Bố của Cố Vân Hạo không phải là người xuất sắc nhất trong thế hệ của mình, nhưng ông ta là người đầu tiên lập gia đình và có con. Với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Cố, Cố Vân Hạo nổi bật giữa các em trai mình, mà người lớn nhất cũng mới chỉ vừa trưởng thành.
Ông cụ Cố nổi tiếng nghiêm khắc với thế hệ con cháu nhưng không hiểu sao lại dành sự yêu thương đặc biệt cho Ninh Dụ Huyên.
Mẹ của Cố Vân Hạo nhận ra sự ưu ái đó bèn sắp xếp để anh ta và Ninh Dụ Huyên bên nhau nhằm lấy lòng ông cụ. Với sự hậu thuẫn của ông, gia đình họ cũng có thể chiếm ưu thế trong cuộc tranh giành quyền lực nội bộ gia tộc.
Những chuyện này trước đây Ninh Dụ Huyên không mấy bận tâm. Dù từng nghe loáng thoáng, cô cũng không suy nghĩ sâu xa.
Nhưng lúc này nhìn phản ứng của Cố Vân Hạo, cô biết mình đã đoán đúng.
Có vài chuyện cô vốn nghĩ không cần thiết phải nói nhưng khi đã đến mức này, cô cũng không ngại vạch trần bộ mặt thật của đối phương.
Ninh Dụ Huyên tiếp tục: "Hơn nữa, nếu anh không thích tôi, anh có thể trực tiếp đề nghị chia tay chứ không phải liên tục dùng bạo lực lạnh. Hẹn hò thì cho tôi leo cây để đi mua món điểm tâm mà Sầm Mộng thích, đến sinh nhật tôi lại bỏ mặc tôi cùng gia đình và bạn bè chỉ vì nhận được cuộc gọi từ cô ta."
Giọng cô đều đều, ngữ điệu rõ ràng, không giống đang mất kiểm soát mà chỉ đơn thuần thuật lại sự thật.
Cố Vân Hạo há miệng, chỉ thốt lên được một tiếng "Tôi..." rồi nghẹn lại, không thể nói thêm lời nào phản bác.
Thậm chí ánh mắt anh ta luôn lẩn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người đứng ở một góc yên tĩnh gần phố ăn vặt. Không biết từ lúc nào, cách đó không xa đã có vài người đứng nhìn.
Cố Vân Hạo vô tình phát hiện có ai đó đang giơ điện thoại lên từ khóe mắt, ống kính hướng về phía anh ta và Ninh Dụ Huyên.
Anh ta như tìm được chỗ trút giận, lập tức lao tới: "Cái người kia, đang quay gì vậy! Biết quay chụp lén là phạm pháp không?"
Người qua đường bị anh ta quát giật mình, lắp bắp chỉ về phía sau lưng mình: "Không... không phải đâu. Tôi chỉ đang chụp bức tượng trong cửa sổ kia thôi mà."
Cố Vân Hạo vô thức quay đầu lại, thấy đúng là phía sau anh ta có một ô cửa kính, bên trong trưng bày một bức tượng gỗ có thể cử động.
Người qua đường nhân lúc anh ta quay đầu nhanh chóng bỏ chạy.
Cố Vân Hạo không tiện đuổi theo nên đành thôi.
Hai người giờ đã hoàn toàn cắt đứt, những lời Ninh Dụ Huyên nói khiến anh ta không muốn thừa nhận nhưng sâu trong lòng, anh ta biết cô không hề sai.
Đến lúc này, anh ta cũng không còn hy vọng Ninh Dụ Huyên sẽ mềm lòng.
Cố Vân Hạo hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại rồi quay về đứng trước mặt cô, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm: "Chúng ta đã chia tay, nói những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chỉ còn vài lời cuối cùng muốn nói với cô, xong rồi tôi sẽ đi."
Ninh Dụ Huyên lạnh lùng nhìn anh ta, chờ đợi anh ta mở lời.