Chương 71: Trời ạ, tên nhóc này! (1)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 09-09-2024 10:42:28

Dương Phong tiếp tục: - Trong Kiếm Trủng có ba thanh kiếm và một miếng đá dài. Vị cường giả cụt tay kia cầm lấy thanh kiếm đầu tiên, thấy trên đá có khắc hai hàng chữ: Lăng lệ cương mãnh, vô kiên bất tồi, tuổi trẻ từng dùng nó để tranh đấu với quần hùng. Hắn nhìn thanh kiếm, thấy nó dài khoảng bốn thước, ánh lạnh lấp lánh. Hắn đặt thanh kiếm xuống, lại nhìn miếng đá dài, thấy trên đó cũng có khắc hai hàng chữ: Tử Vi nhuyễn kiếm, trước ba mươi tuổi ta vẫn hay sử dụng, ngộ thương nghĩa sĩ, xem là điềm gở, bèn vứt bỏ trong thâm cốc. Nguyên là một thanh nhuyễn kiếm bị hắn vứt bỏ, bởi vì hắn làm bị thương một vị nghĩa sĩ, liền cho rằng thanh nhuyễn kiếm này là vật chẳng lành. Cuối cùng, cường giả độc bì kia đi lấy thanh kiếm thứ hai, chỉ nhấc lên vài thước, - SẶC- một tiếng, vậy mà tuột tay rơi xuống, cường giả độc bì không khỏi giật nảy mình. Thì ra kiếm này đen sì không hề có gì khác lạ, một thanh kiếm dài hơn ba thước lại cực kỳ nặng, hai bên lưỡi kiếm đều là mũi tù, đầu kiếm càng tròn trịa như là nửa hình cầu, cường giả độc bì thầm nghĩ: - Kiếm này nặng như vậy, làm sao có thể sử dụng linh hoạt? Huống chi đầu kiếm lưỡi kiếm đều không sắc bén, cũng coi như kỳ lạ. Nhìn xuống tảng đá dưới kiếm, thấy hai hàng chữ nhỏ viết: - Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Tám mươi năm trước, ta đã dựa vào nó mà tung hoành thiên hạ. Đi đến lấy thanh kiếm thứ ba, hắn cho rằng thanh kiếm cuối cùng này cũng sẽ giống như thanh kiếm trước đó, là một thanh kiếm vô cùng nặng, bởi vậy khi rút kiếm đã vận dụng một ít linh lực. Ai ngờ cầm trong tay lại nhẹ bẫng như không có gì, ngưng thần nhìn lại, thì ra là một thanh kiếm gỗ. Do thời gian quá lâu, thân kiếm và chuôi kiếm đều đã mục nát, chỉ thấy trên tảng đá dưới kiếm có khắc: - Sau trăm tuổi, ta không còn bị vật chất ràng buộc, cỏ cây trúc đá đều có thể làm kiếm. Từ đó chuyên tâm tu luyện, dần dần tiến vào cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm. Dương Phong cũng không có kể y hệt như trong tiểu thuyết, cũng thay đổi một ít. Lăng lệ cương mãnh, vô kiên bất tồi? Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công? Không vướng víu trong vật, cỏ cây trúc đá đều có thể làm kiếm? Vô kiếm thắng hữu kiếm? Nghe được những lời này, thân thể và tâm thần đám người Triệu Kính Chi, Ngụy Bá Thiên đồng thời bị chấn động, giống như bị vạn đạo lôi đình đánh trúng, toàn thân run rẩy, tâm thần phiêu đãng, mê man! Nhưng mà, cũng không phải ai cũng xuất hiện loại tình huống này. - Dương chưởng quỹ, nhuyễn kiếm này là vật gì vậy? - Đúng vậy, là một loại kiếm mềm mại sao? - Đúng vậy, nếu như mềm như vậy thì sử dụng như thế nào? Lời nói của ba nàng Triệu Nhã Phương, Triệu Nhã Chi, Ngụy Đình Đình cũng làm cho những người khác tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ!... - Ách- Dương Phong nhất thời không kịp trở tay. - Nhuyễn kiếm là một loại kiếm có thân kiếm rất mềm có thể uốn lượn qua lại, khi sử dụng loại kiếm này có thể dùng thẳng, cũng có thể dùng cong, còn có thể dùng như đai lưng, lúc cần thiết thì rút ra từ bên hông. Tuy nhiên nhuyễn kiếm không thích hợp để chém và đâm, nhưng có thể dùng để cắt, nó có thể dễ dàng cắt đứt mạch máu và dây chằng ở khớp, hơn nữa tốc độ khi vung lên cực nhanh như roi, cho dù một kích không trúng chỉ cần run lên là có thể nhanh chóng tung ra kích tiếp theo, khiến người ta khó lòng phòng bị. Chính như câu 'Đến như sấm rền thu cơn giận dữ, lui như sông lớn biển cả ngưng ánh sáng xanh'. - Oa, thật thần kỳ, lại còn có loại kiếm này sao. Ngụy Đình Đình kinh hô. - Muốn có một thanh quá. Triệu Nhã Chi mong ước nói. - Nếu có một thanh nhuyễn kiếm như vậy, khi sử dụng hẳn là rất tuấn tú. Triệu Nhã Phương tưởng tượng nói. - Rất tuấn tú. Ngụy Thư Di tỉnh táo lại, khẳng định nói. - Phù... Trải qua một phen chen ngang của mấy nữ nhân này, mọi người cũng tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi kính nể vị tiền bối Độc Cô Cầu Bại này. - Đa tạ Dương chưởng quỹ đã chỉ giáo! Triệu Kính Chi bước tới hành lễ với Dương Phong. - Ách, Triệu lão tiên sinh làm gì vậy, ta chỉ là kể một câu chuyện thôi mà, không cần phải như thế. Dương Phong vội vàng ngăn cản. - Đối với Dương chưởng quỹ mà nói chỉ là một câu chuyện, nhưng đối với ta mà nói đó chính là ân tình vô cùng lớn, những năm gần đây tu vi của ta không cách nào tiến thêm, vừa rồi nghe xong câu chuyện của Dương chưởng quỹ, ta đã tìm được con đường đột phá Võ Đế cảnh... - A!!! Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, ý của Triệu lão tiên sinh là, về sau ông ấy sẽ trở thành cường giả Võ Đế tuyệt thế sao? Triệu Kính Chi nhìn thê tử bên cạnh, ánh mắt kiên định nói: - Dương chưởng quỹ đã nhiều lần có ân với ta, ta cũng không biết làm sao mới có thể báo đáp ân tình của ngươi, ta quyết định ở lại đây trồng rau canh cửa cho ngươi, mong Dương chưởng quỹ đồng ý. - A!!! Lần này đến phiên Dương Phong trợn tròn mắt. Ý ông là sao, muốn ở lại đây trồng rau canh cửa cho ta sao? - Cái này, Triệu lão tiên sinh à, ta thấy không cần thiết đâu, chúng ta chỉ là giao dịch bình thường thôi mà.