Dù vậy, cô gái này vừa xinh đẹp vừa lễ phép, giọng nói lại dịu dàng nên người phụ trách sẵn sàng kiên nhẫn nói chuyện thêm một chút.
Ninh Dụ Huyên hỏi tiếp: "Vậy có những ai hỏi mua thế?"
Nhìn biểu cảm chỉ đơn thuần tò mò của cô, người phụ trách giảm bớt cảnh giác.
"Cũng khá đông." Anh ta đáp: "Ví dụ như nhà họ Cố rất nổi danh và còn nhiều người giàu có khác ở Bắc Thành. Nói ra chắc cô cũng không biết."
Ninh Dụ Huyên gật đầu, tỏ vẻ đang suy nghĩ.
Sau khi hỏi thêm vài thông tin về khách sạn, Ninh Dụ Huyên đứng lên chào: "Vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại."
Người phụ trách ngoài mặt cười nói "Được" nhưng trong lòng thầm nghĩ hôm nay lại tốn thời gian vô ích.
Vì hôm nay đến bàn chuyện làm ăn, Ninh Dụ Huyên không tự lái xe.
Khi ngồi vào ghế sau, cô nhắn tin cho Tạ Chấp Nghiên: [Tạ tổng, điều kiện anh đề nghị hôm trước còn hiệu lực không?]
Cố Vân Hạo đã nảy ý định mua khách sạn, cô nhất định phải hành động trước anh ta.
Có lẽ không chỉ có một cách để giải quyết vấn đề nhưng khi nghĩ đến bao tâm huyết của mẹ và sự tuyệt vọng trong nguyên tác khi sự nghiệp của mẹ bị hủy hoại, Ninh Dụ Huyên không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa dựa theo cốt truyện ban đầu, vì tình yêu đích thực của nữ chính, Cố Vân Hạo có khả năng sẽ kéo cả nhà họ Cố đối đầu với cô.
Có được sự giúp đỡ của Tạ Chấp Nghiên, phản diện lớn nhất trong câu chuyện, cô mới có thêm cơ hội để đấu với nhà họ Cố.
Ban ngày trong tuần, Tạ Chấp Nghiên chắc đang bận rộn.
Khoảng một tiếng sau, anh trả lời gọn lỏn hai chữ: [Vẫn còn. ]
Ninh Dụ Huyên tiếp tục nhắn: [Thế khi nào anh rảnh? Chúng ta gặp nhau bàn chuyện kết hôn. Trước thứ Bảy tuần này tôi đều có rảnh. ]
Thứ Bảy là ngày quay tập đầu tiên của "Mẹ Yêu Dấu", ngoài lịch trình đó, cô chưa có kế hoạch nào khác.
Năm phút sau, tin nhắn từ Tạ Chấp Nghiên trả lời ngắn gọn ba chữ: [Chiều mai nhé. ]...
Ngày hôm sau, tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Cố diễn ra đúng lịch trình.
Ninh Dụ Huyên dặn tài xế của gia đình mang quà mừng đã chuẩn bị sẵn đến tiệc, nhắc nhở rằng phải tận tay trao cho người nhà họ Cố.
Món quà là một tấm bình phong hai mặt được cô đặt làm riêng từ lâu. Một mặt chạm khắc hình "Tùng Hạc Diên Niên", mặt còn lại là bức "Thọ Tinh Đồ".
Tấm bình phong này không chỉ có giá trị cao mà còn tốn rất nhiều thời gian và công sức của cô.
Ban đầu cô cẩn thận chuẩn bị quà mừng một phần cũng là vì muốn làm vui lòng Cố Vân Hạo.
Nhưng từ trước khi cô và anh ta bắt đầu mối quan hệ, ông cụ Cố đã luôn đối xử rất tốt với cô. Vì vậy Ninh Dụ Huyên quyết định quà vẫn nên được gửi đến như dự định.
Khoảng 11 giờ 30, Ninh Dụ Huyên ước chừng tiệc đã sắp bắt đầu bèn gửi cho ông cụ một tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Còn về việc cô và Cố Vân Hạo đã chính thức chia tay nên cô không định tham dự buổi tiệc, vì hôm nay là ngày vui của ông cụ, cô không đề cập chuyện này trong tin nhắn.
Dù vậy cô đã sớm gọi điện cho quản gia họ Hà của nhà họ Cố để giải thích việc không đến dự tiệc. Chắc hẳn giờ này ông cụ cũng đã biết.