Chương 30: Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi hỏi mua chứ
Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!
Bạch Đào Cửu08-04-2025 11:57:33
Cố Vân Hạo hắng giọng: "Ngày kia là tiệc mừng thọ ông nội, dù cô có không hài lòng với tôi thế nào, ông nội vẫn luôn đối xử tốt với cô. Tám mươi tuổi là một dấu mốc quan trọng, cô nên đến tham dự."
Nói xong, anh ta không đợi cô trả lời mà xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, Ninh Dụ Huyên vừa thấy buồn cười lại vừa cảm giác nhẹ nhõm.
Dù trước đây bị cốt truyện chi phối nhưng hơn một năm bên nhau, những gì cô dành cho anh ta đều là thật, nước mắt rơi cũng là thật.
Những lời vừa rồi xem như cô nói thay cho cô gái ngốc nghếch từng chỉ biết đến Cố Vân Hạo.
Từ giờ trở đi, cô sẽ không phí thêm lời nào với người đàn ông này nữa.
Còn về tiệc mừng thọ, Cố Vân Hạo muốn cô tham dự, không cần đoán cũng biết đó là ý của ông cụ Cố.
Năm xưa vì lấy lòng ông cụ mà anh ta ở bên cô, dĩ nhiên bây giờ cũng không muốn vì chia tay mà khiến ông cụ phật lòng.
Chỉ là chuyện của nhà họ Cố giờ không còn liên quan đến cô nữa. Quà cho ông cụ cô sẽ gửi tới, nhưng người thì không cần phải xuất hiện.
Sau đó Ninh Dụ Huyên rảo bước đến phố ăn vặt, mua một ly nước mơ chua, tiện thể mua thêm vài món ăn khác.
Ninh Thời Việt phải làm việc đến rất khuya, cậu đã nhắn trước rằng hôm nay sẽ không về nhà.
Suốt cả ngày, Ninh Phỉ không hề hỏi con gái về chuyện của Cố Vân Hạo.
Hôm qua trước khi quay chương trình, con gái nhận được cuộc gọi từ Cố Vân Hạo, lại còn nhắc đến từ "chia tay", dĩ nhiên Ninh Phỉ không thể quên.
Nhưng mối quan hệ giữa bà và con gái vừa mới có dấu hiệu tốt đẹp hơn, Ninh Phỉ lo sợ sẽ phá hỏng mọi cố gắng nếu nhắc đến chuyện này nên quyết định tạm thời không can thiệp.
Dù sao thì trước đây hai mẹ con đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần cũng chỉ vì bạn trai của con gái.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, Ninh Phỉ hiểu rất rõ tình cảm sâu đậm mà Ninh Dụ Huyên dành cho Cố Vân Hạo.
Trước đây hai người cũng đã nhiều lần xảy ra chuyện đòi chia tay nhưng mỗi lần đều là Ninh Dụ Huyên chủ động hàn gắn, cuối cùng cả hai lại quay về bên nhau.
Vì thế lần này, Ninh Phỉ nghiêng về khả năng họ chỉ đang tạm thời giận dỗi, vài ngày nữa chắc sẽ lại hòa hợp như cũ.
Sáng hôm sau, Ninh Dụ Huyên đến gặp đại diện chuỗi khách sạn đang muốn chuyển nhượng.
Vừa gặp mặt, người phụ trách nhìn thấy Ninh Dụ Huyên là một cô gái trẻ thì nảy sinh chút coi thường.
Ninh Dụ Huyên hỏi vài câu liên quan đến khách sạn rồi tiếp lời: "Tôi muốn hỏi, hiện tại có khách hàng nào khác quan tâm đến việc mua lại những khách sạn này không?"
Người phụ trách liếc nhìn cô: "Đương nhiên là có rồi."
Ninh Dụ Huyên hơi mở to mắt: "Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi hỏi mua chứ."
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cô, không giống giả vờ khiến trong lòng người phụ trách càng thêm khinh thường.
Anh ta có thể nhận ra cô gái trẻ này là người có tiền nhưng đây là Bắc Thành, nơi đất đai đắt đỏ. Dù ở khu vực tương đối xa trung tâm, bốn khách sạn này cũng không phải là thứ mà người giàu bình thường có thể mua được.
Cô gái trẻ trung đơn giản thế này, thật không giống người có tiềm lực tài chính mạnh mẽ.