Là Thẩm Minh gọi đến.
Bùi Hề Nhược nhận ra được giọng của anh ta.
Ban đầu, cô không kịp nghĩ ra, 'Ngài Phó' được nhắc đến trong điện thoại là chỉ ai.
Cho đến khi cuộc đối thoại được tiếp tục, cô mới dần dần nhớ ra một số chuyện cũ.
Đó cũng là chuyện trước khi cô gả vào Phó gia, chủ tịch Phó thị Phó Uyên xảy ra tai nạn xe bị thương nặng, sống chết không rõ.
Sau đó mới đưa tin, nói rằng ông ấy biến thành người thực vật, đến nay vẫn nằm ở trong trung tâm dưỡng bệnh.
Nói như vậy thì, người 'tỉnh dậy' được nhắc đến trong điện thoại, có lẽ chính là Phó Uyên rồi.
Vậy chắc là chuyện tốt rồi? Bùi Hề Nhược ngẩng đầu, lại thấy người đàn ông đang nghe điện thoại chỉ đáp lại vài từ, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có chút vui mừng nào trên gương mặt kia.
Nhất thời cô nghĩ đến khi mình đọc tin tức, trong đầu hiện lên những suy đoán về chuyện cẩu huyết chốn hào môn, còn có cả mấy câu nói kia mà rất lâu trước đó cô nghe được khi ở trong thư phòng của ông cụ Phó.
Nói ra thì cô và Phó Triển Hành đã quen biết nhau cũng được hơn một năm rồi, cũng chưa từng thấy anh quan tâm hỏi han bố mình, còn mẹ anh thì cô chưa từng thấy bóng dáng đâu.
Có thể, tình cảm của các thành viên trong gia đình, không hề giống như lời mọi người ca ngợi, thân thiết hòa hợp.
Vậy thì, chắc đây là tin xấu rồi.
Khi xuống ngựa, Phó Triển Hành đỡ cô như cũ, biểu cảm và giọng điệu, đều không có chút khác lạ.
Bùi Hề Nhược đặt tay lên lòng bàn tay anh, ngón trỏ khẽ chọc một chút.
Anh ngẩng lên nhìn cô.
Cô đột nhiên nở nụ cười, "Phó Triển Hành, em muốn đi cùng anh."
—-
Hải thị nằm bên rìa Bình thành, nếu dọc theo đường cao tốc, cũng không quá xa.
Bùi Hề Nhược ở trên xe chợp mắt một chút, rất nhanh đã đến nơi rồi.
Trung tâm điều dưỡng ở trước mắt, quả nhiên là phục vụ những nhân vật cao cấp. Dựa vào núi xanh, nhìn ra biển rộng, thiết kế hiện đại tao nhã, không khí vô cùng trong lành, bước vào nơi đây, giống như đang bước vào một rừng cây xanh ngát vậy.
Ở phía trước, Bùi Hề Nhược đã nhìn thấy bác hai và bác dâu.
Bọn họ cũng vừa mới đến, xung quanh tựa như bao phủ bởi một lớp mỏng của sự mệt mỏi sau chặng đường dài. Tuy nhiên, hai người bảo dưỡng thân thể rất tốt, cho dù có chút rệu rã, nhưng vẫn tao nhã như cũ.
"Triển Hành." Sau khi bác dâu gọi anh một tiếng, lại càng giống như không biết phải mở miệng như thế nào, nên lại dừng lại. Sau đó, bà nhìn qua Bùi Hề Nhược, sắc mặt bất giác thả lỏng không ít.
Phó Triển Hành chào hỏi hai bác, quẹt thẻ mở cửa phòng, mọi người cùng bước vào.
Trong phòng bệnh, có vài vị bác sĩ và y tá đang đứng đó.
Cảm nhận được có người đến, bọn họ cùng lùi sang bên cạnh, để ra một khoảng trống trước giường bệnh. Có một vị tóc đã bạc trắng, nhìn có vẻ là bác sĩ điều trị chính, đại khái nói với mọi người về tình trạng hiện tại của Phó Uyên.
Ý thức đã hồi phục, cũng đã có phản ứng nghe nhìn, nhưng không thể nói, cũng không thể động.
Mặc dùng còn cách người bình thường cả một chặng đường dài, nhưng ở trong lịch sử y học, đã có thể dùng hai chữ 'kỳ tích' để miêu tả.
Vừa rồi, khi Phó Uyên mới hồi phục ý thức, bác sĩ đã thực hiện một loạt kiểm tra, đánh giá, ghi lại phân tích, lúc này liền lui ra, nhường lại phòng bệnh cho người nhà.
Có một cô y tá thực tập mới đến, đi được vài bước, lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Gia đình này cũng thật quá kỳ lạ rồi. Bình thường mà nói, đưa người thực vật đến trung tâm điều dưỡng, trải qua hơn mười năm, không phải là đang đợi người bệnh tỉnh lại hay sao?
Kết quả kỳ tích xảy ra thật rồi, nhưng trên mặt tất cả mọi người đều không có lấy một tia vui vẻ.
Lần đầu tiên Bùi Hề Nhược nhìn thấy một người rơi vào tình trạng sống thực vật.
Trước đây, cô cũng chỉ từng xem qua trên tivi, dù ít dù nhiều, cũng là hình ảnh được chỉnh sửa qua.
Phó Uyên nằm trên giường bệnh, da dẻ khô khốc, hai gò má không có chút thịt nào, đầu xương nhô ra, giống nhưng những năm tháng rơi vào tình trạng hôn mê kia đã bào mòn hết tất cả con người ông.
Nhưng cũng không khó để nhìn ra được, ông đã từng là một người đàn ông anh tuấn, văn nhã.
Phó Triển Hành nắm tay cô, ánh mắt hai người đều nhìn về phía giường bệnh.
Có một giây phút ngắn ngủi anh cảm thấy, tình trạng của Phó Uyên bây giờ, cũng chẳng khác gì mấy so với lúc trước. Vẫn teo tóp, trầm mặc, yên tĩnh như cũ, một vẻ của người sắp từ biệt cõi đời.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.
Đôi mắt ông ấy, lúc này đang mở ra.
Đôi mắt chậm rãi nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Phó Triển Hành, chậm chạp kết thúc hơn mười ba năm, hai bố con đối mặt nhìn nhau.
Một người cảm xúc phức tạp khó nói, một người lại lạnh lẽo như băng.
Không khí trong phòng như bị đè nén đến cực độ.
"Nhược Nhược." Bác dâu phá vỡ bầu không khí im lặng đấy, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, vô cùng dịu dàng.
Bùi Hề Nhược nhìn qua, bà vẫy tay với cô, ánh mắt chứa ý cười, "Ở đây bí bách quá, con ra ngoài đi dạo với bác một chút nhé?"
Cô gật gật đầu, nhưng lại do dự, nhìn qua Phó Triển Hành.
Người đàn ông nghiêng đầu qua nhìn cô, ánh mắt như băng đã tan chảy, "Em đi đi."
"Vậy anh phải thật ổn đấy nhé." Cô sát lại gần nói, giống như không thể yên tâm được.
Phó Triển Hành nhẹ vuốt tóc cô, "Em yên tâm." Có cô ở đây, đương nhiên anh sẽ thật ổn rồi.
—
Trung tâm điều dưỡng có một cái hồ nhân tạo, thời tiết đã vào đông, trên mặt hồ đã phủ lên một lớp không khí thật lạnh.
"Mùa hè ở đây có thiên nga nữa đấy," Bác dâu nhìn về phía mặt hồ, nở nụ cười, "Có lẽ bây giờ ở phía nam mùa đông cũng đã qua rồi."
Cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp, có một con đường mòn để dạo bước. Thời khắc hoàng hôn, ánh sáng rực rỡ vẫn chưa tàn, tiết trời trong lành, có không ít y tá đẩy xe lăn đưa người bệnh ra ngoài ngắm cảnh.
Bùi Hề Nhược cùng bác dâu đi dạo một lúc rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Xung quanh chiếc ghế cây cỏ tươi tốt, cũng có vài cây phong, bị gió thổi rơi vài chiếc lá, Bùi Hề Nhược nhặt một chiếc lá lên đặt vào lòng bàn tay.
Cô vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào. Ví dụ, có nên hỏi một chút gì đó hay không.
Lúc này, sau lưng truyền đến một cuộc nói chuyện:
"Biết gì không, người ở phòng bệnh 307 đã tỉnh lại rồi."
"307? Không phải là người thực vật sao? Đã qua bao nhiêu năm rồi, cũng tỉnh lại được ư?"
"Ai mà biết được, chắc là do kỳ tích rồi, bình thường y tá chăm sóc ông ấy cũng là y tá cao cấp nhất, còn bị kích thích tinh thần nữa, chắc vì thế nên ít nhiều cũng có tác dụng. Nhưng mà tôi nghe thực tập sinh của khoa chúng ta nói, bầu không khí của gia đình đó rất kỳ lạ."
"Như thế nào vậy?"
"Không có vẻ gì là vui vẻ cho lắm. Đặc biệt là con trai của ông ta, trước đây mỗi năm có đến một lần, cũng không thấy hỏi thăm bác sĩ về tình hình của bố mình. Dù sao, giống như anh ta đã tìm được một phần đất mộ, mỗi năm đến thắp hương cúng bái một lần vậy."
"Địa vị của vị trong phòng 307 đó rất lớn, đến viện trưởng cũng phải kính nể."
"Người từng nắm quyền của Phó gia, cô nói xem? Nhưng mà kiểu danh môn vọng tộc này, tranh đấu nội bộ cũng vô cùng tàn nhẫn, ai mà biết được trận tai nạn kia, là ý trời hay là ý người chứ."
"..."
Rất rõ để nhận ra hai người bớt ra chút thời gian rảnh rỗi để nói chuyện trong công việc bộn bề, nói đến đây, đã vội vã tạm biệt, mỗi người đi bận việc riêng của mình.
Chiếc lá phong trong tay Bùi Hề Nhược đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Thật gượng gạo.
Ban đầu, cũng không phải cô chưa từng suy đoán sự phức tạp của mối quan hệ này. Nhưng hai người y tá kia lại thật dứt khoát nói trúng điểm mấu chốt, còn nói trước mặt bác dâu nữa, khiến cô thực sự không biết nên làm thế nào.
Mặc dù bác dâu là người rất dễ gần gũi, nhưng dù sao, là bậc trưởng bối, cũng là 'mẹ chồng' trên thực tế của cô.
Nhưng bác dâu lại nở nụ cười, "Thực ra lời bọn họ nói cũng không sai."
"Dạ?" Cô ngẩng đầu lên.
Tiếp theo đó, bác dâu kể cho cô nghe một câu chuyện.
Thì ra, theo truyền thống liên hôn của hai nhà Phó Thẩm, Phó Uyên – người chuẩn bị nắm quyền thừa kế, sẽ phải cưới con gái nhà họ Thẩm.
Nhưng trong một buổi diễn tấu dương cầm, ông lại đối với Tống Mịch Nhu vừa gặp đã yêu.
Bác dâu tìm được một tấm ảnh cũ của Tống Mịch Nhu, cảm thán nói, bà thực sự có năng lực khiến đàn ông điên cuồng đắm say.
Ngoại hình của người phụ nữ ấy không thuộc kiểu phổ biến lúc bấy giờ, nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc. Người con gái khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa. Mắt tròn mi cong, dịu dàng như nước, như ẩn chứa chút e lệ. Xinh đẹp ôn nhu, vừa nở nụ cười đã đủ nghiêng nước nghiêng thành.
Một kiểu đẹp mềm mại, khơi dậy lên được dục vọng bảo vệ che chở của người đàn ông.
Lúc đó, bà đã có người mình yêu, hai người cũng đã chuẩn bị kết hôn.
Nhưng Phó Uyên lại không chịu buông bỏ.
Ông sinh ra ở Phó gia, có một ngoại hình anh tuấn cuốn hút, nhưng lại không che đậy được sự thối nát trong tâm hồn. Ông là người không từ thủ đoạn nhất, bụng dạ thâm sâu nhất trong những người cùng tuổi ở Phó gia. Cũng bởi vì vậy mà sớm đã đoạt được ngôi vị người thừa kế.
Không biết quá trình ra sao, dù sao thì cuối cùng, Tống Mịch Nhu cũng gả cho Phó Uyên.
Cuộc sống hôn nhân của hai người không hạnh phúc, Phó Uyên để ý đến việc Tống Mịch Nhu không quên được người cũ, tra tấn dày vò bà không chỉ một lần.
Đương nhiên, cũng không để ý đến Phó Triển Hành.
Nhưng Phó Uyên cũng không biết rằng, hành vi bạo lực của ông, đã bị Tống Mịch Nhu ghi lại toàn bộ, ngày hôm sau, đem phát cho Phó Triển Hành xem.
Cứ như vậy mà đem hận thù cắm rễ vào những năm tháng ấu thơ của anh.
Trên thực tế, từ giây phút Phó Triển Hành được sinh ra, kế hoạch báo thù của Tống Mịch Nhu cũng đã có hình hài rồi. Ban đầu, bà ta thậm chí còn định lợi dụng Phó Triển Hành khi còn nhỏ để giết Phó Uyên.
Nhưng trong lúc anh mù mờ bỏ thuốc vào ly nước của Phó Uyên, bà ta lại vụt đến, dùng sức đoạt lấy chiếc ly, ném thẳng vào thùng rác.
Hoàn toàn không phải là do đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ là cách trực tiếp như vậy, khiến lòng người không chịu đựng được.
Sau đó, bà ta đổi một cách khác.
Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị từng băng ghi hình trong mỗi lần bị bạo hành, thậm chí cố tình chọc giận Phó Uyên, để ông ta ra tay đánh bà ngay trước mắt Phó Triển Hành.
Từ khi Phó Triển Hành hai, ba tuổi, bà đã bắt đầu thầm thay đổi, dần dần thâm nhập vào suy nghĩ của bản thân.
Bà phải dạy dỗ để anh không ngừng mạnh mẽ, cũng không để lộ ra ngoài, để rồi một ngày, nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của Phó Uyên bại liệt, mất đi tất cả.
Đồng thời, bà ta cũng vô cùng yêu thương chăm sóc Phó Triển Hành, thể hiện ra tất cả sự dịu dàng của một người mẹ, đánh vào tâm lý của anh, khiến anh nguyện ý trở thành đồng minh của bà ta.
Cứ như vậy mà tích tụ theo tháng năm, bà ta đã xây dựng cho mình hình tượng của một người mẹ yếu đuối tội nghiệp.
Thời niên thiếu, so với những người đồng chăng lứa, Phó Triển Hành đã nổi bật hơn người. Anh còn gương mẫu hơn cả học sinh gương mẫu, không có một thói quen xấu nào, học hành, sức khỏe, đạo đức, tất cả các phương diện đều xuất sắc vượt bậc, sự yêu cầu đối với bản thân mình, cũng cao hơn nhiều so với các bạn học.
Khi họp phụ huynh, thầy giáo cũng cười mà khen ngợi, vốn đã vượt bậc, lại không ngừng trau dồi bản thân như vậy, có muốn để các bạn học khác sống nữa không vậy.
Ngụ ý là, ngầm muốn Tống Mịch Nhu và Phó Uyên thỉnh thoảng để cho anh thư giãn một chút, nếu không, dù là thiên tài cũng sẽ có ngày bị hủy hoại.
Tuy nhiên, lại chẳng có ai nghe lọt tai lời này cả.
Tống Mịch Nhu không chút để ý đến đứa con do bị cưỡng ép mà sinh ra này, nhưng Phó Uyên lại vô cùng tự hào.
Mỗi lần thấy Phó Uyên thưởng thức một tác phẩm hoàn mĩ không chút khiếm khuyết, khi nhìn Phó Triển Hành, Tống Mịch Nhu đều cười lạnh ở trong lòng.
Bà ta đợi ngày báo thù thành công kia.
Những cảm xúc suy nghĩ đó, đa phần đều được đến từ nhật ký của Tống Mịch Nhu. Trước khi đi xuất gia, bà đem cuốn nhật kí đó đưa cho Phó Triển Hành...
Bùi Hề Nhược nghe xong, chiếc lá phong trong tay đã bị chính mình vò nát vụn.
Cuốn nhật kí đó là do Tống Mịch Nhu viết, đương nhiên, khi bác dâu kể lại câu chuyện này, cũng là từ góc nhìn của bà. Rất dễ để nhìn rõ được trọng điểm mà bà muốn nhắc tới là cặp vợ chồng luôn để lợi ích của mình lên đầu kia.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô lại chỉ nghĩ về Phó Triển Hành.
Anh đã làm gì sai? Bị tình yêu giả dối bủa vây, cũng phải trải qua cảm giác vỡ mộng một cách tàn nhẫn.
—
Khi đón Bùi Hề Nhược, Phó Triển Hành phát hiện hốc mắt cô đã ửng đỏ.
"Là do gió lạnh thổi." Bùi Hề Nhược một hai lấy lý do này.
"Bùi Hề Nhược, khi em nói dối cũng có biểu cảm này," Phó Triển Hành xoay mặt cô, để cô nhìn về phía mình, "Bác dâu nói gì với em rồi?"
"..." Thôi được rồi, anh lại nhìn thấu cô rồi.
Bùi Hề Nhược bị hai tay anh giữ lấy khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại nhìn loạn xung quanh, cuối cùng nhìn anh, bỏ cuộc nói, "Bác dâu nói với em về câu chuyện của cuốn nhật kí kia."
Lúc này, hai người đang đứng bên cạnh hồ nhân tạo của trung tâm điều dưỡng, giọng điệu của cô cũng giống như đã bị hơi nước nhuộm lấy, có chút mềm mà khàn khàn.
Lời vừa buông, bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng.
Sắc mặt Phó Triển Hành khẽ trầm xuống, "Đều đã qua rồi."
"Không phải em mới là người nên nói lời này sao? Hôm nay anh trông thật lạnh lẽo."
"Đó là cảm giác ghét theo bản năng mà thôi." Phó Triển Hành ôm cô vào lòng, "Những ngày tháng đau khổ nhất, cũng đã qua rồi."
Bùi Hề Nhược khẽ hỏi, "Là khi nào vậy?"
Ngày Phó Uyên xảy ra tai nạn, là một đêm trăng tròn. Giữa đêm anh nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn mà đi xuống lầu, liền nhìn thấy được một sự thật tàn nhẫn.
Thời khắc đau khổ nhất, chính là giây phút biết được toàn bộ sự thật kia.
Mà người mẹ anh tưởng rằng là một người mềm yếu, lại là người lên kế hoạch cho toàn bộ.
"Lúc ấy, anh mới mười bốn tuổi mà." Bùi Hề Nhược vẫn nhớ tin tức của cuộc tai nạn ấy, cảm giác lòng mình như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, vô cùng đau đớn xót thương, "Sau đó anh trốn học đánh nhau, hay đại loại như vậy, cũng bởi vì chuyện này sao?"
Anh 'Ừm' một tiếng.
Cũng không hoàn toàn là vậy.
Từ khi còn rất nhỏ, anh đã cảm nhận được sự khác biệt của mình.
Có vẻ anh cũng đã di truyền mặt tiêu cực của Phó Uyên, tính tình rất dễ nổi nóng. Nhưng mỗi lần anh cáu gắt lên, hình ảnh Tống Mịch Nhu bị đánh đập, lại giống như một tấm lưới điện, kích thích anh phải cố gắng khắc chế lại tính tình này, giống như một loại chữa trị tự nhiên vậy.
Sau đó, trong đêm trăng tròn hôm đó, tất cả đã thay đổi.
Xung đột mâu thuẫn khiến cảm xúc bộc phát.
Một ngày nào đó, trên đường gặp phải ăn cướp lưu manh, anh sẽ đánh tên đó ngay lập tức, kết quả, đối phương lại là đại ca của một trường nào đó. Từ đó anh trở thành người nổi tiếng trong giới 'đánh nhau', cũng từ đó mà kéo theo không ít phiền phức. Sau đó nữa, cũng gặp không ít mấy người trường ngoài đến bới lông tìm vết, anh cũng đánh lại bọn họ. Tính cách trở nên bốc đồng dễ cáu gắt, buồn vui thất thường.
Từ đứa con cưng của trời, trở thành hỗn thế ma vương, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài ngày.
Sau đó, bác hai bác dâu biết được chuyện, lập tức đưa anh đến nhà của bà nội. Anh không muốn đi, trong lúc phản kháng, thậm chí còn đánh cả vệ sĩ. Nhưng khi gặp bà nội tóc đã bạc với đôi mắt hiền từ, anh không có cách nào tiếp tục nữa.
Càng không có cách nào tiếp tục điên cuồng nữa.
Bởi vì từ bản chất mà nói, anh cũng ghét chính mình như vậy.
Nghe xong, trong lòng Bùi Hề Nhược có chút chua xót, rúc đầu vào lòng anh, không nhịn được mà thở dài, "Nếu như em gặp anh sớm hơn một chút thì tốt rồi."
"Ừm?"
Cô tưởng tượng theo lời của mình, không khỏi bật cười, "Nhất định em sẽ đi làm phiền anh đến nỗi anh không có tâm trạng đi đánh nhau nữa, ngày ngày ở bên tai anh lẩm bẩm. Em sẽ nói với anh rằng, 'Phó Triển Hành, đặt hòn đá xuống ngay, cùng bổn mĩ nữ đây đi ăn uống gì đó đi, cùng đi ngồi vòng quay khổng lồ cũng được'...Anh có chê em phiền không?"
Anh khẽ véo chóp mũi cô, "Sẽ không." Nếu như những ngày tháng tối tăm ấy có cô ở đó, chắc chắc tất cả sẽ khác đi.
"Ai mà biết được chứ, nhỡ đâu anh không trúng chiêu này của em thì phải làm thế nào?"
Ngón tay anh chạm lên khóe mắt của cô, "Không phải em là hồ ly tinh sao? Phải có tự tin về mình chứ."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Bùi Hề Nhược cong cong đuôi mắt, sau đó lại cảm thấy có chút thú vị nói, "Nhưng mà, thế thì anh sẽ từ đại ca trong trường trở thành học sinh yêu sớm rồi." Vẫn không thể trở thành một học sinh ba tốt được.
Anh nhẹ ôm cô.
"Đó là phúc phận ba đời của anh."