- Điều gì khiến ngươi có thể tự tin như vậy?
- Ha ha, lát nữa ngươi sẽ biết.
- Trọc Lãng Thao Thiên!!!
Ngụy Đình Đình dùng toàn bộ linh lực còn sót lại thi triển ra chiêu thức thứ nhất của Kinh Đào Kiếm Pháp.
- Cái gì?
Tô Lam làm sao có thể ngờ tới đối thủ của mình lại biết võ kỹ. Đến khi bị đánh trúng, trước khi ngất đi, nàng mới hiểu được câu nói - đánh bại ngươi thì đủ rồi- kia là có ý gì!...
- Thắng rồi!! Ha ha!! À phải rồi.
Ngụy Đình Đình nở nụ cười rạng rỡ, nàng đã có thể tiến vào vòng trong rồi.
Không biết nàng nghĩ đến điều gì, hít sâu một hơi, tay trái nắm chặt giơ lên cao.
Lớn tiếng hô: - Thiên Ba Hồ, cất cánh - Vu Hồ, cất cánh - A Lệ...
Mọi người bên dưới lôi đài đều ngơ ngác, đây là có ý gì? Vu Hồ? Chưa từng nghe nói qua, là thành trì nào? Tại sao bọn họ phải cất cánh? Tại sao lại phải cất cánh? Cuối cùng, A Lệ là có ý gì?
- A Lệ!!!
Triệu Nhã Chi cùng những người khác bên dưới cũng hô theo, những người xung quanh nghe vậy càng thêm hoang mang.
- Mọi người đều đã tiến vào vòng trong rồi sao?
Ngụy Đình Đình từ trên lôi đài đi xuống, hỏi.
- Vâng, chúng ta đều tiến vào vòng trong rồi, lại gần mục tiêu thêm một bước rồi!
Triệu Nhã Chi nắm chặt tay, phấn khởi nói.
- Chúng ta đi cổ vũ cho những người khác đi, không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người tiến vào vòng trong đây.
Triệu Nhã Chi đề nghị.
- Chắc là sẽ không tệ đâu, trừ khi vận khí không tốt, gặp phải đối thủ quá mạnh.
Triệu Trường Thanh suy đoán, những người còn lại cơ bản đều đã ta luyện trong bí cảnh, chỉ cần không rút phải đối thủ quá mạnh, chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
- Sao mũi ta tự nhiên lại ngứa thế này? Cũng không có gió, chuyện gì đây? Có kẻ nào muốn ám hại bổn chưởng quỹ sao? Hay là ghen ghét với khuôn mặt tuấn tú của bổn chưởng quỹ?
Dương Phong vừa xoa xoa mũi, vừa thầm nghĩ.
- Ha ha... Ta trúng thưởng rồi, ta trúng thưởng rồi.
Lúc này, từ trong tiệm truyền đến tiếng reo vui mừng rỡ của Mã Trí Viễn.
- Vận cứt chó!
Dương Phong lẩm bẩm một câu, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngân nga tiểu khúc.
Bên trong tiệm, Mã Trí Viễn cầm Huy Chương Dũng Giả trên tay, dương dương đắc ý khoe khoang với mọi người, sau đó cài lên ngực, ưỡn ngực, vỗ vỗ, đắc ý nói: - Mẹ kiếp, đẹp trai quá!
- Mẹ kiếp, đắc ý cái con khỉ!
- Thật muốn đánh hắn một trận, thật sự là muốn đánh.
Những người không rút trúng thưởng và những người đang chờ rút thưởng nhìn thấy vậy, trong lòng chua xót không thôi.
- Nhanh lên, đừng có mà lề mề nữa, còn nhiều người đang chờ đấy.
Vài người thấy vậy liền lên tiếng, ngươi đắc ý cái gì chứ, bọn ta còn đang chờ rút thưởng, rút xong còn phải đi xếp hàng vào bí cảnh nữa.
- Ghen tị thì cứ nói thẳng.
Mã Trí Viễn bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bên bờ Thiên Ba Hồ, một chiếc xe ngựa dừng lại.
- Thiếu gia, phía trước chính là Thiên Ba Hồ của Thiên Phong Thành.
Lão giả đánh xe quay đầu, nói với người trong xe.
- A, tốt quá.
Từ trong xe truyền đến giọng nói vui mừng của một thiếu niên.
Thiếu niên này tên là Hứa Nguy, xuất thân từ Hứa gia của Thiên Chủ Phủ. Hứa gia là một trong mười đại thế gia của Thiên Tần đế quốc, hơn nữa còn là nhà mẹ đẻ của Sở Vương phi.
Hứa Nguy là con trai thứ hai của gia chủ Hứa gia.
Tư chất tu luyện của hắn vô cùng kém cỏi, ở một thế gia như Hứa gia, tư chất tu luyện như hắn quả thực là rất hiếm gặp, nhưng hắn lại là con trai của gia chủ.
Thế nhưng, hắn chưa từng gặp qua những chuyện như người ngoài cười nhạo, người trong nhà khinh thường, bị hạ nhân bắt nạt.
Bởi vì cho dù tư chất tu luyện của hắn có kém cỏi đến đâu, thì hắn vẫn là con trai của gia chủ Hứa gia, những kẻ nào dám cả gan cười nhạo, khinh thường hắn, chẳng phải là chán sống rồi sao?
Hứa Nguy không chỉ không bị lạnh nhạt, ngược lại còn rất được mọi người trong nhà yêu thương, được hạ nhân kính trọng. Tuy tư chất tu luyện của hắn kém cỏi, nhưng tạo nghệ văn chương của hắn lại rất cao, được xưng là đệ nhất tài tử của Thiên Chủ Phủ.
Mọi người ở Thiên Chủ Phủ không ai cười nhạo tư chất tu luyện của hắn, ngược lại còn coi hắn là tấm gương để noi theo.
Ngươi xem, một công tử thế gia có tư chất tu luyện kém cỏi như vậy cũng không hề nản chí, buông xuôi.
Hắn không hề sa đà vào chuyện ăn chơi, trác táng, mà ngược lại còn quyết tâm, nỗ lực, cuối cùng đạt được thành tựu không nhỏ trên con đường văn học.
Vài ngày trước, Tần Càn tìm đến hắn, hỏi hắn có muốn tiếp tục tu luyện hay không, nếu như muốn, có thể đến Thiên Phong Thành, tìm đến một tiệm tên là Duyên Đến Duyên Đi bên bờ Thiên Ba Hồ của Huyễn Nguyệt Ma Lâm, có lẽ ở đó sẽ tìm được cơ duyên thay đổi tư chất tu luyện.
Nghe vậy, Hứa Nguy lập tức kích động, hắn đương nhiên muốn tiếp tục tu luyện, ở thế giới lấy võ vi tôn này, vũ lực quyết định tất cả.
Tuy rằng hắn có chút thành tựu trên con đường văn học, nhưng có tác dụng gì chứ? Khi đất nước gặp nguy nan, những văn nhân trói gà không chặt như bọn họ có thể làm được gì? Chính như câu nói bách vô nhất dụng là thư sinh, trong lòng hắn chưa bao giờ từ bỏ ý niệm trở thành cường giả võ đạo.