Chương 43: Là trùng hợp, hay người đàn ông này quá đúng giờ?

Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Bạch Đào Cửu 08-04-2025 11:57:32

Cố Vân Hạo bị chọc giận, mặt mũi có chút không giữ được bèn đáp: "Chưa từng nghe nói họ quen nhau. Chắc chỉ là tình cờ gặp ở buổi tiệc nào đó thôi." Nghe được điều muốn biết, Tề Ngang cười khẩy, an ủi bạn thân đang tâm trạng tồi tệ: "Tôi cũng nghĩ vậy. Ninh Dụ Huyên xuất thân từ gia đình bình thường như thế, làm gì có cơ hội quen biết người nhà họ Tạ chứ?" Cố Vân Hạo liếc nhìn Tề Ngang. Mặc dù biết gia cảnh của người bạn thân từ nhỏ này thua xa nhà họ Cố, thường ngày toàn nói những điều anh ta muốn nghe, nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tề Ngang tiếp tục: "Anh Hạo, cậu để ý đến cô ta đã là phúc phận lớn của cô ta rồi. Nếu không có cậu, thậm chí cô ta còn chẳng bước chân vào nổi giới thượng lưu nữa là!" Những lời này nghe rất hợp tai, cuối cùng Cố Vân Hạo cũng nhếch môi cười: "Thôi, những chuyện này không cần cậu nói tôi cũng biết."... Tạ Chấp Nghiên chỉ nói một câu "Cô Ninh" với Ninh Dụ Huyên, sau đó tiếp tục trò chuyện với ông cụ Cố. Ninh Dụ Huyên cảm thấy như được giải thoát, lặng lẽ rời đi. Mặc dù cô đoán có lẽ Tạ Chấp Nghiên đến đây là vì mình nhưng cô không có ý định thể hiện mối quan hệ "thân quen" với anh trước mặt tất cả khách mời. Nếu không, chẳng cần đợi đến ngày mai, những lời đồn đoán về quan hệ giữa cô và Tạ Chấp Nghiên sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu Bắc Thành. Nếu cô thực sự kết hôn với Tạ Chấp Nghiên thì không nói làm gì, nhưng hiện tại chuyện đó còn chưa đâu vào đâu. Trước đây mỗi lần gặp Tạ Chấp Nghiên, cô đều được mẹ mình, Ninh Phỉ dẫn ra trang viên nhà họ Tạ ở ngoại thành. Về sau khi Tạ Chấp Nghiên trở thành nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh Bắc Thành, hai người càng ít có dịp tiếp xúc. Trong giới hầu như không ai biết rằng cô và Tạ Chấp Nghiên quen biết từ lâu. Ninh Dụ Huyên tìm một góc yên tĩnh nghỉ ngơi, đồng thời cân nhắc xem khi nào có thể rời đi. Không quá lời khi nói rằng hơn nửa khách trong sảnh tiệc đều đang xếp hàng chờ mời rượu Tạ Chấp Nghiên. Số còn lại không phải không muốn mà là tự biết mình không đủ tư cách để kết thân với anh. Tạ Chấp Nghiên chưa rời đi, cô cũng không thể đi trước. Theo tình hình này, đừng nói là 3 giờ, dù có trễ thêm một giờ nữa, cô cũng chưa chắc ra được khỏi nhà họ Cố. Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trong túi cô rung lên. Là cuộc gọi từ Tạ Chấp Nghiên. Ninh Dụ Huyên vô thức nhìn đồng hồ, thấy vừa đúng 2 giờ 58 phút. Là trùng hợp, hay người đàn ông này quá đúng giờ? Cô nhận cuộc gọi, giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai: "Em đang ở đâu? Tôi sẽ cho người đến đón." Ninh Dụ Huyên báo vị trí của mình, phía bên kia nghe xong thì cúp máy. Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi tìm đến chỗ cô. "Cô Ninh." Người đàn ông có vẻ là trợ lý lên tiếng: "Xin mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đến chỗ Tạ tổng." Ninh Dụ Huyên: "... Được." Có lẽ cô suy nghĩ nhiều, nhưng giọng điệu thì thầm của trợ lý khiến cô cảm giác như mình đang làm điều gì mờ ám. Cô đi theo người đó qua mấy ngã rẽ, cuối cùng đến trước một chiếc Bentley màu đồng cổ. Trợ lý mở cửa xe cho cô, tài xế và Tạ Chấp Nghiên đều đã ngồi sẵn bên trong. Khi cô ngồi xuống ghế sau được bọc da thật, Tạ Chấp Nghiên hỏi: "Em ăn trưa no chưa?" Ninh Dụ Huyên: "..." Cô không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là điều này. Bữa trưa ở nhà cô chỉ ăn qua loa vài miếng, còn đồ ăn trong tiệc thọ thì không hợp khẩu vị, thật sự cô có hơi đói. Ninh Dụ Huyên thành thật nói: "Chưa no." Tạ Chấp Nghiên báo địa chỉ cho tài xế, nghe qua là tên của một nhà hàng nào đó. Ninh Dụ Huyên kìm nén nhưng không nhịn được mà hỏi: "Anh không hỏi ý tôi một câu à, nhỡ nhà hàng này không hợp khẩu vị của tôi thì sao?" Chuyện ăn uống là quan trọng, ngay cả Tạ Chấp Nghiên cũng không thể ép cô ăn món mình không thích.