Khi xe gần đến cổng khu biệt thự, Ninh Dụ Huyên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Tạ Chấp Nghiên khẽ gật đầu, rồi hỏi: "Chốc nữa tôi vào cùng em chào hỏi dì Ninh một tiếng nhé?"
Ninh Dụ Huyên ngẩn người: "... Hả?"
Tạ Chấp Nghiên nhìn cô, khóe môi như ẩn hiện một nụ cười: "Chẳng phải em nói cần có một quá trình sao?"
Quá trình yêu đương.
Ninh Dụ Huyên bị lời đề nghị của Tạ Chấp Nghiên làm cho bất ngờ, ngẩn ra một lúc mới không trả lời anh.
Xe vừa dừng trước cổng khu biệt thự, một bảo vệ mặc đồng phục bước tới.
Quản lý ở khu biệt thự rất nghiêm ngặt, các xe chưa đăng ký đều phải làm thủ tục mới được vào.
Những gia đình sống ở đây đều có điều kiện, dù thấy chiếc xe sang của Tạ Chấp Nghiên, bảo vệ vẫn làm đúng quy định.
Mẫu đăng ký yêu cầu điền khá nhiều thông tin, tài xế cầm bút điền từng mục một.
Ninh Dụ Huyên nhìn người đàn ông bên cạnh: "Hay là chúng ta xuống xe đi bộ qua?"
Cô nghĩ ngợi, Tạ Chấp Nghiên nói cũng không sai.
Nhưng trước khi gặp mẹ, hai người cần bàn bạc trước.
Tạ Chấp Nghiên: "Được."
Cả hai lần lượt xuống xe, Ninh Dụ Huyên có chút ngập ngừng: "Tạ tổng..."
Tạ Chấp Nghiên đi bên cạnh cô, nhẹ nhàng chỉ ra sơ hở: "Một lát nữa trước mặt mẹ em, em cũng định gọi tôi như vậy sao?"
Ninh Dụ Huyên: "..."
"Vào nhà rồi tôi sẽ đổi." Cô không thừa nhận đây là lỗi của mình.
Ninh Dụ Huyên hắng giọng, lại mở lời: "Tạ Chấp Nghiên, tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên lấy danh nghĩa bạn bè để gặp mẹ tôi thì hơn. Chúng ta chưa quen nhau đến mức đóng vai người yêu, hơi giả."
Tạ Chấp Nghiên nhìn cô một cái, không nói đồng ý hay phản đối.
Nếu là những người từng gặp anh ở bữa tiệc sinh nhật trước đó, chỉ cần thấy phản ứng này của anh sẽ lập tức tự kiểm điểm vì sợ mình nói sai gì đó.
Nhưng Ninh Dụ Huyên quen Tạ Chấp Nghiên từ khi anh còn đi học, cô miễn dịch phần lớn khí chất quyền uy của anh rồi.
Cô vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Hơn nữa tôi mới chia tay vài ngày đã có bạn trai mới ngay, mẹ tôi chắc cũng khó tin. Anh thấy đúng không?"
Tạ Chấp Nghiên bình thản: "Tôi không ý kiến."
Ninh Dụ Huyên vỗ tay: "Vậy cứ thế đi."
Còn một đoạn nữa mới đến biệt thự, cô và Tạ Chấp Nghiên bước đi song song.
Gần chiều tối, bóng hai người kéo dài, lúc gần lúc xa.
Ninh Dụ Huyên nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình, bất chợt tò mò: "Anh không thấy căng thẳng chút nào sao?"
Tạ Chấp Nghiên liếc cô: "Căng thẳng gì?"
Ninh Dụ Huyên im lặng.
Đúng là Tạ Chấp Nghiên đã gặp không ít tình huống, đâu thể sợ chuyện gặp người nhà được.
Một người đàn ông như vậy, không biết liệu có ngày tận thế nào khiến anh bối rối không nữa.
"... Chán thật." Cô lẩm bẩm.
Dường như bên tai vang lên một tiếng cười rất khẽ.
Ninh Dụ Huyên quay đầu nhìn nhưng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào từ khuôn mặt anh.
Cuối cùng cũng tới trước cửa biệt thự, Ninh Dụ Huyên mở cửa bằng khóa vân tay.
Ninh Phỉ nghe tiếng bước ra từ phòng khách, nhìn thấy Tạ Chấp Nghiên và con gái đứng cạnh nhau.
"Tạ Chấp Nghiên?" Bà hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn anh để xác nhận: "Sao cháu lại... đi cùng Huyên Huyên tới đây?"
Đã hai năm rồi Ninh Phỉ không gặp con trai của bạn thân.
Lần trước khi bà gặp Trịnh Tâm Mân, bà ấy còn than phiền rằng con trai mình bận rộn quá, cả tháng mới có thời gian về thăm mình một lần.
Nhưng nói là than phiền, thật ra cũng có chút ý khoe khoang.
Trong số những người cùng thế hệ, gần như chỉ có Tạ Chấp Nghiên là đạt được vị trí cao, mức độ bận rộn dĩ nhiên không thể giống với những người thừa kế bình thường khác.
Dù vậy Tạ Chấp Nghiên vẫn mỗi tháng về nhà cũ ít nhất một lần, mà lần nào cũng mang quà cho Trịnh Tâm Mân.
Tạ Chấp Nghiên đưa túi trái cây trong tay cho Ninh Phỉ: "Hôm nay cháu tình cờ gặp Dụ Huyên, nghĩ rằng lâu rồi chưa đến thăm dì nên tiện đường ghé qua."
Trong khu biệt thự có một siêu thị nhỏ, số trái cây này là hai người vừa mua lúc nãy.