Chương 187: Thư Sinh (2)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 20:19:00

Nhưng vận khí của hắn không được tốt như vậy, ngoại trừ hai lần 'Chúc bạn may mắn lần sau' ra thì không rút được gì. Trong cửa hàng, người thì bận rút thưởng, người thì mua sắm, người thì xếp hàng chờ để vào bí cảnh thí luyện. Bên ngoài cửa hàng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, sau đó chậm rãi dừng lại. - Lão gia, đến nơi rồi, nơi này chính là cửa hàng thần kỳ ở Thiên Ba hồ mà mọi người thường nói. Người đánh xe cung kính nói. - Ừm, quả nhiên thần kỳ, linh khí nơi này thật nồng đậm. Lúc này, một lão giả mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ nho nhã, thò đầu ra khỏi xe ngựa. Hắn ta nhìn xung quanh một lượt rồi nói: - Không sai, hẳn là nơi này. Nói xong, hắn ta được người đánh xe đỡ xuống xe ngựa. - Lão gia, chúng ta vào trong thôi? Người đánh xe vừa dìu lão giả, vừa nhìn sắc mặt mệt mỏi của lão giả mà nói. - Không sao, chút mệt nhọc này không đáng là gì, chúng ta vào trong xem thử, xem Hứa Nguy tiểu tử kia có ở đây hay không? Tuy rằng trên mặt lão giả lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhắc đến Hứa Nguy thì trong mắt lại lóe lên tia sáng. Càng đi sâu vào trong cửa tiệm, vị thư sinh này càng kinh hãi, khi nhìn thấy Hổ Thiên Thiên ở cửa tiệm, vẻ kinh hãi trong mắt càng đậm, bất quá, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh. Theo đám người xếp hàng, hắn đi tới cửa tiệm, lúc nhìn vào trong, hắn ngây người kinh hãi. Thư sinh run rẩy đưa tay chỉ vào trong tiệm: - Cái này... Cái này... Sao lại... Có thể... Đại hán đỡ hắn bên cạnh cũng ngây người, hai mắt lồi ra, vẻ mặt như gặp quỷ! Hổ Thiên Thiên nhìn hai người ngơ ngác ở cửa tiệm bèn lên tiếng: - Này hai vị, nếu hai vị muốn vào thì hãy đi xếp hàng đi, còn nếu không vào thì đừng chắn ở cửa tiệm! Hai người nghe được thanh âm, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hổ Thiên Thiên nằm ở đó. - Vừa... Vừa rồi là... Ngươi... Ngươi nói chuyện sao? Thư sinh lúc này đã có chút đứng không vững. Đại hán tỉnh táo lại, vội vàng đỡ lấy hắn! Hắn nhìn Hổ Thiên Thiên rồi nói với thư sinh: - Tiên sinh, cửa tiệm này quả là không đơn giản, canh cửa lại là ma thú Nhân giai! - Chúng ta tới tìm người, không biết có thể thông cảm cho chúng ta một chút không! Đại hán nói với Hổ Thiên Thiên! - Không được, bất cứ ai muốn vào cửa tiệm đều phải xếp hàng. Hổ Thiên Thiên từ chối yêu cầu của bọn họ! - Đúng vậy, nếu tất cả mọi người đều lấy cớ này để vào cửa tiệm, vậy chẳng phải là loạn sao. - Quy định của cửa tiệm này chính là phải xếp hàng mới được vào, đừng tưởng ngươi là một thư sinh yếu đuối là có thể lấy được lòng thương hại. Ta nói cho các ngươi biết, Sở Vương điện hạ cũng ở bên trong, ngài ấy cũng phải xếp hàng để vào đấy! - Cái gì? Ngươi nói cái gì? Sở Vương điện hạ cũng ở bên trong? Đại hán cũng sắp đứng không vững! - Chậc, chỉ vậy đã kinh ngạc thành thế này sao? Tông chủ Thương Lan Thiên Tông cũng ở bên trong đấy! - Bịch!!! Hai người ngã xuống đất! - Quả nhiên là thư sinh yếu đuối, chỉ vậy đã ngã xuống đất rồi. - Ngươi nói xem nếu bọn họ biết sự tồn tại của Bạch gia Trần đại lão có ngất xỉu luôn không? - Hắc hắc, tuyệt đối là có! - Ha ha ha! Lúc này Hổ Thiên Thiên đứng lên, lắc lắc thân thể, duỗi lưng một cái, đi tới bên cạnh hai người, mở miệng nói: - Hai vị muốn tìm ai? Hổ Thiên Thiên nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, đoán chừng một lúc nữa cũng chưa đứng dậy được, liền chủ động lại hỏi! - À, là hắn, vậy hai vị chờ ở chỗ dù che nắng kia, ta đi gọi hắn ra! Tiểu Bạch nói xong với bọn họ, liền đi vào trong tiệm. Ở khu vực nghỉ ngơi, nàng nhìn thấy Hứa Nguy, hắn đang đợi để vào bí cảnh thí luyện. - Tiểu Hứa, bên ngoài có một lão nhân gia tìm huynh! Tiểu Bạch đi tới trước mặt Hứa Nguy nói! - Cái gì? Có lão nhân gia tìm ta? Hứa Nguy chỉ vào chính mình, kinh ngạc hỏi! - Đúng vậy, lão nhân gia nói muốn tìm huynh, huynh ra ngoài xem thử đi! Tiểu Bạch nói xong bèn xoay người rời đi. - Một vị lão nhân gia tìm ta, là ai nhỉ? Hứa Nguy đi theo Tiểu Bạch ra khỏi cửa tiệm, nhìn thấy lão thư sinh dưới tán dù che nắng. - A, tiên sinh! Hứa Nguy vội vàng chạy tới, vừa đi vừa lớn tiếng gọi: - Tiên sinh, sao ngài lại tới đây? Lão thư sinh quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nguy đi về phía mình, vô cùng kích động, đại hán trung niên bên cạnh lại bất mãn nói: - Tiểu tử nhà ngươi sao lại chạy đến nơi này mà cũng không báo cho tiên sinh một tiếng, tiên sinh phải vất vả lắm mới tìm được nơi này đấy! Hứa Nguy đến trước mặt lập tức chắp tay hành lễ với lão thư sinh, vô cùng xấu hổ nói: - Tất cả đều là lỗi của học trò, không báo cho tiên sinh biết nơi đến, khiến tiên sinh lo lắng, hại tiên sinh phải vất vả tìm kiếm, xin tiên sinh trách phạt! Lão thư sinh đỡ Hứa Nguy dậy, cười lớn nói: - Ngốc chưa, ngươi có tội tình gì? Chỉ là thấy ngươi nhiều ngày không tới Thư Hương Các, ta mới đến phủ đệ hỏi thăm, mới biết được ngươi đã rời khỏi phủ nhiều ngày rồi. - Nhưng may mắn là, ông trời không phụ lòng người, ta đã tìm được ngươi ở đây! - Tiên sinh, mời tiên sinh đến nơi ở của học trò, chúng ta từ từ nói chuyện! Hứa Nguy kéo tay lão thư sinh đi về phía nơi ở của mình!...