- Vận khí của bản thế tử không thể kém như vậy được, ngay cả một giải may mắn cũng không rút trúng. Nhất định là có vấn đề, Ngụy tiểu tử, ngươi lại đây cho ta.
Tần Anh hướng về phía Ngụy Khiếu Đình đang ngồi ở khu nghỉ ngơi vừa uống Linh Thủy, vừa vuốt ve Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay, hô.
Ngụy Khiếu Đình nghe thấy Tần Anh gọi mình, lập tức đứng dậy hỏi:
- Không biết thế tử có gì phân phó?
- Không có gì, chỉ là muốn mượn chút vận khí của ngươi.
Nói xong liền đưa tay xoa xoa trên quần áo Ngụy Khiếu Đình vài cái, muốn hút một chút vận may trên người Ngụy Khiếu Đình qua!
- Cái này...
Ngụy Khiếu Đình có chút bất đắc dĩ, nếu làm như vậy có ích thì nghĩa phụ của hắn đã sớm rút được giải thưởng tốt rồi, cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa rút được cái gì. Cái Tụ Linh huy chương trên ngực hắn vẫn là do hắn hiếu kính!
- Lần này nhất định trúng!
Tần Anh lại lần nữa đi tới trước máy rút thưởng, tự tin nói.
- Cháu trai, ngươi xem, lần này ông nội nhất định trúng!
Tần Anh nói với Tần Càn bên cạnh.
Tần Càn thầm trợn trắng mắt, trong lòng khinh bỉ:
- Ta nói gia gia, đây đã là lần thứ tám người nói như vậy rồi đấy, đến bây giờ ngay cả 'thêm một lần nữa' người cũng chưa rút trúng, cái gì khiến người tự tin như vậy, còn muốn trúng giải thưởng lớn? Cọ xát vài cái trên người Ngụy Khiếu Đình là có thể dính vận may sao? Nói hươu nói vượn.
Nhưng mà, có một số việc chính là như vậy, dưới tình huống tất cả mọi người đều không coi trọng, nó lại cứ thích xảy ra.
Kim đồng hồ chậm rãi lướt qua ô màu trắng trên bàn xoay, tiếp theo chính là ô màu xám - giải may mắn.
Kim đồng hồ đã vô cùng chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, khi đi qua được một nửa ô màu xám, Tần Anh rốt cuộc nhịn không được nữa, bắt đầu hô to.
- Dừng lại, dừng lại, mau dừng lại cho ta, kim đồng hồ chết tiệt này, mau dừng lại cho ta, a a a a...
Nhưng mà, sự tình thường thường chính là như vậy, khi ngươi quá mức để ý, nó lại muốn rời xa ngươi.
- Ngươi mau dừng lại cho ta!
Lúc kim đồng hồ sắp đi ra khỏi ô màu xám, thanh âm của Tần Anh đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy, trong thanh âm còn mang theo một tia oán giận.
Nhưng mà, có một số việc, khi ngươi tuyệt vọng nhất, nó lại cho ngươi một tia hi vọng.
Kim đồng hồ cuối cùng cũng không có đi ra khỏi ô màu xám, mà là dừng lại ở ngay mép của ô màu xám. ...
- Ha ha ha ha, ta đã nói rồi mà? Ha ha ha ha, ta đã nói rồi mà, lần này nhất định trúng, cháu ngoan, cháu nói xem có đúng hay không, ha ha ha ha!
Tần Anh chống nạnh cười to, lần này hắn vô cùng đắc ý, rốt cuộc cũng rút được giải may mắn.
Cuối cùng hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ vận khí tốt, Dương chưởng quỹ đã nói rồi, người có nhân phẩm không tốt thì vận khí mới không tốt. Hắn cũng từng hoài nghi nhân phẩm của mình, có phải mình làm gì đó không tốt hay không?
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, hắn đều làm việc rất ưu tú, nhân phẩm hẳn là rất tốt, vì sao chơi máy rút thưởng lại không có vận may như vậy? Lần này rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm, nhân phẩm của hắn quả nhiên rất tốt, vận khí cũng tốt.
- Ha ha, chúc mừng gia gia trúng thưởng lớn! Tần Càn cũng vô cùng hưng phấn, rốt cuộc bọn họ cũng có người 'ăn mặn' rồi!
- Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử.
Mọi người nhao nhao đến chúc mừng, những người chưa rút được giải cũng vô cùng hâm mộ, thời gian chơi của bọn họ còn lâu hơn so với thế tử, nhưng mà ngay cả giải may mắn cũng chưa từng trúng.
Chẳng lẽ cọ xát vài cái trên người Ngụy gia chủ là có thể dính vận may sao? Lúc này những người chưa trúng thưởng đều nhìn Ngụy Khiếu Đình với ánh mắt kỳ quái.
- Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, đừng có ý đồ gì đó với ta, đao của bổn gia chủ rất sắc bén đấy!
Ngụy Khiếu Đình nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, vội vàng giơ Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay lên, nói.
- Hừ, vận cứt chó!
Dương Phong nhìn bộ dáng đắc ý của Tần Anh, trong lòng rất khó chịu. Không, phải nói là nhìn thấy ai trúng thưởng hắn cũng khó chịu.
Bản thân là chưởng quỹ của tiệm, là ký chủ của hệ thống, vậy mà lại chưa từng rút được giải thưởng, thật là mất mặt! Nói ra ai tin? Nếu có người nói như vậy với Dương Phong, Dương Phong nhất định sẽ cầm giày ném vào mặt đối phương.
Tần Minh và Tần Vi Đức sau khi xuống khỏi Bạch Đầu Sư Thứu liền đi về phía tiệm, bên ngoài tiệm có rất nhiều người, vợ chồng Triệu Kính Chi đang ngồi dưới dù che nắng nói chuyện, Tần Minh nhìn thấy lão hữu, vui vẻ đi tới, nói chuyện với lão hữu nhiều năm không gặp.
Còn chưa nói được hai câu, tiếng cười sang sảng của Tần Anh đã truyền ra từ trong tiệm. Tần Minh cảm thấy rất kỳ quái, con trai mình không phải loại người như vậy!
Từ nhỏ đến lớn đều rất trầm ổn, sao bây giờ lại trở nên điên cuồng như vậy, rốt cuộc trong tiệm này có ma lực gì, có thể khiến Tần Anh trầm ổn như vậy cũng thay đổi.
Triệu Kính Chi cười nói với Tần Minh:
- Ha ha... Chờ ngươi chơi máy rút thưởng xong, ngươi cũng sẽ như vậy! Nói xong liền dẫn bọn họ vào tiệm.