Người nói chuyện chính là một vị Đan Vương của Sở Vương Phủ, mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghiên cứu thành phần của mấy loại đan dược này, không chỉ là hắn, còn có tất cả Đan sư, Đan Vương của Sở Vương Phủ.
Thế nhưng cho dù bọn họ vò đầu bứt tai thế nào cũng không tìm ra được manh mối nào. Cuối cùng không còn cách nào khác mới đến báo cáo với phủ chủ.
Tần Lang nhíu mày:
- Đan Tôn sao? Xem ra chuyện lần này kết thúc, ta phải đích thân đi một chuyến mới được.
- Phủ chủ, ngài quen biết vị Đan Tôn này?
Vị Luyện Đan Sư kia vui mừng nói.
Đan Tôn, đó chính là cảnh giới cao nhất của Luyện Đan Sư hiện nay. Ai mà chẳng muốn được chiêm ngưỡng, nếu như vị Đan Tôn này có thể tiết lộ một chút tâm đắc khi luyện đan, đó chính là tài phú quý giá nhất đời người.
Hôm nay Tần Lang không đến đại hội võ đạo Thanh Tú, hôm qua là khai mạc, nên hắn phải đến xem, nói vài lời khai mạc, sau đó, hắn cũng không cần phải đến đó nữa.
Đấu trường Tây Sở Bá Vương.
- Vòng thứ hai, lôi đài thứ ba, trận thứ mười hai, Triệu Trường Thanh của Thiên Phong Thành đối chiến với Lỗ Tư Viễn của Thiên Nhạc Thành.
Trên lôi đài, hai người đứng xa xa đối diện.
- Ngươi là Võ Linh cảnh?
Lỗ Tư Viễn vô cùng ngưng trọng hỏi.
- Vừa mới đột phá Võ Linh cảnh không lâu.
Triệu Trường Thanh mặt không chút biểu cảm nói.
Hắn nói không sai, mấy ngày trước vừa mới đột phá Võ Linh cảnh. Bất quá, hắn là bởi vì phục dụng Tẩy Tủy Đan, trực tiếp từ Võ Sư cửu giai đột phá đến Võ Linh nhị giai.
- Bắt đầu!
Cùng với tiếng hô của trọng tài, trận đấu cũng theo đó bắt đầu.
Lỗ Tư Viễn biết trận chiến này mình có thể sẽ thua, thế nhưng không đánh một trận thì làm sao biết được kết quả.
Hắn quyết định tiên phát chế nhân, lập tức xông đến, trong nháy mắt đã đến gần, đại đao vung ra, công kích kín kẽ.
- Keng...
Triệu Trường Thanh tùy ý tìm ra một sơ hở, từ dưới lên trên, chặn đứng công kích của Lỗ Tư Viễn.
Cùng lúc đó, thân thể hắn xoay chuyển, biến mất trước mặt Lỗ Tư Viễn.
Lỗ Tư Viễn trong lòng hoảng hốt, đồng tử co rút lại, thầm kêu lên - hỏng rồi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, còn có chút đau nhức. Hắn biết mình đã thua.
- Ngươi thua rồi.
Giọng nói của Triệu Trường Thanh vang lên từ phía sau hắn. Lúc này, kiếm của hắn đã được thu lại.
- Triệu Trường Thanh của Thiên Phong Thành thắng.
Giọng trọng tài vang lên.
Lỗ Tư Viễn quay đầu lại, nhìn Triệu Trường Thanh đang đi xuống lôi đài bằng ánh mắt phức tạp, cay đắng lẩm bẩm:
- Không nghĩ tới, chỉ một chiêu đã bại, thậm chí ngay cả thua như thế nào cũng không biết.
Đi đến bên lôi đài, Triệu Trường Thanh vừa định nhảy xuống thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngượng ngùng giơ tay hô lớn:
- Thiên Ba Hồ, cất cánh - Vu Hồ, cất cánh - -
Hô xong, hắn đỏ mặt nhảy xuống lôi đài.
- A, tiểu ca ca hô là có ý gì vậy? Nghe không hiểu, nhưng mà đẹp trai quá!
Những tiểu tỷ tỷ, tiểu muội muội bên dưới không hiểu ý tứ trong lời nói của Triệu Trường Thanh, nhưng mà, hắn đẹp trai.
Lúc Triệu Trường Thanh nhảy xuống lôi đài, đã bị một đám tiểu tỷ tỷ, tiểu muội muội vây quanh.
- Ca ca, ca ca, muội và Nhã Chi, Thư Di tỷ đều đã thi đấu xong rồi, chúng ta đều tiến vào vòng thứ ba rồi!
Triệu Nhã Phương và Ngụy Thư Di kéo Triệu Trường Thanh ra khỏi vòng vây của đám tiểu tỷ tỷ, tiểu muội muội.
- Hô, những vị tiểu thư này thật quá nhiệt tình!
Mặt Triệu Trường Thanh lúc này có chút nóng lên, bị nhiều tiểu tỷ tỷ vây quanh như vậy, hắn có chút ngại ngùng.
- Chúng ta đến chỗ Thư Tuấn đi, huynh ấy ở lôi đài thứ năm, Đình Đình ở lôi đài nào thế?
- Đình Đình ở lôi đài thứ bảy, không biết đã thi đấu xong chưa!
Ngụy Thư Di nói.
- Ừm, chúng ta đến lôi đài thứ năm trước, không cần, Thư Tuấn đến rồi.
Triệu Trường Thanh vừa định nói đến lôi đài thứ năm, không nghĩ tới, lời còn chưa dứt, Ngụy Thư Tuấn đã đi tới.
- Chúng ta cùng đến chỗ Đình Đình đi.
Nói xong, mấy người cùng nhau đi về phía lôi đài thứ bảy.
Trên lôi đài thứ bảy, Ngụy Đình Đình đang giao đấu kịch liệt với đối thủ, hai người đều mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển.
- Đình Đình tỷ cố lên!
Triệu Nhã Phương, Triệu Nhã Chi vừa đến nơi liền lớn giọng cổ vũ.
- Cố lên Đình Đình, muội nhất định làm được!
Mấy người bên dưới đài, đều đang cổ vũ Ngụy Đình Đình trên đài.
Trên lôi đài.
- Ngươi cũng có thể tự hào rồi đấy, thấp hơn ta ba tiểu cảnh giới, vậy mà vẫn có thể đánh đến mức độ này. Thế nhưng, chúng ta không chỉ chênh lệch về cảnh giới, mà còn chênh lệch về linh lực trong cơ thể, bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu linh lực chứ? Còn ta thì vẫn còn rất nhiều đấy?
Tô Lam thở dốc nói.
Nàng rất khó hiểu, đối thủ rõ ràng thấp hơn nàng ba tiểu cảnh giới, vậy mà công kích lại quỷ dị như vậy, mỗi lần đều dùng lực lượng nhỏ nhất để hóa giải công kích của nàng. Hơn nữa mỗi lần công kích, đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại đối thủ này, hơn nữa đối thủ lại đến từ Thiên Phong Thành, điều này khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
- Đúng là không còn nhiều, nhưng đánh bại ngươi thì đủ rồi.
Ngụy Đình Đình điều chỉnh lại hơi thở của mình.