Chương 37: Đúng là lớp trẻ tài năng, vượt cả người đi trước!
Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!
Bạch Đào Cửu08-04-2025 11:57:33
Mấy ngày qua Sầm Mộng đã xem đi xem lại rất nhiều lần buổi phát lại của "Mẹ Yêu Dấu", đặc biệt là các cảnh quay của Ninh Dụ Huyên, hy vọng tìm ra điểm nào đó để công kích cô.
Vì thế chỉ cần thoáng thấy bóng lưng của Ninh Dụ Huyên, Sầm Mộng đã lập tức nhận ra.
Nhưng... chẳng phải lúc nãy cô ta còn chưa ở đây sao?
Sầm Mộng vô thức nhìn về phía Cố Vân Hạo, muốn hỏi anh ta chuyện này rốt cuộc là sao.
Lúc này Cố Vân Hạo cũng đang sững sờ nhìn theo hướng Ninh Dụ Huyên.
Giữa đám đông, Ninh Dụ Huyên không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt nhã nhặn. Thanh lịch và trí thức, vừa đủ trang trọng mà không lấn át sự chú ý của chủ tiệc.
Trước đây khi hẹn hò với anh ta, phong cách của Ninh Dụ Huyên luôn nổi bật và rực rỡ. Anh ta chưa bao giờ thấy cô trong bộ dạng như thế này.
Dịu dàng, thanh tao, có phần giống như...
Cố Vân Hạo hiểu mình không nên nghĩ như vậy nhưng hôm nay, khí chất của Ninh Dụ Huyên lại khiến anh ta liên tưởng đến Sầm Mộng.
Chỉ khác là so với vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của Sầm Mộng, Ninh Dụ Huyên lại toát lên sự đĩnh đạc và mạnh mẽ hơn. Anh ta không kìm được mà so sánh hai người. Kết quả khiến trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Còn về phần Ninh Dụ Huyên, cô không nghĩ quá nhiều.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ, cô không muốn ăn mặc quá nổi bật, nên tùy ý chọn một chiếc váy màu nhã nhặn từ tủ đồ.
Nếu biết Cố Vân Hạo lại vì chuyện này mà đặt cô và Sầm Mộng lên bàn cân, chắc chắn Ninh Dụ Huyên sẽ bật cười và mỉa mai rằng: "Đúng là đời sống thật nhàm chán, lại đi làm chuyên gia đánh giá người khác."
Ông cụ Cố đang được vây quanh bởi rất nhiều người nhưng quản gia Hà lại là người đầu tiên nhìn thấy Ninh Dụ Huyên.
Nghĩ đến những gì ông cụ vừa căn dặn, ông ấy không dám chậm trễ, lập tức bước đến bên tai ông cụ thì thầm vài câu.
Ngay sau đó, ông cụ quay lại, vẫy tay về phía cô: "Dụ Huyên, lại đây nào."
Ninh Dụ Huyên bước đến, ông cụ cười tươi vỗ nhẹ vào vai cô.
"Đây chính là cô gái mà tôi vừa nhắc đến, Ninh Dụ Huyên." Ông cụ mỉm cười nói với mọi người xung quanh: "Tấm bình phong đôi có họa tiết Tùng Hạc Diên Niên mà các vị vừa chiêm ngưỡng, chính là quà của con bé."
Lúc xem các món quà mừng thọ trước đó, ông cụ đặc biệt yêu thích tấm bình phong, không tiếc lời khen ngợi người đã tặng.
Khách khứa không ai quen Ninh Dụ Huyên nhưng vì nể mặt ông cụ, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
"Không ngờ cô Ninh còn trẻ như vậy mà đã chọn được món quà khiến ông cụ hài lòng đến thế. Đúng là khiến chúng tôi cảm thấy tự thẹn!"
"Cô Ninh không chỉ xinh đẹp mà còn có mắt nhìn. Đúng là lớp trẻ tài năng, vượt cả người đi trước!"
Những lời khen không ngớt vang lên, ai nấy đều nở nụ cười.
Không xa đó, Sầm Mộng đứng nhìn, vô thức siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để lại những vết đỏ hằn rõ.
Cố Vân Hạo thì tâm trạng càng thêm phức tạp.
Trước đây trong mắt anh ta, Ninh Dụ Huyên luôn là một cô gái thiếu chín chắn, thích làm loạn và không biết giữ thể diện.
Nhưng giờ đây giữa đám đông toàn những nhân vật máu mặt, cô lại như cá gặp nước, tỏa sáng hơn rất nhiều so với khi ở cạnh anh ta.
Chẳng lẽ... là anh ta đã làm lu mờ ánh sáng của cô sao?