Chương 46: Em cũng đâu có hỏi tôi

Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Bạch Đào Cửu 08-04-2025 11:57:32

Ninh Phỉ cười nhận lấy túi trái cây: "Chấp Nghiên, cháu khách sáo quá, vậy để dì mang vào bếp trước. Dụ Huyên, con lấy cho Chấp Nghiên đôi dép đi trong nhà nhé." Bà quay người vào bếp, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc, vừa đi vừa nhớ lại lời Tạ Chấp Nghiên. Nếu đã nói là tình cờ gặp, chắc hẳn là ở bữa tiệc sinh nhật. Con gái và Tạ Chấp Nghiên đã nhiều năm không liên lạc, còn bản thân bà chỉ thân quen với Trịnh Tâm Mân, hầu như không giao tình gì với những người khác trong nhà họ Tạ. Một người bận rộn như Tạ Chấp Nghiên vậy mà lại cùng con gái bà về thăm mình? Trong lòng Ninh Phỉ không khỏi nghi ngờ. Sắp xếp xong trái cây, Ninh Phỉ quay lại hỏi con gái: "Huyên Huyên, con và Chấp Nghiên chưa ăn tối phải không? Đúng lúc mẹ cũng chưa nấu, có thể thêm đôi đũa." Thông thường nhà có người giúp việc nấu ăn nhưng gần đây vì phải lên chương trình, Ninh Phỉ nghĩ muốn luyện thêm tay nghề nên tự mình vào bếp. Tạ Chấp Nghiên mỉm cười: "Không cần phiền đâu dì, tối nay cháu còn có tiệc, không làm phiền dì thêm. Lần này cháu đến cũng là nhờ Dụ Huyên làm cầu nối..." Chỉ với vài lời ngắn gọn, anh đã giải thích rõ ràng "tiền căn hậu quả" của việc đầu tư vào khách sạn. Bao gồm cả lý do tại sao lại chọn Hoa Nguyện dưới tên Ninh Phỉ mà không phải một khách sạn quy mô lớn hơn. Ninh Dụ Huyên biết rõ sự thật đứng một bên nhưng không nghe ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, không khỏi khâm phục năng lực ứng biến và tâm lý vững vàng của Tạ Chấp Nghiên. Dĩ nhiên Ninh Phỉ cũng không phát hiện ra sơ hở, sau một lúc ngỡ ngàng, bà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Từ khi mở khách sạn đến nay, Ninh Phỉ không phải chưa từng nghĩ đến việc huy động vốn, nhưng ở tuổi này bà không muốn mạo hiểm quá lớn, cũng không có đủ thời gian và sức lực để xoay sở. Không ngờ chỉ vài ngày trước con gái bà vừa nói muốn giúp quản lý khách sạn, hôm nay đã mang về một nhà đầu tư như Tạ Chấp Nghiên. Tin vui bất ngờ đến mức Ninh Phỉ không biết phải nói gì: "Vậy thì..." Ninh Dụ Huyên nhanh chóng ngắt lời mẹ mình: "Mẹ, việc cụ thể cứ giao cho con đi, coi như là để con luyện tập. Nếu có vấn đề gì, con sẽ hỏi ý kiến mẹ." Ninh Phỉ: "... Cũng được." Bà có chút không yên tâm nhưng trước mặt người ngoài nên đành tạm đồng ý với con gái. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin, thậm chí Ninh Dụ Huyên còn nghi ngờ Tạ Chấp Nghiên đã lên kế hoạch từ trước. Suy nghĩ một chút, Ninh Dụ Huyên nói với Tạ Chấp Nghiên: "Nếu lát nữa anh còn bận, tôi tiễn anh ra ngoài nhé?" Tạ Chấp Nghiên và Ninh Phỉ lại khách sáo với nhau vài câu, sau đó anh và Ninh Dụ Huyên cùng bước ra ngoài. Vừa bước xuống bậc thang trước cửa biệt thự, Ninh Dụ Huyên đã không nhịn được mở lời: "Tạ Chấp Nghiên, có phải đã anh sớm nghĩ ra cách nói với mẹ tôi rồi không?" Tạ Chấp Nghiên không nói gì, coi như thừa nhận. Ninh Dụ Huyên: "Sao anh không nói sớm? Nếu biết trước thế này, tôi đã không cần khổ sở nghĩ cả buổi làm sao giải thích để mẹ tôi tin anh thật sự xem trọng Hoa Nguyện mà quyết định đầu tư." Tạ Chấp Nghiên bình thản đáp: "Em cũng đâu có hỏi tôi." Ninh Dụ Huyên: "..." Lúc này xe của tài xế Tạ Chấp Nghiên đã đến trước cửa biệt thự. Ninh Dụ Huyên vừa bị Tạ Chấp Nghiên làm nghẹn lời, cô cố ý nói với giọng mỉa mai: "Tạ tổng, không phải buổi tối anh còn có tiệc xã giao sao? Vậy tôi không làm mất thời gian của anh nữa, anh cứ bận việc của mình đi." Tạ Chấp Nghiên khẽ cười một tiếng. Lần này Ninh Dụ Huyên nhìn thấy rất rõ ràng khóe môi của người đàn ông thực sự cong lên trong một giây. Trước khi lên xe, Tạ Chấp Nghiên nói với cô: "Hẹn gặp lại vào thứ ba tuần sau." Ninh Dụ Huyên ngẩn người một chút rồi nhớ ra... Họ đã bàn bạc trước, thứ ba tuần sau sẽ đi đăng ký kết hôn.