái: "Được rồi, tôi đi đây."
Thấy hôm nay Cố Vân Hạo cư xử khá ngoan ngoãn, cô cũng không có ý định trách mắng gì để tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình.
Vừa xoay người định rời đi, Cố Vân Hạo đã gọi lại: "Đợi đã..."
Ninh Dụ Huyên quay lại, nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa?"
Ninh Dụ Huyên nhìn Cố Vân Hạo với ánh mắt không mấy kiên nhẫn, trong khi anh ta đang nhìn cô với vẻ không thể tin nổi: "Cô... cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Không níu kéo anh ta lấy một câu, thậm chí không nói nổi một lời "giữ gìn sức khỏe".
Người phụ nữ từng yêu anh ta sâu đậm, giờ lại dùng ánh mắt đầy phiền muộn nhìn anh ta. Sự khác biệt quá lớn khiến Cố Vân Hạo khó lòng chấp nhận.
Không yêu cô là một chuyện nhưng việc cô thể hiện hoàn toàn không quan tâm đến anh ta lại là một chuyện khác.