Chương 11: Cặp đôi “tuyệt vời”

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:29

Câu 'Chúc mừng sinh nhật' này quá đột ngột, thậm chí, bởi vì giọng điệu bình thường, vừa thốt ra liền bị làn gió cuốn đi. Người đàn ông đứng ở phía đối diện cô, gương mặt tuấn tú, sáng như ánh trăng. Hình ảnh thực giống như một bức họa tuyệt mỹ. Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt. Sau đó. Cô tin rằng anh thực sự là hòa thượng. Vốn dĩ bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp mà- Khoảng sân giữa núi yên tĩnh, người con trai nói với người con gái bốn chữ, chẳng sợ giữa hai người sẽ bén lửa, nhưng dù sao đây cũng là một câu an ủi, bình thường trong mắt đối phương ít nhất cũng sẽ có nhu tình 'gặp dịp mà chơi' đi. Anh thì sao? Vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút nào giống với người bình thường. Bùi Hề Nhược không chút nghi ngờ, anh chỉ muốn dỗ cô cho xong rồi ngày mai đi lĩnh chứng thôi. — Hòa thượng không hiểu phong tình đã thành công dập tắt nội tâm đang hơi vui vẻ của cô, Bùi Hề Nhược cũng không tiếp tục bi thương nữa, tập trung thưởng thức vẻ đẹp của ngôi biệt thự trước mặt. Xem ra, nơi Phó Triển Hành ở, cũng rất có phẩm vị. Đứng ở sân viện, chỉ cảm thấy vô cùng thanh tịnh. Bên trong ngôi biệt thự trang trí đơn giản, nhưng lại không hề đơn điệu, nơi nào cũng đều lộ ra nét tịnh tâm. Bùi Hề Nhược chầm chậm tham quan một chút, phát hiện tầng một còn có một căn phòng để ngắm cảnh. Trong phòng ngắm cảnh, treo một bức tranh chữ thảo với các nét lẫn lộn, một bên sơn màu xám trắng, ở giữa đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ lim. Một nhành trúc từ trong góc vươn ra, nhìn ra phía bên ngoài, thấy được cảnh vật núi rừng. Cách cửa thủy tinh còn có thể đóng, mở ra*. *Cửa được miêu tả: Đột nhiên Bùi Hề Nhược vô cùng cảm khái . Chẳng trách khí chất của Phó Triển Hành lại có thể lạnh nhạt, vô dục đến vậy. Nếu như ở đây thêm vài ngày, sợ rằng cô cũng muốn đi tìm cái mõ để gõ. "Anh Phó", Cô phát hiện ra được một điều, "Hình như tầng một không có phòng ngủ mà." "Ừ." Giọng anh trầm ổn. "Vậy anh ngủ ở tầng một thì sao?" Quả nhiên, để lừa cô đến đây, lời gì người đàn ông này cũng có thể nói ra được. "Phòng ngắm cảnh có thể ngủ được." Anh đánh bay suy nghĩ kia của cô. "Ồ." Trải đệm xuống đất sao? Bùi Hề Nhược đánh giá bốn phía, ngủ ở nơi giống như có thể thiền này, trái tim nhất định sẽ rất an tịnh. Chỉ sợ yêu quái trong 'Tây du kí' đến đây rồi, cũng sẽ không tự chủ được mà muốn bắt đầu tu hành. "Vậy được rồi, anh Phó cực khổ rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn còn một câu hỏi nho nhỏ." "Cô nói đi." "Trước khi ngủ anh có...", Bùi Hề Nhược dừng lại một chút, thực sự không kìm chế được sự tò mò trong lòng mình, "Ngồi thiền không?" "..." — Câu hỏi này, đương nhiên sẽ không nhận được đáp án rồi. Hơn nữa, người đàn ông còn bình tĩnh nhìn cô một cái. Nhìn có vẻ là, muốn dùng tấm lòng từ bi của người xuất gia, phổ độ, cứu rỗi cô. Bùi Hề Nhược biết điều mà chuồn về phòng trên tầng. Phong cách của căn phòng này giống hệt với dưới lầu, có cảm giác gần gũi, hòa hợp với thiên nhiên. Tuy nhiên, không có được khung cửa sổ to như ở phòng ngắm cảnh, chỉ có một chiếc ban công nhỏ. Cánh tay cô gác lên lan can, gọi điện thoại cho Giản Tinh Nhiên. Giản gia chú trọng đến việc rèn luyện năng lực cho con trai con gái, là người thừa kế trong tương lai, Giản Tinh Nhiên sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cũng không quản lý ở tổng bộ, mà được phân đến một chi nhánh khách sạn, làm giám đốc quản lý các phòng ban. "Đợi tớ ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc, đây chính là giang sơn mà tớ gây dựng nên rồi, ha ha ha." Giản Tinh Nhiên hào khí ngời ngời nói, "Cứ nghĩ đến điều đó, bây giờ ở cái xó xỉnh này hình như cũng rất có ý nghĩa nha." "Sớm biết như vậy, tớ cũng sẽ giống như cậu, chăm chỉ học hành, đại học học ngành kinh tế." Bùi Hề Nhược nói ra lời tự đáy lòng. Mặc dù rất khô khan, tuy nhiên, kiếm được nhiều tiền, đủ sức lực. "Cái này", Giản Tinh Nhiên dừng lại một chút, "Thực ra, đây cũng không phải là vấn đề cậu có cố gắng hay không." Bùi Hề Nhược: "?" "Cậu quên rồi à, môn toán cậu chỉ thi được có hai mươi tám điểm. Lần cao nhất, cũng chưa vượt qua được tám mươi." Bùi Hề Nhược không đào được lý do hợp lý hơn: "Toán học với kinh tế học thì có liên quan gì đến nhau chứ." Giản Tinh Nhiên vô tình đáp: "Toán học, mẹ nó với cái gì cũng có liên quan cả." "..." Cuộc trò chuyện này không tiếp tục được nữa rồi, thậm chí, còn khiến cho Bùi Hề Nhược nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị môn toán khống chế. Thực ra, không phải là cô ngốc, chỉ là ghét việc học. Mà chủ nhiệm cấp ba lại là một nữ vương toán học mặt lạnh vô tình, cứ dăm hôm ba bữa lại lôi cô đến văn phòng, ném cho cô một đề toán bắt cô làm hết. Đối với việc Bùi Hề Nhược, một đại mỹ nữ, suốt cả thời thanh xuân, chẳng có hoạt động nào khác cả, chỉ có trong giờ học soi gương thưởng thức sắc đẹp của mình, còn ngoài ra là bị kéo đến văn phòng làm đề. Không thể nghĩ thêm được nữa, chắc chắn sẽ gặp ác mộng. Bùi Hề Nhược lập tức ném điện thoại ra xa. So với việc học toán, vẫn là gả cho Phó Triển Hành tốt hơn. — Tối qua, Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành, một người trên lầu, một người dưới lầu, bình an vô sự. Sáng dậy gặp mặt, hai người cũng không nói gì nhiều. Thậm chí, những sóng ngầm đấu đá ngày trước cũng không thấy, hiện rõ ra được trạng thái bình yên của Phật giáo. "Chào buổi sáng anh Phó." "Cô Bùi, chào buổi sáng." Chào hỏi xong, bầu không khí lại tiếp tục rơi vào yên lặng. Trong biệt thự có vài người bảo mẫu, chỉ xuất hiện trong thời gian ba bữa cơm, còn cố định thời gian đến dọn dẹp. Lúc này vừa đúng là thời gian ăn sáng, Bùi Hề Nhược loáng thoáng ngửi được hương thơm của cháo. Cô đi về phía phòng ăn, nhưng lại bị người đàn ông gọi lại, "Cô Bùi, ở bên này." "Nhà ăn không phải ở bên kia sao?" Bùi Hề Nhược cô vẫn định hình được phương hướng mà. Tuy nhiên, khách thì nên nghe theo lời chủ nhà, cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng bước chân đã đi theo anh rồi. Đi đến một phòng ăn nhỏ, vừa đủ cho hai, ba người dùng bữa. Bùi Hề Nhược hiểu rồi, cũng giống với nhà cô, chỉ khi nhà có nhiều khách mới dùng đến phòng ăn lớn, bình thường, đều ăn cơm ở phòng ăn nhỏ. Hơn nữa, ở đây phong cảnh rất đẹp. Chiếc rèm cửa sổ bằng gỗ đã được kéo lên, lộ ra một chiếc cửa sổ thủy tinh rộng lớn, thảm cỏ xanh bên ngoài, vô cùng tươi mát. Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng dùng bữa. Dì làm ở đây nấu ăn không tồi, cháo gà củ mài được hầm đến độ đặc sánh, thơm ngát, ăn vào bụng, khiến cả người ấm lên, vô cùng khoan khoái. "Tối qua cô Bùi ngủ có ngon không?" Anh nhàn nhạt hỏi một câu. Đại khái là chút lịch sự của chủ nhà. Bùi Hề Nhược nói: "Ban đầu có hơi mất ngủ. Nhưng về sau, đọc mấy cuốn sách trên giá sách của anh Phó, liền ngủ mất luôn." Nói ra cũng kì lạ, cô không có thói quen lạ giường, nhưng tối qua nằm ở trên giường, lật người qua lại, nhưng vẫn rất khó đi vào giấc ngủ. Sau đó, thà rằng mở đèn lên, rồi đi lại trong phòng. Đi ngang qua giá sách, tia được một hàng sách toán, Bùi Hề Nhược tê dại da đầu hai giây, rồi lấy một cuốn ra đọc. Quả nhiên, hiệu quả thôi miên tốt vô cùng. "Trước giờ tôi chưa từng thấy qua nhiều sách như vậy", có thể là do bữa sáng làm hài lòng, Bùi Hề Nhược cũng có thêm hứng thú nói chuyện, "Đại học anh Phó học chuyên ngành toán học sao? Cũng quá tối nghĩa khó hiểu rồi." "Đó là sách thời trung học." Anh nhàn nhạt đáp. Bùi Hề Nhược sững người: "Hả? Lớp nào vậy?" Sao lại không giống với những thứ cô học vậy, độ phức tạp của chiếc biểu đồ kia, Picasso nhìn cũng phải hoa mắt chóng mặt. "Lớp tám." "..." Được thôi. Là cô tự rước lấy nhục rồi. Khi Bùi Hề Nhược học trung học, có một câu nói rất nổi tiếng, "Học giỏi toán đều là biến thái cả." Đến hôm nay, cô lại thêm một lần nữa đồng ý quan điểm này. Mà lúc này cô, sắp phải cùng tên biến thái đi lĩnh chứng. Thực sự có thể nói rằng là vận mệnh trêu người. Chiếc xe xuôi theo con đường, lái xuống núi. Ngôi biệt thự thanh tịch, đẹp đẽ giữa núi kia, cũng cách cô ngày càng xa. "Anh Phó, anh nói anh không theo đạo Phật, nhưng tất cả những hành vi của anh, đều rất có khí chất của một vị Phật gia nha." Bùi Hề Nhược thu lại tầm mắt đang nhìn về phía sau xe, vô cùng cảm thán. Có rất nhiều bằng chứng: ở xa chốn vắng vẻ, sinh hoạt có kế hoạch, không đụng đến rượu thuốc, không gần nữ sắc, còn thích nghiên cứu toán học khô khan nhạt nhẽo, chơi cờ đen đen trắng trắng, là phiên bản của nhà sư theo chủ nghĩa khổ hạnh trong thời hiện đại rồi. Anh nói: "Chỉ là theo thói quen thôi, cô Bùi muốn sống như vậy cũng có thể." "Miễn đi, người như tôi mà xuất hiện ở rừng sâu hoang vắng, chỉ có thể là sơn tinh dã quái thôi." Bùi Hề Nhược rất biết người biết ta, "Vẫn là anh giống với đại sư ở ẩn giữa núi rừng hơn." Cô nói chuyện chẳng chút logic, câu nói này không biết là khen ngợi hay chê bai, Phó Triển Hành nhàn nhạt đáp một lời, "Quá khen rồi." Giọng điệu vẫn giống như cũ, không thấy được buồn vui hay tức giận, tuy nhiên lời trong lời ngoài, ý tứ không muốn đáp lễ vô cùng rõ ràng. Bùi Hề Nhược đành phải ngậm miệng lại. Nói thế nào đây, thực ra cô cũng không có ý gì khác. Chỉ là quá buồn chán thôi. Còn nữa, bầu không khí quá yên tĩnh rồi. Cô là người thích sự náo nhiệt, yêu nhảy nhót, ngay cả lúc vẽ vời, cũng phải mở nhạc sôi động lên để kích thích linh cảm. Màn đêm yên lặng tối qua đã đốt cháy hết tế bào yên lặng của cô rồi, lúc này cho dù trong xe có một chú cún, cô cũng sẽ ôm lại rồi 'gâu gâu' hai tiếng. Nhưng lúc này ở trên xe, chỉ có một vị tài xế, một tên hòa thượng. Còn không cả bằng một chú cún hay nói. — Giữa đường, Thẩm Minh lên xe, "Phó Tổng, Cô Bùi." Sau đó báo cáo lịch trình như thường ngày, ở vị trí đầu tiên, là đi chụp ảnh để dán vào giấy kết hôn. Thẩm Minh đã sắp xếp xong tất cả, Bùi Hề Nhược chỉ cần ngồi ở trên xe, đợi mấy người này đưa cô đến một địa điểm kia là được. Qua mười phút. Phòng làm việc tư nhân của một vị nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia ghé mặt vào máy ảnh, qua một lúc, lại cảm thấy vô cùng đau đầu mà ngẩng lên, "Có điều này, hai vợ chồng son, cười lên một chút được không?" Đôi nam nữ trước mặt, diện mạo vô cùng xuất chúng, tùy tiện chụp đơn, cũng khiến người đứng ở đối diện sáng ngời. Nhưng hai người đứng cạnh nhau, lại hơi có vấn đề, kết hôn là chuyện vui mà, nhưng biểu cảm của hai người này, sao lại giống như đã nhìn thấu hồng trần vậy. Đã chụp mấy bản rồi, Bùi Hề Nhược chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, phối hợp cười một cái. "Dựa gần vào nhau thêm chút nữa, đúng rồi, khoảng cách này có thể rồi." Nhiếp ảnh gia chỉnh lại ống kính một lần nữa, hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, "Mỹ nữ, cô cười quá giả rồi. Kết hôn, phải là niềm hân hoan xuất phát tự đáy lòng mới đúng..." Bùi Hề Nhược thử lại, nhiếp ảnh gia vẫn lắc đầu. "Biểu cảm của anh đây còn có thể, anh ấy vốn dĩ đã lạnh lùng, chụp như vậy cũng không có gì kỳ quặc cả", nhiếp ảnh gia đành phải đi tới, so sánh nói, "Còn cô, mỹ nữ, nếu như không cười lên được, thì cứ nghĩ đến một chuyện vui vẻ nào đó đi." Anh ta nói xong, lại đi về vị trí của mình, "Hai vợ chồng son điều chỉnh một chút đi, chúng ta chụp lại một lần nữa." Chuyện vui vẻ à... Bùi Hề Nhược còn chưa nghĩ ra được chuyện gì, người bên cạnh đột nhiên buông một câu, "Ngôi biệt thự kia, có thể sang nhượng cho cô bất cứ lúc nào." Biệt thự gì? Bùi Hề Nhược đã quên mất rồi, chớp chớp mắt. Phó Triển Hành nhìn chiếc đồng hồ trên tường, lại đổi sang một cách khác, "Thời điểm này hai năm sau, chúng ta đã ly hôn rồi." Bùi Hề Nhược lập tức không nhịn được, mỉm cười vui vẻ. Cuối cùng tấm ảnh chụp được cũng không tệ. Người đàn ông cao quý tuấn tú, ánh mắt ôn nhu, người phụ nữ đôi môi đỏ cong lên, ý cười nồng đậm. Tốt xấu gì, hai người cũng đã trở lại với hồng trần rồi. Hai bên đều rất hài lòng, tiếp theo Phó Triển Hành có một hội nghị, không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây được. Bùi Hề Nhược lại cảm thấy, tấm ảnh giấy tờ này, cũng chụp khiến cô quá xinh đẹp rồi. Duy nhất có một người suy sụp, là vị nhiếp ảnh gia kia. Đúng là tám trăm năm chưa từng gặp được một cặp đôi nào 'tuyệt vời' đến như vậy.