Nghe vậy, cuối cùng Ninh Dụ Huyên cũng nhìn Cố Vân Hạo vài giây.
Khi Cố Vân Hạo nghĩ rằng cô đã hồi tâm chuyển ý, định nói vài lời mềm mỏng, Ninh Dụ Huyên bất ngờ cười nhẹ.
"Nếu nhất định phải nói." Cô hơi ngẩng cằm lên: "Cái cà vạt trên cổ anh cũng nên tháo ra đi. Dù sao, một con chó thì không xứng dùng cà vạt tôi tặng."
Cố Vân Hạo: "..."
Anh ta sững sờ nhìn Ninh Dụ Huyên một lúc, sắc mặt dần trở nên nhục nhã và không dám tin: "Cô... cô vừa nói cái gì?"
Ninh Dụ Huyên nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lạnh như băng: "Tôi nói, Cố Vân Hạo anh không xứng."
Cố Vân Hạo hoàn toàn không tin nổi tai mình, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Anh ta cúi đầu nhìn chiếc cà vạt trên ngực, lúc này mới nhớ ra đó là món quà Ninh Dụ Huyên tặng khi hai người vừa quen nhau.
Lúc ra ngoài, Cố Vân Hạo nghĩ rằng khi gặp anh ta, Ninh Dụ Huyên chắc chắn sẽ cầu xin quay lại, thậm chí khóc lóc níu kéo.
Dù sao thì trước đây mỗi lần cãi nhau dù có gay gắt đến đâu, người nhún nhường trước luôn là Ninh Dụ Huyên.
Cố Vân Hạo cũng không rõ vì tâm lý gì mà trước khi ra ngoài, anh ta đã đặc biệt chỉnh trang bản thân, mặc đồ tươm tất và đeo cà vạt.
Anh ta có rất nhiều cà vạt, đều là hàng hiệu, mà chiếc Ninh Dụ Huyên tặng chẳng hề nổi bật trong số đó.
Nhưng trước khi cô nhắc đến, anh ta hoàn toàn không nhớ ra điều này.
Không hiểu sao, ý thức được điều đó khiến cơn giận trong lòng anh ta nguôi ngoai phần nào.
"Cô..." Cố Vân Hạo đổi giọng mềm mỏng: "Tôi biết, tôi và Sầm Mộng có lỗi với cô. Nhưng tình yêu không phân biệt đến trước hay đến sau. Tôi chia tay với cô cũng vì muốn tốt cho cô."
Lần đầu tiên nói lời nhẹ nhàng trước mặt Ninh Dụ Huyên, Cố Vân Hạo ngừng một lúc, cố tìm kiếm chút cảm xúc nào đó mà anh ta muốn thấy trên gương mặt cô.
Nhưng Ninh Dụ Huyên chỉ lạnh nhạt đối diện với anh ta.
Phản ứng ấy khiến chút áy náy trong lòng Cố Vân Hạo nhanh chóng bị thay thế bởi cơn giận: "Dù sao đi nữa cô cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi, đúng không? Ngày trước là cô cứ bám lấy tôi không buông, tôi cảm động nên mới đồng ý thôi!"
Ninh Dụ Huyên nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Thật vậy sao?"
Cố Vân Hạo thoáng ngập ngừng: "... Nếu không thì sao?"
Cô nhìn anh ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại sắc như dao: "Tôi cứ nghĩ anh đến với tôi là để lấy lòng ông nội anh chứ."
Sắc mặt Cố Vân Hạo thay đổi: "Cô đang nói linh tinh gì thế?"
Ninh Dụ Huyên bình thản đáp: "Là thật hay không, anh rõ hơn ai hết."
Cố Vân Hạo siết chặt tay, không thể phản bác.
Nhà họ Cố trụ vững trong giới hào môn Bắc Thành bao năm nay, không thể không kể đến công lao gầy dựng của ông cụ Cố.
Mấy chục năm qua, ông cụ luôn là người nắm quyền.
Năm năm trước, ông bị bệnh nặng, sức khỏe giảm sút, buộc phải giao phần lớn quyền điều hành tập đoàn.
Đáng tiếc, thế hệ kế cận của nhà họ Cố không đủ tầm nhìn và năng lực lãnh đạo như ông khiến tập đoàn đình trệ phát triển, thậm chí có chiều hướng thoái trào, sức ảnh hưởng tại Bắc Thành cũng giảm sút đáng kể.