Chương 41: Tạ tổng, lâu rồi không gặp

Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Bạch Đào Cửu 08-04-2025 11:57:33

Quả nhiên sau khi bước vào, quản gia hạ giọng: "Lão gia tử, Tạ tổng đã đến." Ông cụ vừa đưa tách trà lên môi thì khựng lại: "Tạ Chấp Nghiên?" "Vâng." Ông cụ bảo quản gia đỡ mình đứng dậy: "Tôi qua ngay đây." Sau đó ông cụ ra hiệu cho Ninh Dụ Huyên, ý bảo cô tùy ý. Tầng hai là khu vực riêng tư của nhà họ Cố, Ninh Dụ Huyên không tiện ở lại thêm nên cô theo ông cụ rời phòng. Trong lòng cô cũng không kém phần ngạc nhiên. Khi vừa nghe thấy ba chữ "Tạ Chấp Nghiên", Ninh Dụ Huyên suýt nghĩ mình nghe nhầm. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, 2 giờ 40 phút. Lại mở WeChat kiểm tra nhưng không có tin nhắn mới nào từ Tạ Chấp Nghiên. Trước đó Tạ Chấp Nghiên bảo cô đợi tin, Ninh Dụ Huyên nghĩ rằng có lẽ anh chưa chắc chắn khi nào xong việc nên sẽ liên hệ sau. Hoặc cũng có thể anh sẽ cho trợ lý hoặc tài xế đến đón cô. Cô đã nghĩ đến nhiều khả năng nhưng không ngờ Tạ Chấp Nghiên lại đích thân đến dự tiệc thọ. Ninh Dụ Huyên vừa suy nghĩ vừa vô thức bước đi. Tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã đi theo ông cụ đến tận sảnh tiệc. Ngẩng đầu lên, cô lập tức nhìn thấy giữa đám đông là một người đàn ông phong độ, điển trai nổi bật. Khách dự tiệc đều ăn mặc trang trọng trong những bộ lễ phục chính thức, còn Tạ Chấp Nghiên chỉ mặc một bộ vest thường ngày nhưng khí chất áp đảo, khiến người ta không hề cảm thấy anh bị lạc lõng. Với thân phận của mình, Ninh Dụ Huyên không có lý do để đứng cùng chủ nhân bữa tiệc đón tiếp khách quý. Nhưng khi nhận ra, cô đã lỡ đứng ở vị trí không thích hợp. Mọi người thấy ông cụ Cố xuất hiện thì tự động nhường đường, cô vốn đứng sau ông cụ nên quay đi lúc này có vẻ quá đường đột. Ninh Dụ Huyên lặng lẽ đứng yên phía sau ông cụ. Ông cụ Cố bước lên chào hỏi: "Chấp Nghiên, cậu đến sao không báo trước một tiếng?" Tạ Chấp Nghiên khẽ cười, bắt tay ông cụ: "Cũng là phút cuối cháu mới có thời gian, thật phiền đến ông rồi." Ông cụ cười lớn: "Không phiền, không phiền chút nào. Cậu nể mặt lão già này mà đích thân tới, ta vô cùng vinh dự." Hai người không có giao tình trước đây, nhà họ Tạ và nhà họ Cố cũng không có quan hệ kinh doanh. Việc Tạ Chấp Nghiên đến dự tiệc thọ lần này là đã nể mặt nhà họ Cố lắm rồi. Sau một hồi xã giao, ánh mắt Tạ Chấp Nghiên thoáng lướt qua và dừng lại trên người Ninh Dụ Huyên, người đã lùi lại hai bước phía sau ông cụ. Bước chân Ninh Dụ Huyên chững lại. Ông cụ Cố nhìn theo ánh mắt của Tạ Chấp Nghiên, thấy anh đang nhìn Ninh Dụ Huyên thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Tuy vậy, nét mặt ông cụ không lộ ra chút nào, vẫn tươi cười: "Chấp Nghiên, cô gái này cậu chưa gặp bao giờ nhỉ? Để tôi giới thiệu nhé?" Tạ Chấp Nghiên mỉm cười nhã nhặn: "Không cần, chúng cháu đã gặp nhau vài lần rồi." Anh nhìn Ninh Dụ Huyên: "Cô Ninh." Ninh Dụ Huyên: "..." Cô bước tới, bắt tay Tạ Chấp Nghiên: "Tạ tổng, lâu rồi không gặp." Không ai dám bàn tán trước mặt Tạ Chấp Nghiên nhưng Ninh Dụ Huyên có thể cảm nhận vô số ánh mắt xung quanh đang dồn về phía mình, bao quanh từ mọi góc độ. Những buổi tiệc thông thường khó mà mời được Tạ Chấp Nghiên, vậy mà lần này anh lại xuất hiện trong bữa tiệc thọ đông người như thế, số người muốn tranh thủ làm quen nhiều không đếm xuể. Mấy người con trai nhà họ Cố đã lần lượt xuất hiện. Mọi người đều ngầm bàn tán rằng nếu ai trong số họ có thể xây dựng mối quan hệ với Tạ Chấp Nghiên trước, chắc chắn sẽ chiếm ưu thế trong cuộc chiến tranh giành gia sản. Những người khác cũng chen nhau đến mời rượu, bởi không biết Tạ Chấp Nghiên sẽ ở lại bao lâu. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết phải đợi đến khi nào mới gặp lại. Trong bối cảnh đó, việc Tạ Chấp Nghiên chủ động chào hỏi một cô gái trẻ không tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.