Ngụy Đình Đình siết chặt nắm tay:
- Ta quả nhiên vẫn là Âu Hoàng!
Lúc này, nàng lấy từ trong hộp kín một chiếc hộp nhỏ đựng Tụ Linh huy chương đưa cho Ngụy Thư Di:
- Thư Di tỷ, tỷ cầm giúp ta, ta cảm giác mình còn có thể trúng!
- Ý muội là sao? Cảm giác còn có thể trúng?
- Thật nghịch thiên, còn cảm giác trúng tiếp, hôm qua đã trúng ba lần, chẳng lẽ hôm nay muốn phá kỷ lục sao?
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Ngụy Đình Đình không làm gì khác, chỉ tiện tay vỗ nhẹ lên nút bấm.
Kim đồng hồ lại bắt đầu chuyển động, khi nó dừng lại, tiếng ồn ào náo động lại vang lên.
- Ha ha, cảm giác của ta quả nhiên không sai, lại trúng nữa rồi, lần này là giải thưởng lớn! Ngụy Đình Đình vui mừng nhảy cẫng lên!
- Lại... Lại trúng?
Mọi người há hốc mồm, trơ mắt nhìn kim đồng hồ dừng lại ở ô màu đỏ 'Tụ Linh Ngọc Bội'!
Liên tiếp ba lần, vậy mà trúng liền ba lần. Nàng... Nàng... Nàng thật sự là Âu Hoàng sao?
Dương Phong nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, thầm mắng hệ thống bất công, rốt cuộc ai mới là ký chủ của ngươi hả? Có phải ngươi muốn đổi chủ rồi không?
Cũng may, hai lần tiếp theo Ngụy Đình Đình đều không trúng thưởng, mọi người cũng có thời gian để thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn còn hai lần rút thưởng, dựa theo xác suất trúng thưởng của Ngụy Đình Đình ngày hôm nay, có khả năng nàng sẽ còn trúng tiếp.
Nàng lấy chiếc hộp màu đỏ từ trong hộp kín đưa cho Ngụy Thư Di, sau đó nhẹ nhàng ấn nút bắt đầu.
- A!!! Lại trúng rồi, lại trúng rồi, lần này lại là giải thưởng lớn!
Lần này là Triệu Nhã Chi và Triệu Nhã Phương đồng thời kêu lên.
Âm thanh của hai nàng khiến cho những người đứng sau không nhìn thấy tình hình cũng phải giật mình, vừa rồi là trúng giải thưởng lớn! Không phải trúng thưởng, mà là trúng giải thưởng lớn!
- Giải thưởng nhỏ thần bí!
Có người đứng sau nói vọng lên cho những người không nhìn thấy biết.
Ngụy Đình Đình lấy từ trong hộp kín ra một chiếc hộp màu vàng nhạt, nhưng chiếc hộp này có hình dạng khác với chiếc hộp nàng rút được ngày hôm qua.
Nàng mở hộp, bên trong không phải là thẻ xem phim mà là năm viên ngọc thạch màu trắng, trên mỗi viên ngọc đều được khắc một chữ.
- Dương chưởng quỹ, đây là vật gì vậy? Sao vật phẩm trong giải thưởng nhỏ thần bí hôm nay lại khác với hôm qua?
Ngụy Đình Đình thấy Dương Phong đang đứng đó bèn lên tiếng hỏi.
Bị nàng dọa choáng váng, Dương Phong nhìn chiếc hộp trong tay nàng, giải thích:
- Đây là Truyền Âm Thạch, dùng để truyền âm.
- Truyền âm?
Mọi người đều khó hiểu.
Dương Phong tiếp tục giải thích:
- Không sai, nơi này có năm viên Truyền Âm Thạch, mỗi người các ngươi cầm một viên, bất luận ở đâu, chỉ cần ở Thiên Thần đại lục đều có thể nghe thấy giọng nói của đối phương!
- A!!!
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Thứ này thật nghịch thiên!
Chỉ cần ở Thiên Thần đại lục, cho dù cách xa bao nhiêu cũng có thể nghe được giọng nói của đối phương, thật đáng sợ.
Nếu bên cạnh có nội gián ẩn núp, nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương ở xa ngàn dặm biết được.
Không cần truyền tin bằng giấy tờ, giảm bớt rất nhiều nguy hiểm bị bại lộ, chỉ cần nhân lúc không có ai nói vài câu vào Truyền Âm Thạch là được.
Nghĩ đến đây, sau lưng mọi người đều toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Ngụy Đình Đình.
- Các ngươi... muốn làm gì?
Ngụy Đình Đình hoảng sợ, vội vàng cất chiếc hộp vào túi trữ vật, trốn sau lưng Dương Phong.
- Khụ khụ!!!
Dương Phong thấy vậy bèn giả vờ ho khan vài tiếng, khiến mọi người bừng tỉnh!
Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, hắn mới nói tiếp:
- Phần thưởng trong giải thưởng nhỏ thần bí không chỉ có một loại, mỗi lần rút trúng sẽ nhận được ngẫu nhiên.
- Dương chưởng quỹ, những vật phẩm khác cũng thần kỳ như Truyền Âm Thạch sao?
Hướng Vấn Thiên lên tiếng hỏi.
Dương Phong gật đầu:
- Đúng vậy!
- Dương chưởng quỹ, ta... ta... ta về trước đây! Nhìn thấy Ngụy Thư Tuấn, Triệu Trường Thanh và Thẩm Giai Di từ trong bí cảnh đi ra, Ngụy Đình Đình như tìm được chỗ dựa, vội vàng muốn rời khỏi đây. ...
- Không được, không cho đi!
Mọi người không đồng ý, còn một lần rút thưởng nữa mà, sao có thể đi được?
- A!!!
Ngụy Đình Đình ngơ ngác.
Ngụy Thư Tuấn và Triệu Trường Thanh không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Ngụy Đình Đình!
- À... Đừng hiểu lầm, ý chúng ta là Đình Đình tiểu thư còn một lần rút thưởng chưa dùng!
- Hả?
Lần này đến lượt Ngụy Thư Tuấn và Triệu Trường Thanh ngơ ngác!
Lúc này Triệu Nhã Phương và Triệu Nhã Chi mới hoàn hồn, kể lại chuyện vừa rồi cho bọn họ nghe!
Bây giờ đến lượt hai người bọn họ không vui, đặc biệt là Ngụy Thư Tuấn, còn thúc giục Ngụy Đình Đình: - Muội làm sao vậy, còn ngây ra đó làm gì, mau rút thưởng đi!
- Ta nói Ngụy Thư Tuấn, gan ngươi ngày càng lớn rồi, dám nói chuyện với Đình Đình như vậy sao?
Lúc này Ngụy Phách Thiên và Tần Anh từ ngoài cửa hàng bước vào, vừa nghe thấy Ngụy Thư Tuấn nói vậy liền lên tiếng.
- Thái gia gia, không phải như người nghĩ đâu, chuyện là như vậy...
Ngụy Thư Tuấn vội vàng thuật lại chuyện hai tỷ muội song sinh vừa kể.