Chương 118: Bản chưởng quỹ là chàng trai đẹp nhất đại lục này 2
Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới
341 Nhân10-09-2024 11:21:33
Triệu Kính Chi đại khái kể cho hai người bọn họ nghe về việc ông phát hiện ra cửa hàng này như thế nào, và những vật phẩm đang được bày bán bên trong.
- A, vậy ra thuốc giải chữa khỏi cho Thái sư cô là mua ở đây à?
Mạnh Sở Vân kinh ngạc trợn to hai mắt!
- Trong cửa hàng này thật sự có nhiều thứ tốt như vậy sao? Thật khiến người ta khó tin, nếu Thiên Tông chúng ta có được những thứ như vậy...
- Được rồi, nha đầu Diễm Diễm, ta không muốn nghe thấy những lời tương tự như vậy nữa.
Triệu Kính Chi cắt ngang lời Lục Diễm:
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra nơi này có chút khác biệt sao? Còn nữa, lão phu hiện tại đang thay Dương chưởng quỹ quản lý vườn rau, miễn cưỡng cũng coi như là một phần tử của cửa hàng này, cho nên những ý nghĩ như vậy, các ngươi nên sớm từ bỏ đi!
- A... Thái sư thúc người nói, người nói...
Lục Diễm ngây ngốc, nàng thật không ngờ Triệu Kính Chi lại nói như vậy. Thái sư thúc hiện tại đang quản lý vườn rau cho chưởng quỹ của cửa hàng này sao?
Một vị trưởng lão Thiên Tông, cường giả Võ Hoàng cao cấp thế mà lại quản lý cửa hàng cho người ta?
- A, linh khí nơi này cũng không khác gì trong tông môn chúng ta!
Nghe Triệu Kính Chi nhắc nhở, Mạnh Sở Vân liền cảm nhận một chút, quả nhiên linh khí nơi này so với linh khí trong tông môn cũng đậm đặc không kém.
- Lát nữa đi vào trong cửa hàng, các ngươi đừng có ngạc nhiên kêu la, cũng đừng có nhìn đông ngó tây, đừng làm mất mặt Thương Lan Thiên Tông chúng ta.
Triệu Kính Chi lần nữa nhắc nhở:
- Đừng nghĩ rằng ta nói khoa trương, chỉ cần vị chưởng quỹ này bằng lòng, muốn diệt một thế lực Thiên Tông cũng dễ như trở bàn tay. Cho dù chưởng quỹ không ra tay, thì ma sủng của hắn cũng đủ để chống lại cả Thiên Tông chúng ta!
- Thái sư thúc nói không sai đâu, ma sủng của chưởng quỹ chính là Thiên Cảnh ma thú, trong cửa hàng còn có một vị nhân viên là ý thức thể, ý thức thể là gì thì chắc hai người các ngươi cũng biết.
Lý Tú Ngưng ở phía sau cũng lên tiếng nhắc nhở. Mấy ngày nay những kẻ đến gây chuyện đều nhận lấy kết cục vô cùng thê thảm.
- A...
Hai nàng sợ ngây người, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
- Ôi chao, đại lão, hai vị cô nương này là hậu bối của ngươi sao? Trông xinh đẹp thật đấy!
Hổ Thiên Thiên nằm ở cửa ra vào nhìn thấy vợ chồng Triệu Kính Chi dẫn theo hai cô gái trẻ tuổi đi tới liền lên tiếng chào hỏi.
- Ha ha, coi như là vậy đi, vừa rồi ta nghe thấy tiếng Khiếu Huyên gào to nhất, chẳng lẽ rút được thứ gì tốt sao?
Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng Ngụy Khiếu Đình là lớn nhất.
- Tên nhóc kia đúng là may mắn, thế mà lại rút trúng giải thưởng nhỏ thần bí!
Hổ Thiên Thiên hâm mộ không thôi, trúng thưởng gì hắn không quan tâm lắm, đi theo Dương chưởng quỹ chẳng lẽ còn sợ không có chỗ tốt sao? Cái hắn quan tâm chính là cảm giác vinh quang khi trúng thưởng, là cảm giác được - trang bức- ấy.
Trước đây hắn nào biết - trang bức- là gì, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, trên đời này không còn gì sảng khoái hơn việc được - trang bức, nếu có, vậy thì chính là - trang bức- thêm lần nữa.
- Cái gì? Tên tiểu tử thối tha kia lại trúng giải thưởng thần bí? Vận khí này cũng quá tốt rồi chứ? Hai ngày nay ta chơi đến mòn cả tay cũng chẳng thấy đâu.
Triệu Kính Chi hâm mộ nói. Thực lực mạnh thì có ích gì, chẳng lẽ có thể tăng tỷ lệ trúng thưởng sao? Không thể!
- A...
Hai nàng vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì...
- Trần lão, làm phiền ngươi làm cho hai vị hậu bối này hai tấm thẻ hội viên.
Triệu Kính Chi lấy ra hai viên linh tệ đưa cho Trần Lâm.
- Được, hai vị cô nương, mời hai người qua đây.
Trần Lâm nói với Lục Diễm và Mạnh Sở Vân.
- A!
- Vâng, vâng.
Hai người vội vàng đi tới, làm theo lời Trần Lâm hướng dẫn để làm thẻ hội viên.
- Đây chính là ý thức thể mà Thái sư thúc nói sao? Quả nhiên là thật.
Hai nàng thầm nghĩ trong lòng.
- Chào hai vị tiểu tỷ tỷ, là người quen của Trần lão sao?
Dương Phong kéo kính râm xuống, nhìn Lục Diễm và Mạnh Sở Vân rồi hỏi.
- A!!!
Hai nàng ngây ngốc, lời này của hắn là có ý gì?
- Ha ha, Dương chưởng quỹ, đây là hai vị hậu bối ở tông môn của ta, Tú Ngưng mấy năm nay đều là do hai nha đầu này chăm sóc.
Triệu Kính Chi vội vàng giải vây cho hai nàng.
- Dương chưởng quỹ, ta, ta tên là Lục Diễm, ngài cứ gọi ta là Diễm Diễm là được rồi.
Lục Diễm phản ứng kịp, đỏ mặt giới thiệu bản thân. Vị chưởng quỹ này thật thú vị, lại gọi các nàng là - tiểu tỷ tỷ.
- Dương chưởng quỹ, ta tên Mạnh Sở Vân, ngài gọi ta là Sở Vân hoặc Tiểu Vân đều được, nhưng mà, sao Dương chưởng quỹ lại gọi ta và sư tỷ là - tiểu tỷ tỷ- ?
Chúng ta còn nhỏ tuổi hơn ngài mà!
Mạnh Sở Vân nghiêng đầu, tò mò nhìn Dương Phong.
Nhìn hai thiếu nữ trước mặt với hai phong cách hoàn toàn khác biệt, lúc này đều đang đỏ mặt, tò mò nhìn mình, như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Chặc chặc, hai người các ngươi muốn làm gì? Nhìn ta như vậy làm gì?