Giọng nói của anh nhẹ và trầm, vang vọng xung quanh hai người, mang theo một tia ái muội.
Bùi Hề Nhược trong chốc lát hồn phách như lạc ở trên mây.
Không thể tin được, người đàn ông này biết nói mấy lời như thế từ khi nào! Hôm nào nhất định phải hỏi một chút, xem anh đã sử dụng phương pháp nào để học.
Đôi mắt cô cong cong, "Được nha."
Cách một khoảng cách nhất định, những người khác không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì. Nhưng từ nét mặt cũng đủ nhận ra, đôi vợ chồng này, tình cảm dành cho nhau không những không giả tạo, mà còn rất ngọt ngào.
Người chị họ vừa rồi vẫn còn ảo tưởng, sắc mặt bây giờ lại trầm xuống vài phần. Cô ta kéo tay chồng, lại nhìn dáng vẻ xuất chúng của người đàn ông cách đó không xa, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Đúng lúc này, mẹ Bùi từ bên kia xuất hiện.
Hôm nay tâm trạng bà rất tốt, đang chuẩn bị món ăn trong bếp, nghe quản gia nói Phó Triển Hành tới, vội vàng cởi tạp dề đi ra ngoài.
Phó Triển Hành mua quà lớn quà nhỏ đủ loại, đều do Thẩm Minh mang vào.
Đám người xung quanh thấy anh không hề coi thường những danh môn vọng tộc ở Thân thành, lại đối với Bùi gia rất tốt, quà cáp anh tặng cũng đều là đồ đắt đỏ, mấy người có ý định châm ngòi ly gián, cũng biết điều mà ngậm miệng. Sau khi ăn xong, lại lấy lý do "không quấy rầy" mà ra về.
Bùi Hề Nhược cùng Phó Triển Hành ở lại Bùi gia một lúc rồi cũng ra ngoài.
Đèn rực rỡ mới lên, phía chân trời xuất hiện một cơn mưa nhỏ, càng làm tăng thêm cái lạnh ở phương nam. Nhìn ra, trời tối và nhiều sương mù.
Đứng dưới mái hiên chờ tài xế, Bùi Hề Nhược háo hức muốn kiểm tra kết quả tự học của anh, làm vẻ run run nói: "Lạnh quá."
Anh nắm lấy tay cô, khẽ di chuyển rồi kéo người lại gần vòng tay của mình, dựng thẳng áo khoác lên.
Cô dựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, vừa lòng mà cong cong khóe miệng, "Nói thật đi, có phải anh lén học cải thiện đúng không."
"Hả?"
"Hồi mới quen anh, anh chẳng chút thân sĩ phong độ, cũng sẽ không quan tâm, hận không thể tránh xa em tám mét." Đừng nói dựng thẳng áo khoác để che gió cho cô, đến ánh nhìn cũng làm như đang mắc nợ hay gì.
Anh lại trầm ngâm một lát, "Anh nhớ rõ, anh đã đưa ô cho em."
Lần đó nơi hẹn hò của bọn họ, là tại một nhà hàng lâu đời của Nhật Bản ở Thân Thành, có cách bày trí rất đẹp.
Mặt sân lát đá xanh xám, những bậc thang bằng gỗ dẫn lên lầu khiến nơi đây giống như một hòn đảo biệt lập trong nước, rất yên tĩnh.
Khi buổi hẹn hò kết thúc, hôm đó trời bất chợt mưa to, xe không vào được, cô lại không mang theo ô.
Anh liền đem ô đưa tới cho cô.
Bùi Hề Nhược tự nhiên nhớ ra, hừ một tiếng, "Nhắc lên ô, lúc ấy hành động của anh khiến em vô cùng thích thú."
"Là sao?"
"Trao ô cho người khác có nghĩa là ly biệt. Em còn tưởng rằng, anh đưa ô cho em, là muốn chấm dứt với em." Hại cô đã ảo tưởng mà vui mừng quá đỗi.
Nào biết, anh căn bản không hiểu ý nghĩa đằng sau việc đưa một chiếc ô.
Phó Triển Hành dừng lại một lúc và bình luận, "Mê tín."
"Em biết anh sẽ nói như vậy mà." Cỏ bày ra vẻ mặt đã đoán trước được diễn biến.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi qua trong cơn mưa phùn, anh quay người lại, che chắn cho cô.
Bùi Hề Nhược vòng tay ôm eo anh, ngẩng đầu lên nói, "Vậy lần này, coi như em mê tín đi." Bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Sau một lúc.
Phó Triển Hành kéo cô vào phía trong hai bước, "Tài xế vẫn chưa tới, anh đi lấy ô che cho em."
Bùi Hề Nhược gật gật đầu, không nghi ngờ gì vì đã có anh.
Phó Triển Hành vừa trở lại, quản gia lập tức đi tới, biết anh định lấy gì liền nói, "Ngài Phó, tôi đi lấy cho anh."
"Không cần đâu."
Phó Triển Hành tự mình vào trong, ánh mắt lướt qua đủ loại ô đặt ở đây, chuẩn xác mà cầm lấy chiếc ô lúc trước anh đưa cho cô.
—
Quay trở lại ngôi biệt thự, tất cả đồ đạc dường như không có gì thay đổi.
Bùi Hề Nhược có cảm giác như mình đang du hành qua thời gian.
Tuy nhiên, lại có rất nhiều chỗ, nhắc nhở cô rằng mọi thứ đã khác.
Ví dụ, lần này là một ngày mưa, lại ví dụ khác, người đàn ông bên cạnh, đã trở thành người trong lòng cô.
Trong không khí ẩm ướt của ngày mưa, những viên gạch tráng men ở tiền sảnh tầng một tỏa sáng lấp lánh. Đồ nội thất cổ ở hai bên để lộ ra dấu vết của năm tháng.
Phó Triển Hành đặt ô sang một bên, "Có lạnh không?"
Thân thành mùa đông gió thổi rất lạnh, mưa bụi thổi đến, dù có ô, nhưng hạt mô vẫn đọng lại trên chiếc áo khoác của cô như những hạt trân châu.
"Lạnh quá." Ngón tay cô lạnh ngắt.
Để giúp cô ấm hơn, anh đưa cô lên lầu, nhanh chóng bật nước nóng sẵn cho cô.
Bùi Hề Nhược tắm rửa thoải mái, lúc bước ra cảm thấy toàn thân như bừng bừng sức sống trở lại.
Cô thấy mình như xà tinh tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, nóng lòng lại muốn rục rịch hành động, thoáng nhìn thấy bóng lưng của Phó Triển Hành đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, liền lặng lẽ đi từ phía sau lưng anh duỗi tay ra, một đường dọc theo vai anh, lướt xuống dưới.
Đến nửa đường, đã bị anh chặn lại.
Phó Triển Hành thuận thế ngẩn đầu lên, "Tắm xong rồi sao?"
"Vâng, anh thấy có thơm không?" Bàn tay cô mềm mại như không xương, nhẹ nhàng du ngoạn trên người anh, giọng điệu vô cùng câu dẫn.
Ở khoảng cách này, hương thơm nồng nàn từ người cô tỏa ra xung quanh.
Phó Triển Hành ánh mắt hơi tối sầm lại, anh hơi ngả người ra sau, đem người ấn xuống rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bùi Hề Nhược hào phóng mà vòng qua cổ anh, lúc hơi thở hai người hòa quyện, nói, "Phó tổng."
"Ừ?" Giọng anh hơi khàn.
"Không có gì." Món quà mà cô đã cất công chuẩn bị, vẫn nên để ngày mai hẵng đưa.
—
Ngày mai là ngày mười bốn tháng hai, là Lễ Tình Nhân, cũng là sinh nhật của Phó Triển Hành.
Bùi Hề Nhược lần trước hỏi anh thuộc cung hoàng đạo nào, anh liền tiết lộ ngày tháng sinh, vừa hay ngày đó trùng ngày lễ nên cô liền nhớ kỹ.
Cho nên lúc ở Bùi gia, anh hỏi cô mai là ngày gì, cô mới đáp lại nhanh như vậy.
Với cô mà nói, ngày lễ đại chúng như thế, bởi vì có anh nên đã không còn 'đại trà' chút nào.
Bùi Hề Nhược ban đầu định đêm nay bay trở về Bình thành, sẽ cho anh một bất ngờ lớn.
Cô không muốn anh biết trước, lúc này cách duy nhất là chỉ có thể bí mật hoàn lại vé.
Không giống như nhiều người trẻ thích thức đêm, Bùi Hề Nhược rất dễ buồn ngủ, tối nay sau khi hoàn lại vé máy bay, cô sớm đã bò lên giường.
Hai người nói chuyện câu được câu không, rồi cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Kết quả là tình tiết phim mới đi được một nửa, mí mắt của cô đã bắt đầu đánh nhau, ý thức gần như không tỉnh táo.
Đầu cô trước sau như bị một sợi dây kéo căng, tự nhắc nhở chính mình, không được ngủ, không thể ngủ. Còn tự véo mình để tỉnh táo hơn.
Ở bên cạnh, Phó Triển Hành cảm giác được là cô đang rất buồn ngủ, tắt tivi rồi nói, "Ngủ đi."
"Không." Cố cố gắng dùng chút ý thức còn sót lại cố nói để chống lại cơn buồn ngủ, "...Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ mười phút."
Còn năm mươi phút nữa.
Bùi Hề Nhược tự đếm ngược ở trong lòng.
Cô bò ra khỏi chăn bông, đi vào phòng tắm, nhìn vào gương một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Chỉ là sau khi trở lại giường, cơn buồn ngủ lại tới.
Bùi Hề Nhược nghĩ kỹ lại, chắc do giường quá mềm, bầu không khí lại quá yên tĩnh.
Cô nhân lúc mình chưa buồn ngủ hẳn, ngồi thẳng dậy, nhanh chóng mở miệng, "Phó Triển Hành, chúng ta tâm sự một chút đi."
"Tâm sự cái gì?"
"Thì nói một chút chuyện phiếm thú vị, đề tinh thần tỉnh táo lại." Dứt lời, Bùi Hề Nhược mới phản ứng lại, anh là người không chú ý đến mấy chuyện bát quái bao giờ, nên chắc cũng chẳng nói được gì.
Vì thế cô bắt đầu câu chuyện trước, "Hồi em còn học trung học, có một giáo viên nam đã kết hôn trong trường thường hay lợi dụng sàm sỡ các học sinh nữ."
Phó Triển Hành hỏi, "Sau đó thì sao?"
Mặc dù anh không biết nói mấy chuyện ngồi lê đôi mách, nhưng việc lắng nghe thì rất hợp tác.
Bùi Hề Nhược cong cong khóe môi, nói, "Rồi một ngày, những việc làm của ông ta bị một cô gái hào hiệp ẩn danh tiết lộ công khai trong buổi họp toàn trường. Oa, quả thực là khó coi nha. Hóa ra, ông ta không chỉ lợi dụng các nữ sinh, mà còn có quan hệ mờ ám với mấy giáo viên nữ."
Phó Triển Hành "ừm" một tiếng, "Bại hoại."
Nhìn ra được anh có vẻ không có hứng thú, nhưng lại rất nỗ lực mà phối hợp với cô. Bùi Hề Nhược muốn cười, "Anh có biết, nữ hiệp kia là ai không?"
Cô mà hỏi như vậy, thì đáp án đã rõ ràng.
Phó Triển Hànnh cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Là em."
Cô đắc ý cười.
Lại nói tiếp, sau khi nghe nói chuyện này, cô đã dành rất nhiều thời gian để điều tra, thu thập chứng cứ.
Sau đó, cha mẹ Bùi được gọi lên, đương nhiên, "tội danh" của cô không phải là vạch trần kẻ cặn bã, mà là giả mạo, truy cập máy tính nhà trường mà không được phép và gây rối trật tự chỗ hội trường.
"Anh có thấy em tàn nhẫn quá vì không để tên cặn bã ấy còn chút mặt mũi nào hay không?" Cô hỏi.
"Cặn bã thì không cần nể mặt." Anh nói.
Bùi Hề Nhược cười, lại nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, hồi trung học anh học ở đâu?"
Phó Triển Hành nói ra tên một trường trung học nổi tiếng toàn quốc.
"Oa, không hổ danh là học bá," Cô tán thưởng xong, lại dựa vào vai anh, thở dài một hơi, "Cũng tốt, em cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa."
"Tiếc nuối cái gì?"
"Trước đây em có suy nghĩ, nếu lúc ấy cha mẹ chọn đặt trụ sở chính ở Bình Thành, nói không chừng, em có thể gặp được anh sớm hơn, có thể quấn lấy anh. Nhưng bây giờ, có vẻ như không cần tiếc nuối đến vậy." Bùi Hề Nhược ngửa đầu nhìn anh, "Bởi vì trường anh theo học quá tốt, dù sao em cũng không thể thi đậu vào được."
Nghe được suy nghĩ này, Phó Triển Hành không nói gì một lát, khóe môi lại giãn ra, "Không thử sao đã biết thi không đậu?"
"Ừm, không phải em đã nói với anh rồi sao, một bài phải đọc ba mươi lần mới thuộc được, em không có nói xạo đâu."
Cô có thể vào học được ở ngôi trường tốt nhất Thân thành, đều là nhờ mối quan hệ quen biết của cha Bùi, sau xin đi du học nước ngoài, văn hóa khác biệt nên phải tự cố gắng, mới không bị tụt lại phía sau.
Sau này mẹ Bùi mẫu còn thường lấy việc này làm ví dụ, nói Bùi Hề Nhược không phải học quá kém, chỉ là đối với chuyện học tập không có hứng thú, có thể thấy, nếu cố gắng cô vẫn có thể làm tốt.
Đương nhiên, đối với chuyện học tập không có hứng thú thì bản thân nó đã là một vấn đề lớn khó giải quyết.
"Vậy thì anh sẽ đến tìm em sớm hơn." Anh đặt cằm lên vai cô thì thầm.
"Ồ? Tại sao anh lại tìm em?" Giọng cô ngượng ngùng cất lên. Trong đầu lại bật ra mấy khung cảnh tình yêu màu hồng.
"Dạy bù cho em."
"?"
Nụ cười của Bùi Hề Nhược biến mất ngay trong một giây.
Nhưng tâm trạng anh lại rất thoải mái, cong môi cười.
Nếu có thể giống được cô đã nói, gặp được nhau sớm hơn một chút, do dù để anh đến trường cô học, cũng không phải không thể.
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian gần đến, Bùi Hề Nhược kéo anh vào trong chăn.
Cô nghiêng người, bật sáng màn hình điện thoại, nhìn những con số trên đó rồi đếm ngược từng giây trong đầu.
Phó Triển Hành ôm cô từ phía sau, "Còn chưa ngủ à?"
Lúc này, đồng hồ nhích về con số không.
Bùi Hề Nhược xoay người, dùng hai tay nâng mặt anh, "Phó Triển Hành, sinh nhật vui vẻ."
Người đàn ông có hơi giật mình.
Sau đó ngay lập tức hiểu ra tại sao tối nay mãi mà cô không chịu ngủ.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn, bên ngoài có gió thổi qua, dưới ánh trăng mưa bụi tí tách rơi, bóng cây lay động, trong mắt cô cũng hiện lên một tia nước trong veo.
Anh ôm eo cô và hôn lên môi cô."Cảm ơn em."
Nụ hôn này, không mang theo bất cứ dục vọng nào, càng giống như một sự trân trọng lâu dài.
Sau khi kết thúc, Bùi Hề Nhược cong đuôi mắt, "Thực ra, ban đầu em đã chuẩn bị một món quà cho anh, nhưng lại để ở Bình thành."
"Món quà gì vậy?"
"Một bức tranh khắc bản, em đã chụp lại nó rồi." Bùi Hề Nhược cầm lấy di động.
Phó Triển Hành mở đèn đọc sách ở đầu giường lên.
Qua bức ảnh trên màn hình điện thoại cô đã chụp lại, là một bức tranh lớn được ghép bởi năm tấm khắc bản.
Theo nghệ thuật nước ngoài, làm tranh khắc bản trực tiếp gọi là "print", chính là đóng dấu in ấn, cực kì chuẩn xác.
Năm bức tranh này đều được in từ cùng một bức tranh, có bố cục và hệ màu hoàn toàn giống nhau, màu sắc tươi tắn. Sự khác biệt duy nhất là chiều sâu của nó. Lót lại, tạo cho người xem ấn tượng về thị giác cực mạnh.
Những gì được in trên đó là một vầng trăng tròn bị vỡ vụn treo cao trên bầu trời đêm.
"Phó Triển Hành," Cô ôm chặt anh, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói, "Em đã giúp anh phá vỡ nó."
Khoảnh khắc cuộc đời anh bị thay đổi, bắt đầu từ cái đêm trăng tròn kia. Từ "nó" này, ý chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.
Bùi Hề Nhược nói xong, tự mình cũng thấy cảm động. Cô thật là một nghệ sĩ lãng mạn.
Kết quả, Phó Triển Hành lại im lặng.
Cô nheo mắt, từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu, muốn dò xem thần sắc của anh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã nắm lấy eo cô và hôn thật mạnh.
Khác với sự dịu dàng vừa rồi, nụ hôn này đã có chút động tình.
Bùi Hề Nhược sững sờ, nhưng cảm xúc đã bị anh điều khiển, đành phải một bên đón ý, một bên dò hỏi, "Anh không cảm động sao? Không muốn nói điều gì sao? Hay không biết nói mấy lời văn chương?"
Động tác anh ngừng lại, dừng ở trên người cô, hô hấp có chút nặng nề, trong mắt hiện lên tia thâm trầm.
Bùi Hề Nhược choáng váng. Chợt hiểu ra điều gì đó.
Một người đàn ông ngày thường lạnh lùng và nghiêm túc, vậy mà khi động tình, lại hấp dẫn mê người.
Cô không kìm được mà xoa gương mặt anh. Khoảnh khắc bị ánh mắt của anh bắt gặp, trái tim cô nhảy loạn xạ, cảm giác mình sắp bị cuốn vào vòng xoáy của ảo giác.
Phó Triển Hành nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô.
Cô không biết, dù cho giờ phút này có nói cái gì cũng đều là dư thừa. Cô càng tốt, anh càng muốn chiếm hữu cô.
Nụ hôn của người đàn ông dọc theo cổ tay, một đường đi xuống dưới bên hông cô.
Nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên, cho dù Bùi Hề Nhược đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đối diện, vẫn là có chút hoảng loạn mà hơi đẩy anh ra.
Những chiêu thức trước đây rất hiệu quả, lần này lại không ngăn cản được anh, anh chỉ dừng một chút, thấp giọng nói, "Nhược Nhược."
Cô ngẩn ra trong chốc lát, khi định trả lời thì đã quá muộn.
"Anh chờ đã...A!"
Cuối cùng âm thanh kia, cơ hồ đều biến thành hơi thở.
—— Người nhảy dù quanh năm háo hức thử sức ở mép vực cuối cùng cũng bị đẩy mà nhảy xuống.
Nghênh đón có sóng to gió lớn, nhưng cũng có muôn hoa đua nở.
Nửa sau, ký ức lại dần trở nên mơ hồ.
Những hạt gỗ cứng của chuỗi hạt Phật chạm vào cổ tay trắng mịn của cô. Mồ hôi lấm tấm, nhỏ giọt nơi khóe mắt. Cô như bị lên cao, rồi đến khi sắp rơi xuống vực sâu, lại dường như lạc vào thiên đường, trầm luân với ai đó.