- Tôn Hưng.
- Hứa Nguy.
- Bái kiến thế tử!
Tôn Hưng và Hứa Nguy vội vàng chạy tới hành lễ với Tần Anh!
- Ơ, đây không phải là con của Hứa Tùng sao? Sao cũng tới đây vậy?
Tần Anh rất kỳ quái, từ lúc nào người nhà họ Hứa cũng biết đến sự tồn tại của cửa hàng này rồi?
- Là ta nói cho hắn biết, lần trước sau khi trở về phủ thành, cháu gặp Hứa Nguy huynh, hỏi hắn còn muốn tiếp tục tu luyện hay không. Hắn nói vẫn luôn muốn tu luyện, ta liền nói cho hắn biết nơi này.
Tần Càn lên tiếng nói.
Tần Anh gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Ra là vậy, xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định tu luyện, thế nào rồi, tìm được cơ duyên ở đây chưa?
- Bẩm thế tử, Hứa Nguy đã tìm được, hiện tại đã đột phá hai tiểu cảnh giới rồi, còn Hưng lão gia cũng tìm được cơ duyên đột phá Võ Vương, đã đột phá đến cảnh giới Võ Vương rồi ạ.
Tất cả đều là nhờ công lao của Tần Càn huynh, nếu không có hắn nói cho ta biết, không biết phải đến bao giờ ta mới biết được sự tồn tại của cửa hàng này, Hứa Nguy xin cảm tạ.
Nói xong, Hứa Nguy cúi người thật sâu với Tần Càn, Tôn Hưng cũng cúi đầu với Tần Càn.
- Khách khí rồi, khách khí rồi, Hứa Nguy huynh, Tôn lão khách khí rồi, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, không cần như vậy!
Tần Càn vội vàng đỡ Hứa Nguy và Tôn Hưng dậy.
Tần Anh mỉm cười nói: - Ha ha... Quả thật không cần như vậy, sau này các ngươi cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Dù sao cũng phải chúc mừng Hứa gia các ngươi có thêm một cường giả cấp bậc Võ Vương, đại hội khiêu chiến thế gia lần sau có thể yên tâm rồi.
- Vâng, ta nghĩ Hứa gia chúng ta sẽ không bị khiêu chiến trong đại hội khiêu chiến thế gia lần tới, cho dù có bị khiêu chiến, chúng ta cũng không sợ.
Hứa Nguy toát ra khí thế của một thế gia tử đệ.
- Tốt, có khí thế như vậy là được. Tần Anh khen ngợi Hứa Nguy một câu, sau đó nói tiếp: - Chúng ta qua đó xem sao!
Mấy người Tần Anh đi về phía cửa hàng, đột nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy vợ chồng Triệu Kính Chi ngồi dưới dù che nắng, lập tức kéo Tần Càn nhanh chóng chạy tới.
Đi tới trước mặt Triệu Kính Chi, phi thường cung kính nói:
- Triệu tiền bối, nhiều năm không gặp, ngài có khỏe không? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
- Ồ - Là Tần Anh thế tử à, ha ha, đã nhiều năm không gặp, lần trước gặp ngươi còn là Phủ chủ đấy!
Triệu Kính Chi nhìn thấy là Tần Anh tới, có chút ngoài ý muốn. Vừa rồi còn đang cùng Lý Tú Ngưng tú ân ái, căn bản không nhìn thấy bạch đầu sư thứu bay tới.
- Tần Càn bái kiến Triệu tiền bối!
Tần Càn cũng tới hành một đại lễ với Triệu Kính Chi.
- Ồ, không cần khách khí như vậy, ngươi là con nhà ai vậy? Rất không tệ.
Triệu Kính Chi nhìn Tần Càn, tuổi còn trẻ mà tu vi bất phàm.
- Triệu tiền bối, đây là cháu nội của ta.
Tần Anh giới thiệu Tần Càn cho Triệu Kính Chi.
- Thời gian trôi qua thật nhanh, con trai của tiểu hài tử năm đó giờ đã lớn như vậy rồi.
Triệu Kính Chi cảm thán sau đó nói thêm: - Sở Vương dạo này có khỏe không?
- Phụ vương ta dạo này rất khỏe, nói qua vài ngày nữa cũng muốn tới đây xem một chút.
Tần Anh thành thật trả lời!
Triệu Kính Chi gật đầu: - Ừm, tới nơi này so với ở Sở Vương phủ kia tốt hơn nhiều.
- Đúng rồi, Triệu tiền bối, ngài tới đây lúc nào vậy?
Tần Anh kỳ quái hỏi, Thương Lan Thiên Tông cách Thiên Phong Thành cũng có chút khoảng cách, nhưng so với Thiên chủ phủ cách nơi này khoảng cách nhiều hơn gấp ba bốn lần.
- Lão phu cũng là trong lúc vô tình phát hiện nơi này, bất quá...
Lời nói kế tiếp của Triệu Kính Chi làm cho tròng mắt Tần Anh cùng Tần Càn đều sắp rớt xuống... ...
- Lão phu cũng là trong lúc vô tình phát hiện nơi này, bất quá, mấy ngày hôm trước được Dương chưởng quỹ không chê, để lão phu quản lý mảnh đất trồng rau này!
Triệu Kính Chi rất là kiêu ngạo nói, chắp tay về phía Dương Phong.
- Cái gì?
- Quản lý vườn rau cho Dương chưởng quỹ?
Tần Anh và Tần Càn khiếp sợ đến tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài. Xử lý vườn rau cho Dương chưởng quỹ là có ý gì? Nói khó nghe một chút chính là trồng rau cho Dương chưởng quỹ!
Trưởng lão Thương Lan Thiên Tông, cường giả Võ Hoàng cao cấp lại trồng rau cho chưởng quỹ một cửa hàng, điều này nói ra ai tin! Tuy nhiên điều này cũng nói rõ chỗ bất phàm của Dương chưởng quỹ, khiến một Võ Hoàng cao cấp cam tâm tình nguyện quản lý đất trồng rau cho hắn.
- Đúng vậy, coi như là dọn dẹp vườn rau cho Dương chưởng quỹ, đây cũng là lão phu tranh thủ mới có được, vốn là muốn canh cổng cho Dương chưởng quỹ, bất quá bị tên nhóc này cướp mất.
Triệu Kính Chi chỉ Hổ Thiên Thiên nằm sấp ở cửa hàng.
Tần Anh và Tần Càn nhìn lại, có một con hổ nhỏ nằm sấp ở cửa hàng, đang nhìn bọn họ.
- Huyền cảnh... Ma thú!!!
Tần Anh chấn động, kẻ canh cửa này lại là ma thú Huyền cảnh!
- A!!! Huyền cảnh ma thú?