Chương 36: Không cần hẹn hôm khác

Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Bạch Đào Cửu 08-04-2025 11:57:33

Mười phút sau, Tạ Chấp Nghiên nhắn lại: [Tiệc mừng thọ của ông cụ Cố?] Ninh Dụ Huyên chỉ cảm thấy bất ngờ trong một giây. Giới hào môn Bắc Thành vốn dĩ nhỏ bé, việc Tạ Chấp Nghiên biết đến tiệc mừng thọ của nhà họ Cố là điều bình thường. Ninh Dụ Huyên nhắn lại: [Đúng vậy. ] Cô do dự không biết có nên nói thêm vài câu để giải thích tại sao mình đột ngột phải đến dự tiệc này không. Tạ Chấp Nghiên là người bận rộn, chưa chắc anh đã đủ kiên nhẫn nghe lý do. Nhưng nếu không giải thích, dường như lại có vẻ không lịch sự. Khi cô còn đang phân vân, khung trò chuyện đã xuất hiện thêm hai tin nhắn: Tạ Chấp Nghiên: [Không cần hẹn hôm khác. ] Tạ Chấp Nghiên: [Gần 3 giờ, nhớ để ý tin nhắn của tôi. ] Ninh Dụ Huyên: "..." Gì mà để ý tin nhắn của anh? Bình thường chắc chắn Ninh Dụ Huyên sẽ hỏi tới cùng cho rõ ràng. Nhưng lần này cô là người chủ động xin lỗi vì đến trễ nên không tiện làm căng. Nghĩ một lát, cô chỉ nhắn lại một chữ: [Được. ] Trong hội trường, tiệc mừng thọ đã bắt đầu. Ông cụ Cố cùng Cố Vân Hạo từ trên lầu bước xuống, xuất hiện trước mọi người. Sầm Mộng vốn đang lo lắng, nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cố Vân Hạo xuất hiện cùng ông cụ, chứng tỏ chuyện ông cụ gọi anh ta lên không phải việc gì xấu. Chỉ cần Cố Vân Hạo không gặp vấn đề gì, cô ta cũng không cần phải lo lắng. Do sức khỏe của ông cụ không tốt, phần nghi lễ của buổi tiệc không quá phức tạp. Mọi việc diễn ra trật tự, sau khi phần chính thức kết thúc, khách khứa lần lượt tiến đến gửi lời chúc thọ đến ông cụ. Ông cụ được vài người con trai đứng bên cạnh. Vì Cố Vân Hạo còn trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm, sau khi chúc thọ xong thì đứng ở gần đó trò chuyện cùng những người khác. Trước đó Sầm Mộng không có cơ hội đến gần anh ta, lúc này cuối cùng cũng thấy được thời điểm thích hợp bèn tiến tới. Cô ta tự nhiên khoác tay vào cánh tay Cố Vân Hạo: "Vân Hạo." Một vị khách bên cạnh lên tiếng: "Cô đây là... ?" Nghĩ đến chuyện bị ông cụ khiển trách trên lầu, Cố Vân Hạo có chút do dự. Sầm Mộng thấy người đàn ông bên cạnh không nói gì, trong lòng không hài lòng nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Chào anh, tôi là bạn gái của anh Vân Hạo." Vị khách "Ồ" một tiếng, ra vẻ đã hiểu: "Tôi có nghe qua, cô là... cô Ninh phải không?" Sắc mặt Sầm Mộng cứng lại: "Tôi..." Cố Vân Hạo đột nhiên ho khan một tiếng, ngắt lời: "Được rồi, anh và bác trai đang nói chuyện công việc, em không hiểu đâu, cứ qua bên kia chờ anh đi." Sầm Mộng: "..." Nỗi tủi thân trong lòng không thể ngăn nổi. Hôm nay Cố Vân Hạo đã làm cô ta bẽ mặt mấy lần rồi? Vị khách nhận nhầm cô ta với một người khác mà lại chính là người phụ nữ cô ta không ưa, vậy mà anh ta không buồn giải thích một câu. Tuy nhiên trong hoàn cảnh hiện tại, cô ta không thể để lộ sự khó chịu ra ngoài. Sầm Mộng hít sâu một hơi, gượng cười nói: "Vâng, vậy em qua bên kia chờ anh." Quay người đi được hai bước, Sầm Mộng bỗng khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Bóng dáng yêu kiều không xa phía trước, chẳng phải là...