Hai người trò chuyện đôi ba câu, cuối cùng chuyển sang vấn đề chính.
"Dụ Huyên." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Cố vẫn ánh lên sự sáng suốt: "Nói thật cho ta biết, chuyện của cháu với thằng nhóc Vân Hạo rốt cuộc là sao?"
Ninh Dụ Huyên hiểu rõ, đây mới chính là mục đích thật sự của cuộc nói chuyện hôm nay.
Cô điềm tĩnh trả lời: "Tính cách của chúng cháu không hợp nhau. Hơn nữa Cố Vân Hạo không thích kiểu người như cháu nên lần này thật sự là đã chia tay rồi."
Ninh Dụ Huyên thừa hiểu, bề ngoài ông cụ đối xử rất tốt với mình, tỏ ra nghiêm khắc với Cố Vân Hạo nhưng sâu trong lòng chắc chắn vẫn thiên vị cháu trai. Vì vậy cô chỉ nêu lý do đơn giản, không hề mang ý trách cứ.
Tuy nhiên, ông cụ không phải người dễ bị che mắt.
Thêm vào đó, quản gia cũng từng nói bóng gió rằng hôm nay Cố Vân Hạo dẫn theo một cô gái khác đến. Ông cụ Cố lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Ninh Dụ Huyên: "Ý cháu là Vân Hạo thích người khác rồi?"
Ninh Dụ Huyên mỉm cười: "Ông Cố, Cố Vân Hạo nghĩ gì cháu cũng không rõ. Chi bằng ông hỏi thẳng anh ấy đi? Dù sao thì chuyện chia tay, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cảm ơn ông luôn chăm sóc cháu, chỉ tiếc là cháu không đủ phúc phận để làm cháu dâu của ông."
Ông cụ: "..."
Ông cụ im lặng quan sát cô gái trước mặt, ánh mắt thâm sâu.
Ông nhìn người nhiều, dĩ nhiên nhận ra Ninh Dụ Huyên đã khác trước. Dường như cô thực sự muốn chấm dứt, không phải kiểu giận dỗi để gây chú ý.
Trước đây ông cụ rất ủng hộ việc để Ninh Dụ Huyên kết hôn với Cố Vân Hạo. Năm ấy khi nhà họ Cố gặp khủng hoảng tài chính, nhờ sự giúp đỡ của bố cô, Ninh Viễn Phong mà họ mới vượt qua được. Ông cụ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này. Nếu không phải vì mẹ của Ninh Dụ Huyên là Ninh Phỉ kiên quyết từ chối, ông còn định tặng cô một căn nhà coi như đền đáp.
Mấy năm nay, ông cụ trông thấy cô gái này lớn lên. Biết rằng tính cách của cô có phần nóng nảy nhưng là người thật thà, không xấu tính.
Thế nhưng chỉ sau một tháng, Ninh Dụ Huyên như trưởng thành hơn nhiều. Cách cô nói chuyện và khí chất toát ra đều rất khác biệt.
Thông minh không phải là điều xấu, nhưng để trở thành cháu dâu nhà họ Cố, chưa chắc đã là điều tốt.
Hơn nữa chuyện hôn nhân không thể cưỡng cầu, ông cụ hiểu rõ điều này.
Sau một lúc lâu, ông cụ lên tiếng: "Được rồi, nếu cháu đã nghĩ thông suốt, ta cũng không ép nữa. Dù thế nào..."
Nụ cười hiền hậu trở lại trên khuôn mặt ông: "Cháu vẫn là Dụ Huyên của ta. Sau này nếu có ai bắt nạt cháu, cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu."
Ninh Dụ Huyên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn ông Cố."
Nếu sau này cô và Cố Vân Hạo thực sự xảy ra mâu thuẫn gì, lời hứa này e rằng chỉ có thể nghe để đó. Nhưng ít nhất hiện tại, ông cụ vẫn sẽ giữ thể diện cho cô.
Thế là đủ rồi.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, ngoài cửa vọng vào giọng Hà quản gia: "Lão gia tử, là tôi."
Ông cụ trầm giọng nói: "Vào đi."
Nếu không có việc quan trọng, quản gia sẽ không làm phiền khi ông đang nói chuyện.