Cố Vân Hạo liếc nhìn Sầm Mộng đứng phía sau mình.
Hà quản gia lại nói thêm: "Cậu Vân Hạo, những người không liên quan thì đừng đưa lên lầu để tránh làm ông cụ khó chịu."
Mấy từ "không liên quan" và "khó chịu" nghe đặc biệt chói tai khiến khóe miệng Sầm Mộng khẽ giật, nụ cười trên mặt suýt nữa thì tắt.
Cố Vân Hạo biết đó là ý của ông nội nên không dám phản bác một lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi lên lầu, quản gia Hà ra hiệu về phía cửa, sau đó để lại không gian riêng cho ông cụ và Cố Vân Hạo.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người, bầu không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Ông cụ chỉ im lặng nhìn anh ta, không nói lời nào nhưng ánh mắt nghiêm khắc đã đủ khiến Cố Vân Hạo cảm thấy lo lắng.
Không chịu nổi áp lực, anh ta chủ động hỏi: "Ông nội, ông gọi cháu có chuyện gì ạ?"
Ông cụ quan sát anh ta vài giây, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: "Vân Hạo, hôm nay con bé Dụ Huyên không đến, cháu có biết không?"
Trong lòng Cố Vân Hạo chấn động.
Chuyện anh ta và Ninh Dụ Huyên chia tay, anh ta không dám tự mình nói với ông nội mà nhờ mẹ giúp truyền đạt.
Mẹ anh ta, Vương Nhã Huệ là người khéo léo trong việc ứng xử, khả năng giao tiếp cũng chẳng thua kém gì bố anh ta.
Sau khi nói chuyện với ông cụ, bà ta về dặn anh ta rằng trong thời gian này không nên nhắc đến Ninh Dụ Huyên trước mặt ông cụ, đợi qua một thời gian hãy thú nhận rằng hai người thật sự không hợp nhau.
Khi đó Cố Vân Hạo đã đồng ý, nghĩ rằng cùng lắm thì cứ giả vờ cùng Ninh Dụ Huyên diễn vai tình nhân hòa hợp trong tiệc mừng thọ để ông nội an lòng.
Nhưng sau đó anh ta lại không cưỡng lại được những lời dụ dỗ của Sầm Mộng, đồng ý sẽ giới thiệu cô ta với các khách mời trong bữa tiệc.
Cố Vân Hạo nghĩ ông nội tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, chắc cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của lớp trẻ.
Anh ta chỉ cần lén đưa Sầm Mộng đi gặp gỡ các khách mời, vừa không làm ông nội phật lòng vừa khiến mọi người biết anh ta đã chia tay Ninh Dụ Huyên và có bạn gái mới.
Không ngờ rằng đúng lúc này ông nội lại gọi anh ta lên, còn đặc biệt nhắc đến Ninh Dụ Huyên.
Cố Vân Hạo cúi đầu, không dám nhìn thẳng ông nội, lảng tránh: "Ông nội, cháu... hôm trước cháu còn dặn Dụ Huyên đừng quên tiệc mừng thọ của ông mà."
Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng: "Ý cháu là con bé tự quên không đến?"
Cố Vân Hạo gắng gượng đáp: "Có... có lẽ vậy ạ."
Tiếng gậy đập xuống sàn, âm thanh trầm đục vang lên.
"Nói dối không chớp mắt!" Ông cụ Cố nổi giận, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
"Dụ Huyên đã gửi tin nhắn chúc mừng cho ta, còn chuẩn bị món quà rất chu đáo. Nếu không phải vì cháu không muốn con bé đến, sao nó lại không xuất hiện được?"
"Ông nội!" Lần này Cố Vân Hạo thực sự hoảng loạn, giọng nói run rẩy biện minh: "Không, không phải đâu ông! Cháu thực sự không biết tại sao cô ấy không đến mà! Hôm đó cháu chắc chắn đã nhắc cô ấy phải đến chúc thọ ông rồi!"