- Cho nên khiêu chiến chân chính là bắt đầu từ vòng thứ tư, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Triệu Thế Phương lớn tiếng nói.
- Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng!
Bên dưới mọi người đồng thanh hô to.
- Cuối cùng, chúng ta hãy cùng hô to khẩu hiệu quen thuộc nào!
Triệu Thế Phương tiếp tục hô lớn.
- Hồ Thiên Ba cất cánh, hồ Vu cất cánh, a a a!!!
- Triệu thành chủ, khẩu
Lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc truyền đến!...
- Triệu thành chủ, khẩu hiệu này của các ngươi là có ý gì?
Lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc truyền đến!
Triệu Thế Phương nhìn lại, thấy Ngụy Phách Thiên mang theo một người quen thuộc đi tới.
- A!!! Tần công tử!
Triệu Thế Phương kinh ngạc, người tới lại là Tần Càn công tử.
- Chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt!
Tần Càn rất thân thiện chào hỏi mọi người.
- Khẩu hiệu này là Dương chưởng quỹ dạy chúng ta.
- Ồ, là Dương chưởng quỹ nói sao, vậy không biết là ý gì vậy?
- Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao Dương chưởng quỹ dạy như thế.
- Bất quá lúc chúng ta xuất phát, Dương chưởng quỹ có nói một đoạn, ta nghĩ đoạn này nên được quảng bá rộng rãi, để cho tất cả thanh niên tài tuấn của Thiên Tần chúng ta ghi nhớ.
Triệu Thế Phương vẻ mặt nghiêm túc nói.
- A, đó là lời gì mà muốn phổ biến rộng rãi cho thanh niên toàn Thiên Tần ghi nhớ vậy?
Triệu Thế Phương trịnh trọng thuật lại một lần những lời Dương Phong đã nói. Nói đến câu cuối cùng, tất cả mọi người đều hô lớn:
- Đẹp thay thiếu niên Thiên Tần ta, cùng trời đất trường tồn! Tráng thay thiếu niên Thiên Tần ta, cùng đất nước bất diệt!
- Hay cho một câu 'Đẹp thay thiếu niên Thiên Tần ta, cùng trời đất trường tồn!'
Hay cho một câu 'Tráng thay thiếu niên Thiên Tần ta, cùng đất nước bất diệt!'
Bên trong Sở Vương phủ, Tần Lang đang ngồi bỗng nhiên đứng bật dậy, vỗ mạnh tay xuống bàn.
- Phụ vương, đây chính là đoạn lời của Dương chưởng quỹ mà Triệu thành chủ thuật lại, Triệu thành chủ nói hắn muốn đoạn lời này truyền khắp mọi ngõ ngách của Thiên Tần đế quốc, để cho thanh niên Thiên Tần đời đời ghi nhớ!
Hiện tại mỗi khi nhớ tới đoạn này, hắn lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Tốt, đã như vậy, bản vương sẽ để cho đoạn văn này truyền bá tới mọi ngóc ngách của đế quốc!
Lúc này, bên ngoài có hai lão giả đi vào. Một người chính là Sở vương Tần Minh, người còn lại là thế tử Sở vương phủ - Tần Anh.
- Phụ vương, gia gia. Hai vị sao lại tới đây?
Tần Lang kinh ngạc nói.
- Sao, chúng ta không thể tới sao?
Hai người bước vào, ngồi xuống ghế.
- Gia gia, thái gia gia!
Tần Càn rất cung kính hành lễ với hai vị trưởng bối.
- Ừm, không tệ, không tệ, tiểu tử ngươi đã có bản lĩnh rồi đấy, lại có thể kết giao bằng hữu với nhân vật như vậy.
Tần Anh nhìn đứa cháu trai trước mặt với ánh mắt đầy từ ái.
- A, thật sao? Nhưng mà đây cũng là nhờ công dạy dỗ của hai vị.
Tần Càn vẻ mặt nghiêm túc.
- Tiểu tử thối, ngươi cũng học được cách lấy lòng người khác rồi đấy.
Tần Minh cười mắng.
- Không dám, không dám, cháu nào dám, thái gia gia, gia gia, phụ vương, ta nói thật lòng đấy.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tiểu tử ngươi được cái mồm mép trơn tru, mau kể cho chúng ta nghe về vị chưởng quỹ kia đi.
- Vâng, thái gia gia, để ta kể cho, vị chưởng quỹ kia...
Bên ngoài cửa tiệm Duyên Đến Duyên Đi, sắc trời đã tối đen, những người ở lại cũng lần lượt rời đi.
Dương Phong đứng trước cửa tiệm, nhìn - mặt trăng- sáng rực trên bầu trời đêm, khẽ nói: - Ta ở đây rất tốt, mong mọi người cũng vậy!
Dương Phong xoay người định vào trong tiệm, thì nghe thấy tiếng Tiểu Bạch hưng phấn hô lên: - Ha ha, Bạch gia ta cũng rút được giải thưởng may mắn rồi.
- Tộc trưởng uy vũ, tộc trưởng thật sự quá uy vũ.
Hổ Thiên Thiên vui vẻ nhảy cẫng lên.
Dương Phong bước vào, thấy bọn chúng chơi rất vui vẻ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
- Hệ thống, ta có thể chơi không?
Dương Phong không chắc mình có thể chơi máy rút thưởng này hay không.
- Ký chủ có thể rút thưởng, số kim tệ tương ứng sẽ được tự động khấu trừ, mỗi ngày được rút mười lần.
Hệ thống cho hắn đáp án như mong muốn!
- Tiểu Bạch, Thiên Thiên, Trần lão, các ngươi chơi xong chưa? Chơi xong rồi thì nhường cho ta.
Dương Phong đi tới trước máy rút thưởng, lên tiếng.
- Chủ nhân, ta còn hai lần, đợi ta chơi nốt hai lần này là được.
Không nằm ngoài dự đoán, hai lần đều là - Cảm ơn đã chiếu cố.
- Chủ nhân, người xem huy chương Tụ Linh này, ta đeo ở đâu thì đẹp?
Tiểu Bạch cầm huy chương, nhìn khắp người, không biết nên đeo ở đâu cho đẹp.
Dương Phong nhận lấy huy chương, đeo nó bên cạnh chiếc lục lạc:
- Ngươi xem, đeo ở đây là được rồi.
- Ha ha, ta cũng là ma sủng có huy chương rồi, xem xem lũ kia còn dám vênh váo trước mặt ta nữa không. Thiên Thiên, Trần lão, hai ngươi phải cố gắng lên đấy, ha ha ha ha! Tiểu Bạch bắt đầu đắc ý vênh váo.
- Tộc trưởng, ta nhất định sẽ cố gắng, sớm ngày rút được huy chương Tụ Linh.
Hổ Thiên Thiên ra vẻ nghiêm túc.
Trần Lâm chỉ cười cười, thản nhiên xòe hai tay ra:
- Rút trúng thứ đó có gì hay, muốn rút thì phải rút trúng giải thưởng bí ẩn.