Triệu Tung Minh cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
- Haiz, nghĩa phụ, người nói hắn lúc trước vì sao phải rời đi? Nếu người nọ thật sự là hắn, vậy ta nên đối mặt như thế nào?
Ngụy Khiếu Đình hai mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi.
- Haiz, nghĩa phụ cũng không biết phải đối mặt với hắn thế nào? Nếu người nọ không phải hắn, vậy hắn ở đâu? Ta nghĩ chờ Thiên thúc trở về, có nên nói chuyện này cho hắn biết hay không? Ta nghĩ người khó chịu nhất hẳn là Thiên thúc.
Triệu Tung Minh nắm lấy tóc, túm rụng mất mấy sợi.
- Ta thấy gia gia còn phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, mấy ngày nay chúng ta cũng nên suy nghĩ kỹ xem có nên nói chuyện này cho hắn biết hay không.
Ngụy Khiếu Đình lau mặt.
- Haiz, sớm muộn gì cũng biết, xem ra hắn đã xuất hiện. Ta nghĩ không bao lâu nữa hắn sẽ tới, có lẽ đến lúc đó sẽ không chỉ có một mình hắn.
Triệu Tung Minh nhìn về phía xa nói.
- Đến lúc đó phải đánh nhau với hắn sao?
Ngụy Khiếu Đình hai mắt đỏ lên, ẩn ẩn có chút nước mắt.
- Haiz... Có lẽ phải, có lẽ không. Ai biết được? Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Triệu Tung Minh thở dài, tiếp tục nói:
- Chỉ mong bọn họ không làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, bằng không thế nhân cũng sẽ không tha cho hắn.
- Nếu lần sau hắn còn tới, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Nếu thật sự là hắn, vì sao lúc trước phải bỏ gia gia và ta? Vì sao muốn gia nhập Thiên Ma Tông này? Vì sao... Vì sao...
Ngụy Khiếu Đình có chút điên cuồng, lệ rơi đầy mặt nói.
- Khiếu Đình, ngươi không cần như vậy, không có hắn, những năm này chẳng phải cũng trôi qua đó sao.
Triệu Tung Minh an ủi.
- Vâng, ta biết rồi, nghĩa phụ!!
Tuy ngoài miệng Ngụy Khiếu Đình nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ:
- Phụ thân, đó thật sự là người sao? Người còn có thể quay về sao?...
- Keng!
Lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Bạch đầu Sư Thứu đang bay lượn trên bầu trời.
- Đây là yêu thú gì vậy?
Một số người không biết Bạch đầu Sư Thứu bèn hỏi.
- Đây là Bạch đầu Sư Thứu, phủ Thiên Chủ chúng ta chỉ có phủ Sở Vương mới có, độc nhất vô nhị.
Một số người biết về Bạch đầu Sư Thứu lên tiếng giải thích.
- Thì ra là Bạch đầu Sư Thứu, nói như vậy là người của Sở Vương phủ tới, không biết là chuyện gì?
- Ta nghĩ hẳn là Tần Càn công tử bọn họ tới.
Người biết Tần Càn từng ở cửa hàng lên tiếng nói.
- Hưng lão gia, hẳn là Tần Càn tới, hắn nói với ta là muộn một chút sẽ tới, quả nhiên là tới.
Hứa Nguy có chút phấn khích nói.
- May mà có Tần Càn thiếu gia, nếu không thiếu gia còn không biết bao lâu nữa mới biết được sự tồn tại của cửa hàng này.
Tôn Hưng thầm cảm kích Tần Càn.
Trên lưng Bạch đầu Sư Thứu, thế tử Tần Anh chỉ xuống dưới hỏi Tần Càn:
- Càn nhi, phía dưới kia chính là hồ Thiên Ba phải không? Nơi đó hẳn cửa hàng?
- Đúng vậy, gia gia, người xem, đó chính là cửa hàng Duyên Đến Duyên Đi, lúc ta tới vườn rau bên kia còn chưa lớn như vậy.
- Gia gia, còn có mấy tòa nhà, tửu lâu đang xây dựng bên kia nữa, cháu đại diện Sở Vương phủ đầu tư một ít, cháu nghĩ sau này nơi này nhất định sẽ trở nên vô cùng phồn hoa.
Tần Càn lại chỉ về một hướng khác nói:
- Gia gia, người xem bên kia, những tiểu viện kia, hẳn là cháu cũng có một cái, đến lúc đó chúng ta sẽ ở đó.
- Ừm, tốt, rất tốt, đứa nhỏ này của ta quả nhiên không tệ, rất có tầm nhìn xa, nếu tiếp nhận chức vị phủ chủ này chắc chắn sẽ làm tốt hơn đại ca ngươi.
Tần Anh rất yêu thích đứa cháu trai này, phong cách làm việc của nó rất giống ông. Đáng tiếc, đứa nhỏ này lại không có hứng thú gì với chức vị phủ chủ. Thôi thì coi như một đứa như vậy đi, cả ba đứa cháu trai đều như vậy.
- Gia gia, đại ca làm rất tốt, rất tốt, ta cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hắn , gia gia, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, chúng ta xuống đi, bị người ta vây xem cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!
Tần Càn sợ nhất là người nhà nói đến chuyện này, vội vàng bảo gia gia mình đừng nói nữa.
- Ha ha... Thằng nhóc này, vậy chúng ta xuống thôi, phía dưới có rất nhiều người, bị người ta vây xem quả thật không được thoải mái lắm.
Tần Anh cũng không thích bị nhiều người nhìn như vậy. Có lẽ đây chính là một trong những biểu hiện của việc không thích quyền lực.
Chỉ thấy Bạch đầu Sư Thứu kia đáp xuống, dừng ở chỗ cách cửa hàng hai trăm mét, từ trên lưng nó đi xuống một lão giả và một thanh niên.
Mọi người nhìn, lão giả kia khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết người đứng trên cao lâu năm, còn thanh niên kia chính là Tần Càn công tử.
- Lại là thế tử giá lâm, hắc hắc, quả nhiên Tần Càn cũng tới.
Nhìn thấy người tới, Hứa Nguy và Tôn Hưng có chút phấn khích, nhưng bọn họ có hơi bất ngờ khi Tần Anh cũng tới.