- Tốt lắm hệ thống, ngươi quả nhiên là một hệ thống tốt, bảo vệ an toàn cho ký chủ là chức trách của ngươi, nếu ngay cả an toàn của ký chủ cũng không bảo vệ được, vậy thì ngươi làm hệ thống để làm gì, ngươi nói xem có đúng không!!
Hệ thống:...
- Hệ thống, phần thưởng kia là có ý gì?
Nhiệm vụ của hệ thống khiến Dương Phong sợ đến choáng váng, căn bản không hiểu là có ý gì!
- Nghĩa đen đấy, kính xin ký chủ tự mình thăm dò!
Hệ thống vẫn là hệ thống, không thay đổi chút nào!
Dương Phong:...
- Nhịn, ngươi là điện, ngươi là ánh sáng, ngươi là truyền thuyết duy nhất, ngươi là đại gia... -
Dương Phong tự an ủi chính mình như vậy!!
Hoàng hôn buông xuống, tiễn khách xong, Dương Phong đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối!
Bữa tối rất đơn giản, Dương Phong làm mì thịt heo kho tàu cho mình, còn Tiểu Bạch thì được ăn thịt heo kho tàu.
Ăn cơm tối xong, Dương Phong lại vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai.
Hắn lấy bột mì, men nở, nước, trộn đều rồi nhào thành bột, sau đó để sang một bên ủ.
Thịt heo rửa sạch, băm nhỏ, thêm gia vị rồi ướp.
Lấy bột mì đã ủ ra, nhào thành dải dài, cắt thành từng đoạn bằng nhau, dùng cán bột cán mỏng, cho nhân vào, từ từ miết mép bột, tay phải kẹp nếp gấp, vậy là một cái bánh bao đã được gói xong.
Gói xong một ít bánh bao, Dương Phong cho vào tủ lạnh, sáng mai chỉ cần hấp lên là được!...
- Dương chưởng quỹ, buổi sáng tốt lành!
Dương Phong vừa mở cửa tiệm, thanh âm của Ngụy Đình Đình đã truyền vào tai hắn!
- Chào buổi sáng!
Ồ, một đám người ngoài cửa tiệm, người quen biết có, kẻ xa lạ có, đều là thanh niên trẻ tuổi!
Trải qua giới thiệu, thì ra những thiếu niên Dương Phong chưa quen biết này đều là con cháu thế gia trong Thiên Phong thành.
Ngày hôm qua, đám người kia sau khi trở về đã dặn dò con cháu trong nhà đến cửa tiệm Thiên Ba Hồ Duyên nhiều hơn một chút, đồng thời khuyên bảo bọn họ ngàn vạn lần không được đắc tội chưởng quỹ nơi này!
- Dương chưởng quỹ, đây là đồ người bảo mang theo, người xem thử đủ chưa ạ?
Mấy người Ngụy Đình Đình lấy ra rau củ, trái cây từ trong túi trữ vật, còn có một ít hạt giống, một số dụng cụ và mấy tấm ván gỗ cùng bút mực!
Không gian túi trữ vật bọn họ đeo gần như chỉ là một không gian hình lập phương, là túi trữ vật cấp thấp nhất, cho nên một cái túi trữ vật không chứa được nhiều đồ như vậy.
- Ừm, đủ rồi, đủ rồi, đa tạ các ngươi, những thứ này hết bao nhiêu ngân lượng?
Dương Phong rất hài lòng, đủ nhiều, chủng loại cũng phong phú, mặc dù hắn không nhận ra phần lớn trong số đó!
- Không cần, không cần đâu ạ, không đáng bao nhiêu tiền!
Ngụy Đình Đình vội vàng xua tay, nàng sao có thể nhận tiền của Dương chưởng quỹ chứ!
- Vậy thì ngại quá, chờ buổi trưa ta làm một bàn tiệc lớn, xem như thù lao vậy!
- Được... Được ạ... Vậy chúng ta chờ tiệc lớn của Dương chưởng quỹ.
Sau khi bỏ rau củ quả vào phòng bếp, Dương Phong cầm bút chấm mực viết lên tấm ván gỗ.
Mọi người cũng tò mò Dương chưởng quỹ viết gì, nhao nhao vây lại xem.
Chỉ thấy Dương Phong viết: Thông báo, thời gian buôn bán của cửa hàng là từ giờ Thìn (7 – 8h) đến giờ Thân (16 – 17H). Tại đây nghiêm cấm ép mua ép bán, uy hiếp người khác, gây chuyện thị phi... Kẻ nào vi phạm sẽ bị liệt vào sổ đen, vĩnh viễn không tiếp. Quyền giải thích cuối cùng thuộc về cửa tiệm!
Dương Phong viết liền một mạch, lấp đầy cả tấm ván gỗ, người vây xem đều ngẩn ngơ.
Không phải bởi vì nhiều quy định, mà là chữ viết quá ư là... khó coi, quả thực không cách nào nhìn nổi!
Dương Phong lại không cho là đúng, vô cùng hài lòng thổi khô mực, treo lên ván cửa rồi nói:
- Sau này cứ dựa theo những quy định này mà làm việc, mọi người cũng không cần đến sớm như vậy!
- Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Thành lập quy định cửa tiệm, thưởng một giọt tinh huyết Xuy Thiên Hổ, thẻ vô địch x1, Bách Thảo Đan x1, Tu Vi Đan x1.
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, Dương Phong nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì vui mừng, thiếu chút nữa đã hét to ra tiếng.
Kìm nén sự kích động trong lòng, Dương Phong cầm lấy cái cuốc, đi ra ngoài cửa tiệm, đến chỗ cách hồ Thiên Ba chừng mười mét.
- Ơ... Bước đầu tiên phải làm như thế nào nhỉ?
Trước kia, khi còn ở cô nhi viện, Dương Phong từng giúp viện trưởng trồng trọt, chỉ có điều thời gian quá lâu nên hắn đã quên gần hết.
Khoảng mười phút sau, Dương Phong cầm cuốc lên xới đất ở vị trí đã chọn, lưỡi cuốc không ngừng lật đất lên, đồng thời nhổ bỏ cỏ dại.
Sau khi khai khẩn khoảng 30 mét vuông đất, hắn liền dừng lại.
- Ừm, chừng này là được rồi!
Dương Phong dùng cuốc đào những hố đất lớn nhỏ vừa phải trên mảnh đất đã được cày xới, phân loại hạt giống rồi gieo xuống.
Sau đó, hắn dùng ý niệm dẫn nước từ hồ Thiên Ba vào ruộng.
Làm xong, hắn trở về cửa tiệm, từ nay về sau chỉ cần chú ý tưới nước và nhổ cỏ là được, còn hạt giống có nảy mầm hay không thì để sau hẵng hay!
Dương Phong thấy mọi người đang ngồi uống nước trò chuyện, bèn không quấy rầy bọn họ nữa mà đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Đã nói là mời bọn họ ăn tiệc lớn, không thể nuốt lời, lúc viết quy định cửa tiệm, hắn đã sai Tiểu Bạch đến Huyễn Nguyệt Ma Sâm săn ít thịt ma thú rồi.