Chương 52: Lãng mạn

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:59

Dứt lời, xe vừa lúc dừng ở trước khu vui chơi giải trí. Khung cảnh bên ngoài cửa xe nhộn nhịp, có thể thấy từng tốp năm tốp ba những du khách đi vào, cười nói vui vẻ. Còn bên trong xe là một sự im lặng xấu hổ kéo dài. Tài xế và Thẩm Minh ngồi ở ghế trước, liếc nhìn nhau, sau đó bật màn cách âm ngăn cách ghế trước với ghế sau lên, rồi hướng ra bên ngoài, như là sợ sẽ bị liên lụy. Phó Triển Hành không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía cô, phảng phất ý chân thành muốn nghe lời giải thích. Giây phút chột dạ ngắn ngủi qua đi, Bùi Hề Nhược nhanh chóng cong môi cười, bám vào cánh tay người đàn ông, "cửu" đồng âm với 'lâu dài' (vĩnh cửu), Phó Cửu, đương nhiên có nghĩa là thiên trường địa cửu." (mãi mãi dài lâu) Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn anh, tỏ vẻ lấy lòng, nũng nịu, cố gắng xoay chuyển tình thế. Anh lại không bị bộ dạng này của cô đánh lừa, thần sắc vẫn bất động, "Ồ, vậy sao?" "Đúng vậy." Cô bày ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn. Phó Triển Hành nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với cách giải thích này. Ngay lúc Bùi Hề Nhược định thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mình đã lừa được anh thành công, anh lại không nhanh không chậm mà chỉ ra, "Nhưng anh nhớ là, anh vừa hay lại là nhiệm kì thứ chín của em." "Trùng hợp, trùng hợp..." Giọng nói của cô có chút trống rỗng. Anh hơi cúi đầu, gõ vào màn hình rồi trả lại điện thoại cho cô. Trong lòng đã hiểu rõ đối phương, chuyện này, cứ coi như bỏ qua vậy. Nhưng thật ra Bùi Hề Nhược lại có chút ngượng ngùng, khi hai người bước vào khu vui chơi, cô chợt nói, "Nếu không, em đổi cho anh một biệt danh ngọt ngào khác." Anh "ừm" một tiếng, "Ví dụ như?" "Cục cưng, bảo bối, anh yêu, chồng yêu..." Cô hạ bút thành văn. "Thôi bỏ đi." "..." Bùi Hề Nhược tỏ vẻ mặt như chịu đả kích nặng nề. Phó Triển Hành nắm lấy tay cô, cười, "Thiên trường địa cửu, ý này, rất hay." Không phải sao? Cô cũng cảm thấy như vậy. Cứ xem như nói bừa lại thành đúng đi. Bùi Hề Nhược vui vẻ cất điện thoại, nắm tay anh đung đưa, lại bổ sung, "Thực ra, anh cũng là người duy nhất. Tám người trước, không tính là thực sự yêu đương." Anh vẫn bước tiếp, không lên tiếng. Thông thường, lời này cũng coi như là lời tỏ tình dịu dàng của cô, sao không thấy anh đáp lại. Bùi Hề Nhược lẩm bẩm trong lòng, nhìn chằm chằm vào biểu hiện của người đàn ông, đột nhiên hiểu ra, "Oa, đừng nói với em là anh vì chuyện này mà ghen tuông đấy?" "Ừ." Anh thừa nhận. "Chậc chậc chậc, hôm nay mới biết là anh cũng có tính chiếm hữu quá đấy. Thật đáng sợ." Cô xúc động vỗ ngực, lúc đi qua, một cánh tay khác lại đặt lên người anh, cả người dính chặt vào anh. Anh quay đầu lại nhìn cô, "Bây giờ không sợ nữa sao?" "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả cho một tên biến thái, em cũng không còn cách nào khác." Cô lý giải có vẻ rất có lý. Phó Triển Hành cười. Hôm nay thời tiết tốt hiếm có, Bình Thành đã không còn là mùa đông lạnh lẽo ảm đạm, trên bầu trời mây trôi chậm rãi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, thật là thoải mái. Anh biết rõ tính cách của bản thân, có quá nhiều yếu tố tiêu cực mà anh bị di truyền từ Phó Uyên, cũng may, sau bao nhiêu năm chỉnh đốn và kiềm chế, giờ anh gần như không khác gì một người bình thường. Duy chỉ có tính chiếm hữu, sau khi yêu cô, mới bộc phát và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, anh sẽ thật cẩn thận mà khắc chế, sẽ không làm tổn thương đến cô. — Vì là ngày làm việc trong tuần nên không có nhiều người trong khu vui chơi, và không cần phải xếp hàng cũng đã được đứng đầu. Dưới ánh mặt trời, các kiến trúc sừng sững đứng đó, giống như một lâu đài châu Âu cổ. Bùi Hề Nhược lúc trước ở Thân thành có trải nghiệm qua khu vui chơi như thế này một lần, trò nào thú vị, cô dường như đã biết rõ. Cô còn mua một chiếc phụ kiện hình tai hồ ly và đội nó lên đầu, cùng với mái tóc màu hồng, trông rất hợp. Ngược lại, Phó Triển Hành đang mặc một chiếc áo khoác đen, thậm chí khi đến công viên giải trí, anh cũng không chịu thay đổi, như là tới đây để khảo sát và bàn về kế hoạch thu mua vậy. Tuy nhiên, cô muốn chơi gì, anh đều chơi cùng cô. Ngay cả trò lâu đài công chúa trẻ con cũng đồng ý đi xuống với cô. Hai người bước lên tàu lượn siêu tốc, nam thanh nữ tú nhưng lại có phong cách tương phản rõ rệt khiến mọi người chú ý. Bùi Hề Nhược nhận thấy rằng, trog số những người ở đây, có mấy cô gái trẻ cứ nhìn bọn họ, dường như còn cúi đầu nhìn di động đối chiếu với cái gì đó. Nhân viên an ninh bắt đầu kiểm tra lần lượt từng chốt an toàn, cô chưa kịp xác nhận, sự chú ý lại bị hút trở lại. Rất nhanh, tàu lượn siêu tốc phát ra tiếng máy móc hoạt động, chậm rãi đi vào quỹ đạo. Người bị ghì chặt vào thành ghế rồi ngả ra sau, giờ khắc này, sợi dây can đảm có cảm giác đang từ từ bị thắt lại, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Bùi Hề Nhược là lần đầu tiên chơi trò này, không khỏi lo lắng, tay cũng vô thức nắm chặt. Vừa rồi, là cô chủ động đề nghị muốn chơi tàu lượn siêu tốc. Xem như có chút tò mò, muốn xem người đàn ông bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh, chơi loại trò chơi kích thích này sẽ có bộ dạng gì. Kết quả, là anh vẫn bình tĩnh như thường, còn cô thì gần như đã phát khiếp vì sợ. Cổ họng cô có chút khô khốc, "Phó..." Giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay cô, trấn an, "Đừng sợ." Bàn tay đan vào nhau, dường như truyền thêm lực giúp cô bình tĩnh hơn. Cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, khóe môi giãn ra, nhưng chưa kịp thả lỏng một chút, tàu lượn lên đến điểm cao nhất rồi lập tức bổ nhào xuống, gió thổi tới dồn dập, cơ hồ làm cho khuôn mặt người ta biến dạng, cảm giác không trọng lượng đi đến cực hạn, tim cô đập nhanh như muốn nảy ra khỏi lồng ngực—— "A!!!!!" — Sau khi xuống tàu lượn, Bùi Hề Nhược cảm giác như được sống sót sau một trận kinh hoàng. Bây giờ cô hối hận vô cùng, sớm biết, cô đã không bước lên tàu lượn siêu tốc này. Dọa chết khiếp không nói, còn hại cô hét lạc cả giọng, nước mắt nước mũi tùm lum, không còn chút hình tượng nào của mỹ nữ. "Bùi Hề Nhược." Là giọng nói quen thuộc của người đàn ông. "Không cần gọi em." Cô lấy khăn giấy che mặt lại, nghe thấy anh gọi, còn quay đầu theo hướng ngược lại, giơ tay ra hiệu, "Em muốn đi trang điểm lại một chút, mất mặt chết đi được." Phó Triển Hành ngồi xuống ghế bên cạnh cô, "Mất mặt chỗ nào?" Cô không nói lời nào, hiện tại y như đóa thủy tiên héo. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Đợi một lát, Bùi Hề Nhược mới bỏ khăn giấy xuống, gập nó trong tay rồi nghịch nghịch, "Vừa rồi có phải em la hét rất khó nghe hay không." "Không khó nghe." "Vậy mặt mũi lúc đó thì sao? Có gớm ghiếc không?" Cô không dám nhớ lại. "Gió to quá, không nhìn thấy được." Anh đưa tay lên, vén mái tóc đang rủ xuống của cô. Phải không? Bùi Hề Nhược cảm thấy được an ủi một chút, nằm trở lại, "Chóng mặt quá. Tàu lượn siêu tốc từ giờ phút này sẽ gia nhập vào danh sách đen của em." Đây là chiếc ghế dài để du khách nghỉ ngơi trong khu vui chơi, lưng dựa vào một cây hòe cành lá xanh tốt, ánh nắng mặt trời hắt ra từ cành lá, chiếu xuống dưới, tia nắng không quá mạnh, mùa đông không lo bị cháy nắng, gió cũng không thổi quá lớn. Là một chỗ yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ chân. Phó Triển Hành cùng cô nghỉ ngơi một lát. Cách đó không xa, có một nhà ba người. Đứa bé cầm cây kẹo bông gòn trên tay chạy ở trước, phía sau là bố mẹ đứa bé với nụ cười tươi nở trên môi. Bùi Hề Nhược ngồi thẳng dậy, nhìn họ một lúc rồi đột nhiên nói, "Khi còn nhỏ, em đặc biệt mơ ước rằng bố mẹ sẽ đưa em đến khu vui chơi. Nhưng cả hai người đều bận, một người bận kinh doanh, người kia muốn đóng phim. Họ không có nhiều thời gian cho em." "Về cơ bản em đều cùng chơi với những người bạn ở lớp. Cũng cảm thấy khá tốt, càng có tiếng nói chung. Nhưng có đôi khi lại cảm thấy, thiếu một đoạn trải nghiệm về niềm vui cùng gia đình. Dần dần, không còn thích tới những nơi như thế nữa." Bùi Hề Nhược rất ít khi nói với người khác về gia đình. Bởi vì trong số những người bạn của cô, bố mẹ cô tình cảm sâu đậm, kinh tế dồi dào, là hình mẫu gia đình lý tưởng. Mà nhìn chung trong giới hào môn, có những người cha mẹ ly hôn, một bên lừa dối, một bên đối xử vô tâm lạnh nhạt với nhau. Với sự tiếc nuối kia của cô, so với họ chỉ như muối bỏ biển, cô còn đi oán giận cái gì nữa, nói ra khác nào giống như đang phàn nàn hay nghi ngờ về sự giàu có và hùng mạnh của lâu đài "Versailles". * Versailles: lâu đài Versailles là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy. Nhưng giờ phút này, lại dễ dàng nói ra được. Có lẽ, những hành động của anh suốt thời gian qua, đã tạo cho cô thành tiềm thức —— mỗi khi đối mặt với anh, cô không cần phải kiêng dè hay che giấu điều gì. Phó Triển Hành nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, "Anh cũng vậy." Cô kinh ngạc, "Hả? Trước kia anh đã từng tới khu vui chơi giải trí sao?" Ngày đó nghe bác dâu kể chuyện, cô còn tưởng rằng, anh không có tuổi thơ. "Đã tới." Phó Uyên bận bịu công việc, cơ bản sẽ không xuất hiện, chính Tống Mịch Nhu là người dẫn anh tới. Đối với những đứa trẻ bình thường, đến khu vui chơi giải trí, có lẽ là món quà trời cho, có thể nhân cơ hội mua các loại đồ ăn, thức uống và chơi một cách thỏa thích. Đối anh mà nói, lại chỉ giống như mấy hạng mục, cuộc thi mà anh tham gia vào, sau đó, Tống Mịch Nhu sẽ giả vờ kiên nhẫn chờ đợi, đợi anh chơi thỏa thích xong. "Có vui thật không? Mẹ có thể chờ thêm mà." Tống Mịch Nhu lần nào cũng luôn nói như vậy. Anh trả lời, "Không có gì vui cả." Khi đó, anh cho rằng, sự vô tình của Tống Mịch Nhu là nỗi uất hận do bị hành hạ lâu dài, thỉnh thoảng không giấu được nên đã vô tình lộ ra và để anh thấy được. Không nghĩ tới, sự không kiên nhẫn này của bà ta, cũng giống như sự thù ghét với anh, tất cả đều là thật. Ngay từ lời kể của bác dâu, Bùi Hề Nhược ở trong đầu sớm đã phác họa ra hình dáng đại khái của Tống Mịch Nhu. Nhưng qua lời của Phó Triển Hành, lại có một trải nghiệm khác. Đây là một người phụ nữ bị người khác hủy hoại và suýt chút nữa đã hủy hoại người khác, mà còn là chính con trai của mình. Cô không khỏi thở dài, "Anh khi còn nhỏ thật là hiểu chuyện." Cô nhớ rõ hồi đang ở tuổi dậy thì, cô thậm chí cứ dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau với cha mẹ Bùi. Phó Triển Hành xoa xoa tóc cô, "Đừng suy nghĩ nhiều." Anh nói với cô chuyện này, không có ý muốn làm cô buồn. Bùi Hề Nhược lắc đầu, cùng anh mười đầu ngón tay đan vào nhau, "Không có, em đang nghĩ, về sau khi chúng ta có con, ngàn vạn lần đừng để chúng giống như chúng ta, có một tuổi thơ đầy mệt mỏi. Chúng ta có thể yêu cầu đối với chúng thấp một chút...Dù làm bài kiểm tra chỉ được có hai mươi ba điểm, thì đó cũng là con của chúng ta." Phó Triển Hành "ừm" một tiếng, "Tại sao lại là hai mươi ba điểm, bởi vì trước kia em cũng bị như vậy sao?" "..." Cô giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt, dựa vào ghế dài và ngủ một giấc. Đồng thời, trong lòng mơ hồ nghĩ đến. Nói chuyện với một người đàn ông quá thông minh, chuyện gì cũng dễ dàng lòi ra. — Chơi một vòng, trời đã chạng vạng tối. Bùi Hề Nhược ban đầu còn nhớ rõ nhiệm vụ là giúp Phó Triển Hành thả lỏng thư giãn, kết quả sau đó bản thân càng ngày càng hứng thú. Cô mua đủ thứ đồ ăn vặt, ăn không hết, nên anh lại phải giúp cô cầm trên tay. "Món này ngon lắm," Cô cắm một miếng takoyaki đưa đến miệng anh, "Anh muốn ăn không?" Phó Triển Hành rất ít khi chạm vào đồ ăn vặt, nhưng có lẽ vì động tác của cô quá tự nhiên, nên anh cũng thuận thế cúi đầu. "Thế nào?" Bùi Hề Nhược tràn đầy mong đợi. Anh "ừm" một tiếng, "Rất ngon." Bùi Hề Nhược lấy thêm một miếng takoyaki nữa, cười tủm tỉm, "Bởi vì muốn cho anh nếm thử, nên vừa rồi em không mua đậu phụ thúi đấy." Anh cười, "Vậy đúng là phải cảm ơn em rồi." Mặt trời dần lặn xuống, mấy trò chơi thú vị gần như đã trải nhiệm hết. Bùi Hề Nhược cảm thấy đã đến giờ về nhà. Hai người ra khỏi khu vui chơi, đến ăn ở một nhà hàng gần đó. Đến lúc này, Bùi Hề Nhược mới có thời gian mở điện thoại ra và xem một lượt. Thiếu chút nữa bị choáng ngợp bởi các tin tức bao phủ. Ngay cả cô em gái plastic tám trăm năm không liên lạc cũng gửi tin nhắn tới thăm hỏi: "Tiên Tiên, chị thực sự đã kết hôn rồi sao?" Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên được đưa ra ánh sáng thế này? Bùi Hề Nhược lập tức nghĩ tới chuyện buổi sáng. Cô click mở Weibo, trang chủ vẫn là sóng êm biển lặng, trên hot search cũng không có mục liên quan nào. Nhưng trang cá nhân của cô, đã bạo hồng bởi số lượng người like, lớn đến mức xưa này chưa từng có. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, số lượng người hâm mộ đã tăng lên, gần như đã gấp đôi số người hâm mộ mà vụ sao chép ở khách sạn Tinh Quân mang lại. Nguyên nhân gây ra chính là do video ở khách sạn kia. Cô nhìn vào gương với vẻ mặt mê mẩn, không biết tài năng nào đã biến cô thành meme, với dòng chữ "Lão nương đây thật xinh đẹp", "Một người đàn ông không đáng để ta phân tâm", "Các ngươi mau nói chuyện xong đi để ta còn đi soi gương", một loạt các lời thoại tự luyến khác nữa, đang được mọi người truyền nhau, thảo luận rầm rộ trên mạng. Mà những người hâm mộ mới đã lục lại ảnh cũ của cô mấy năm trước tự sướng để xem và bình luận. Bùi Hề Nhược: "..." Chẳng phải trước đây cô luôn tưởng tượng rằng mình sẽ thế nào khi nổi tiếng khắp trên mạng sao. Ví dụ như tại triển lãm nghệ thuật, bức tranh của cô có giá đấu lớn đến kinh ngạc, chỉ qua một đêm là tên tuổi đã được mọi người biết đến. Hoặc là, bởi vì ngoại hình nổi bật và tài năng đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng trăm lần lại chưa từng nghĩ tới, chỉ một hành động hài hước như vậy mà đã được lan truyền rộng rãi. Bùi Hề Nhược liếc nhìn loạt biểu cảm "hahaha" trong các bình luận, cảm giác mình đang từ một blogger có khuôn mặt tuyệt mỹ chuyển sang tấu hài. Cùng với đó, đã có một số lượng lớn các bình luận muốn cô xác minh: "Tiên Tiên, cô thật sự là phu nhân của giám đốc tập đoàn Phó thị sao! Vì sao lại giữ kín như vậy!!" Với Bùi Hề Nhược mà nói, cô cũng không phải dấu diếm gì, càng không ngại công bố tin kết hôn, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội thích hợp thôi. Trước mắt chuyện bất ngời xảy ra này cũng coi như là một cơ hội. Tuy nhiên, vẫn cần phải hỏi ý kiến của Phó Triển Hành. Cô hắng giọng nói, "Phó Triển Hành, việc kết hôn có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không? Nếu anh quá nổi tiếng trên mạng, e là không hay thì phải?" Phó Triển Hành nói, "Sẽ không, làm sao vậy?" "Mọi người đều hỏi anh có phải là chồng của em không," Cô nâng má, cười tủm tỉm mà nhìn anh, "Có phải hay không?" Anh hỏi ngược lại, "Em còn nghĩ không phải sao?" "Vậy nếu em công khai, cả anh và em sẽ cùng nổi tiếng trên mạng đấy." "Ừ." Những việc này, tùy cô. Bùi Hề Nhược yên tâm mà trả lời những bình luận đó. Kể cũng lạ, ban đầu cô rất ngại tiết lộ sự thật là mình đã kết hôn, thậm chí đám cưới của cả hai cũng chọn một đám cưới nho nhỏ, không mời giới truyền thông tới tham dự. Nhưng giờ phút này, lại có một niềm vui không thể giải thích được. Giống như để đánh dấu chủ quyền, cô có thể tuyên bố với cả thế giới anh là người đàn ông của cô. — Dùng xong cơm, ánh đèn mới rực rỡ thắp lên. Phó Triển Hành dường như cũng không vội rời đi, Bùi Hề Nhược đang bị chú ý bởi đống tin tức và bình luận dồn dập ở trên mạng, không để ý đến thời gian. Khi hai người rời khỏi nhà hàng cũng đã gần tám giờ tối. Ban đêm nhiệt độ có giảm nhẹ, cũng may có anh nắm tay, nên cũng không thấy lạnh lắm. Bùi Hề Nhược đang đi, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, "Chúng ta đi đâu vậy?" Phó Triển Hành không trả lời, đưa cô trở lại khu vui chơi. Cả hai đã mua vé ngày nên họ có thể vào đây vào buổi tối mà không bị cản trở. Tuy nhiên buổi tối không có nhiều trò chơi đặc sắc, chỉ có một vòng đu quay lớn rất được các cặp đôi yêu thích. Vòng đu quay... Bùi Hề Nhược ngẩng đầu, nhìn vòng quay khổng lồ trước mặt, không khỏi cảm thán nhìn người đàn ông bên cạnh. Cho nên, anh đưa cô đi ăn ở một nhà hàng gần đó, ăn xong cũng không nhắc cô phải trở về, chính là để chờ cái này? Vòng đu quay trong đêm rực rỡ bởi ánh đèn trang trí xung quanh, chầm chậm quay tròn, như một giấc mơ. Trên mặt đất bằng phẳng phía xa, vừa lúc có một quả pháo hoa lộng lẫy được bắn lên không trung. Đêm đông không có mấy người, họ sóng vai bên nhau, ngắm nhìn. Tầm nhìn chậm rãi cao lên, Bùi Hề Nhược dựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh, ngắm nhìn những chùm pháo hoa lớn không ngừng nở rộ bên ngoài ô cửa sổ của đu quay. Không ngờ anh lại có thể lãng mạn đến vậy. Giữa các tia pháo hoa, Bùi Hề Nhược bỗng nhiên giật mình, ngồi dậy, hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh, "Không đúng, sao anh biết nơi này có vòng đu quay, còn có pháo hoa nữa? Có phải trước đây anh từng đưa cô gái nào tới đúng không?" Phó Triển Hành nắm tay cô, "Không có. Thật hiếm khi đưa em đến đây để hẹn hò, có tìm hiểu qua một chút." Bánh xe quay lên tới điểm cao nhất, xung quanh im lặng đến trống rỗng, trông về phía xa có thể thấy ánh đèn của những tòa nhà cao tầng, cảnh tượng thật huyền ảo. Bùi Hề Nhược ngạc nhiên khi nghe những lời đó, nghĩ lại một chút, đuôi mắt dần hiện lên ý cười. Cô giơ tay quàng lấy cổ anh, hơi thở khẽ phả ra, "Không ngờ nha, hòa thượng của chúng ta, đã học được cách lãng mạn bí mật này rồi." "Vậy anh có biết phải làm gì khi đu quay lên đến điểm cao nhất không?" Anh cười, giữ lấy eo cô, cúi đầu xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn. "Như vậy?" Bùi Hề Nhược cười, ôm chặt anh. Không hổ là học bá. Mới vừa học cách yêu đương, rất nhanh đã khiến cô nở mày nở mặt.