Mấy năm gần đây Hoàn Hồng Tuyết quen không ít bạn trai.
Tuy nhiên lần này, Lý Trác Ngôn lại có một loại dự cảm vô hình, là họ thực sự sẽ tiến đến hôn nhân.
Ngay cả Hứa Kinh Châu, người đã từng không kìm được cảm xúc mà tìm đánh đến tận cửa, cũng bày ra trạng thái chấp nhận một cách tự nhiên, cậu ta nói, "Chấp nhận đi, đây chính là duyên phận không thể tách rời được."
Bạn học cùng tiểu học đã nhiều năm không gặp, lớn lên ngoại hình cũng không tồi, chỉ là nhìn cà lơ phất phơ, khiến người ta không được thoải mái cho lắm.
Hai người quen biết một cách khá đặc biệt, dường như cũng không cần thiết phải giả vờ lịch sự.
Lý Trác Ngôn nói, "Từ khi nào mà cậu lại theo đạo Phật rồi."
"Tôi đây là nghĩ thông suốt, chuyện của người lớn ấy mà, quản nhiều làm gì," Hứa Kinh Châu tạm thời đặt máy chơi game qua một bên, vô cùng thiếu đánh làm ra động tác 'tóm lấy', "Chỉ có cậu để ý thôi."
"Cậu để ý cái gì vậy?" Cô tiện miệng hỏi.
Hứa Kinh Châu lập tức cầm switch lên, coi như bảo bối mà nâng trên tay, "Máy chơi game."
Lý Trác Ngôn, "..."
Chỉ có chút tiền đồ này thôi.
Sau khi về đến nhà, Lý Trác Ngôn xem thời gian, rồi gọi cho cha Lý.
Khi vừa mới biết được bố mẹ ly hôn, Lý Trác Ngôn thường luôn bất bình cho cha Lý.
Trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh của nam tiểu tam kia, căm hận nghiến chặt răng, cũng từng nghĩ qua, nếu sau này nam tiểu tam kia vào đến cửa, cô nhất định sẽ quậy ầm ĩ lên.
Nhưng không ngờ được rằng, sau khi ly hôn, Hoàn Hồng Tuyết cũng không gả cho người kia.
Thế là sau đó, Lý Trác Ngôn với chút bản lĩnh nhỏ của mình, dùng để đối phó với những người bạn trai sau đó của Hoàn Hồng Tuyết.
Với bất kì người nào chuẩn bị làm bố dượng của cô, cô ỷ vào việc bản thân mình còn nhỏ mà trêu chọc bỡn cợt, Hoàn Hồng Tuyết càng tức giận, cô càng hả hê.
Cho dù sau khi lớn lên, tính khí cũng bớt bớt lại hơn một chút, nhưng vẫn khó ở chung như cũ.
Thất thần một hồi, cho đến khi đầu điện thoại bên kia có một giọng nói vang lên, "Alo."
"Bố." Lý Trác Ngôn gọi một tiếng.
"Ngôn Ngôn đấy à, có chuyện gì sao?" Giọng của cha Lý vẫn ôn tồn như vậy.
Sau khi ly hôn cha Lý ra nước ngoài, những năm này, mỗi lần đến sinh nhật của Lý Trác Ngôn, ông đều sẽ luôn gọi điện thoại đến.
Hôm nay vẫn chưa đến sinh nhật của cô, vì vậy khi nhận được điện thoại, ông rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Lý Trác Ngôn không nhắc đến chuyện của Hoàn Hồng Tuyết, tiện tay tìm đồ trong balo, nói chuyện phiếm với cha Lý.
Vô tình tìm được tờ giấy tuyên truyền trong trường, khiến cô nghĩ đến một chuyện, "Bố, sau khi tốt nghiệp con muốn đăng kí viện múa chỗ bố."
Năm đó trong việc quyền nuôi dưỡng, cha Lý vì điều kiện kinh tế mà không thắng được Hoàn Hồng Tuyết. Những năm đầu, ông vẫn thường nói muốn đón cô cùng ra nước ngoài. Nhưng những năm gần đây, có lẽ là do cô cũng đã lớn rồi, hoặc cũng có thể là thời gian cũng đã qua lâu, cha Lý cũng không nhớ đến chuyện này nữa.
Không nghe được lời khen ngợi trong tưởng tượng, ngược lại, là một khoảng không trầm lặng.
Lý Trác Ngôn có một loại dự cảm không lành ở trong lòng.
Cuối cùng cha Lý cũng cất lời, "Ngôn Ngôn à."
"Dạ?" Cô nhìn màn mưa ngoài khung cửa của toà nhà cao tầng.
"Bố đã có gia đình mới rồi."
Qua vài giây sau, Lý Trác Ngôn mới hiểu được ý tứ của ông.
Có gia đình mới rồi, vậy sau đó thì sao?
Cô đáp lại một tiếng theo bản năng, "Ồ..."
"Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, bố có một người con gái, năm nay tròn ba tuổi."
Những nội dung tiếp theo, Lý Trác Ngôn cũng không nghe rõ được nữa.
Chỉ biết được ý của cha Lý chính là, ông ấy đã có gia đình mới, có người vợ mới, có một người con gái mới. Còn việc cô đến với thế giới này, chỉ là việc ngoài ý muốn của tất cả mọi người, ít gây phiền phức cho người khác thì sẽ tốt hơn.
Lý Trác Ngôn bàng hoàng cúp điện thoại.
Cũng trong chính giây phút ấy, cô cảm nhận được một loại bất lực.
Cô chẳng cho người bạn trai kia của Hoàn Hồng Tuyết một sắc mặt tốt, nhưng cũng chẳng cản trở được sự xuất hiện của người tiếp theo. Cô tự cho mình là sứ giả của chính nghĩa, nhưng trên thực tế, cha Lý đã có một gia đình mới từ lâu, sợ rằng cho dù là biết được cô 'đơn độc đấu tranh', cũng chỉ sẽ nở nụ cười ôn hoà nói trẻ con tuỳ hứng.
Mọi người đều đã bước ra khỏi vòng tròn ấy, dường như chỉ có cô vẫn ở trong đó vẫy vùng.
Cô vò nát tờ giấy tuyên truyền, cả người tựa vào cánh cửa thuỷ tinh, bất lực gục xuống mặt đất.
Vắt hết đầu óc, cố gắng tìm ra một câu nào đó để an ủi chính mình.
Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù cha Lý vẫn chỉ có một mình, sợ rằng cũng không biết đối diện với người con gái xa cách từ lâu này như thế nào, huống hồ, ông cũng đã có gia đình mới.
Chuyện thường tình giữa cuộc đời này.
Thực ra cũng không cần phải buồn lòng...
Cũng không biết từ lúc nào, mưa ngoài cửa sổ càng xối xả hơn, qua ánh sáng của những chiếc đèn đường vọng lại, chỉ nhìn thấy một mảng mơ hồ.
Lý Trác Ngôn đứng dậy mở cửa sổ ra, nước mưa tạt vào cánh tay, dòng ký ức của cô đột nhiên hiện lên chuyện vừa xảy ra vài tiếng trước.
Lúc đó cô đóng cửa sổ rồi quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Phó Thành Hề. Hình bóng thiếu niên dưới màn mưa, mờ nhạt tựa như một giọt mực giữa ao hồ.
Lời của Hứa Kinh Châu nói, nghe vừa nông cạn lại lý tưởng hoá, nhưng lại rất có đaọ lý.
Chỉ có bản thân mình để ý mà thôi...
Phó Thành Hề tắm xong, vừa lấy khăn lau khô tóc vừa đi ra ngoài.
Mưa bão khiến Bình Thành nhuốm lên một bầu không khí u ám, giống như bị một tấm màn đen giăng quanh, bao bọc lấy nơi đây.
Từ nhỏ tính cách của cậu đã độc lập, sau khi lên cấp ba, thường sẽ ở trong chung cư gần trường, cuối tuần mới về nhà.
Tuần này Phó Triển Hành đi công tác, Bùi Hề Nhược lại bận cùng Giản Tinh Nhiên đi khảo sát khách sạn.
Nên cậu cũng không về Bách Gia Phủ, buổi chiều cùng mấy người bạn đánh bóng rổ ở trường, người đầy mồ hôi, tắm xong mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu rót một cốc nước, ngẩng đầu uống hết, tiện tay đặt chiếc cốc lên bàn bếp.
Ngay tại lúc này, cậu nhận được điện thoại của Lý Trác Ngôn gọi đến.
Không giống với kiểu tung tăng năng động thường ngày, hôm nay Lý Trác Ngôn cậu nhìn thấy, rũ mắt buồn rầu, không có chút tinh thần nào.
Trước cửa trung tâm thương mại, cô ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt trống rỗng.
Phó Thành Hề tiến lại gần, bước chân chậm lại, "Lý Trác Ngôn."
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút sáng lên, "Cậu thực sự đến rồi ư!"
Phó Thành Hề giương ô hướng về phía trước hơn một chút nữa, "Ừ."
Trong điện thoại, giọng điệu của cô có chút khàn khàn, ủ rũ không thôi. Lúc này gặp mặt mới biết, chắc là vừa rồi đã khóc rồi, vành mắt cô vẫn đang ửng đỏ.
Cậu không có kinh nghiệm đối với những chuyện như vậy, cũng không vội vã nhắc đến, chỉ thấp giọng khẽ hỏi, "Muốn đi không?"
"Đương nhiên rồi." Lập tức biến hình trong nháy mắt, dường như hình ảnh của 'chú gà con ủ rũ' vừa rồi đã hoàn hoàn biến mất, Lý Trác Ngôn vui vẻ đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, "Phó Thành Hề, cậu là quả vui vẻ thành tinh sao? Sao tôi vừa nhìn thấy cậu đã vui lên rồi thế."
Phó Thành Hề có chút không quen, ngây ra vài giây, ánh mắt nhìn về phía chiếc biển quảng cáo của trung tâm thương mại, trên đó in đấy những câu nói ngọt ngào, trong đó có câu vừa rồi Lý Trác Ngôn nói.
"Lý Trác Ngôn," Cậu nhìn cô, khẽ dừng lại rồi nói, "Cậu cũng có thể quê hơn chút nữa đấy."
Cô càng cười vui vẻ hơn.
Không biết là vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt bất lực không biết làm sao của cậu, trong lòng cô lại có chút đắc ý.
Từ đây đến chung cư không xa, hai người cùng đứng dưới một chiếc ô, hai bờ vai khẽ chạm vào nhau.
Mưa cũng ngớt đi vài phần, chầm chậm rơi lên mặt đất, những chiếc đèn đường in bóng trên mặt đất, liên tục bị mưa hắt lên, giống như tạo nên một thế giới riêng.
"Sau cậu lại chạy ra ngoài vậy?" Cô nghe thấy giọng điệu trầm ổn của thiếu niên, hoà trong màn đêm, du dương đến lạ kỳ.
"Bác sĩ trông chừng không nghiêm ngặt, tôi nhân cơ hội chạy rồi." Lý Trác Ngôn mở miệng nói.
Phó Thành Hề, "..."
"Haiz, thôi không đùa nữa," Giọng điệu Lý Trác Ngôn cũng mềm mại hơn rất nhiều, "Tôi cãi nhau với mẹ, tôi với mẹ tôi..." Giọng của cô có vẻ không chút hề hấn gì, "Cậu cũng biết đấy, là do cái nguyên nhân kia."
Sở dĩ không nói cậu cũng biết.
Là vì năm học lớp mười, cô vào trường với thân phận học sinh nghệ thuật, Hoàn Hồng Tuyết tức giận tát cô một cái, trùng hợp là, Phó Thành Hề lại nhìn thấy một màn ấy.
Trí nhớ của học bá chắc là rất tốt nhỉ?
Mặc dù chẳng phải là kí ức gì đáng tự hào cả.
Tối nay cũng là vì nguyên nhân tương tự vậy. Hoàn Hồng Tuyết sắp xếp buổi ôn luyện toán cho cô, nói qua nói lại, hai người liền xảy ra xung đột.
Có những lúc Lý Trác Ngôn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng cô nhảy múa rất tốt, sao trong mắt Hoàn Hồng Tuyết, lại giống kẻ thấp kém vậy.
Phó Thành Hề 'Ừm' một tiếng, "Đừng để trong lòng."
"Tôi biết rồi." Lý Trác Ngôn cười đáp.
Cậu không có nói tiếp, chỉ nghiêng thêm một phần ô qua che cho cô.
Trên đỉnh chiếc ô trong suốt, những hạt mưa vẫn còn đọng lại trên đó, cùng hoà với ánh đèn hắt lên. Lý Trác Ngôn ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên hít thật sâu, nói: "Thật đẹp."
Theo lời của cô, cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Trên bề mặt chật hẹp của chiếc ô, những hạt mưa chậm rãi lăn xuống, lưa lại một vệt nước mỏng, có in lên sườn mặt của cô, đẹp không tỳ viết, đẹp như tấm ảnh bìa của tạp chí nhiếp ảnh vậy.
Phó Thành Hề nhớ đến khi vừa tan học, hai người cùng dùng chung một chiếc ô.
Nước mưa liên tục trút xuống, mới đi được vài bước, cô đã sát lại về phía cậu, vài bước nữa, lại sát gần hơn, giống như nữ lưu manh vậy.
Còn có lý do riêng, chẳng chút chột dạ, "Ôi mưa to quá, ô bé như vậy, không đứng gần cậu thêm chút nữa thì tôi sẽ bị mưa ướt mất."...
Lần này cậu cố ý cầm một chiếc ô to.
Qua một lúc, Phó Thành Hề vẫn nói, "Lý Trác Ngôn, cậu không cần phải đứng sát tôi đến thế."
"Hả? Cậu nói gì cơ?" Hình như cô không nghe rõ."
"Ô rất lớn."
"À, đúng là rất lớn," Cô gật đầu, nhìn về múa màn đêm nói, "Mưa thật lớn!"
"..." Cậu quyết định không lãng phí sức lực nữa.
Khi về đến nhà, Phó Thành Hề đưa một chiếc khăn sạch cho cô.
Lý Trác Ngôn xoa qua loa, nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà cậu, cảm giác mới mẻ nhưng lại quen thuộc vô hình. Cho dù trước đây cũng chưa từng tưởng tượng qua, lúc này cũng không bất ngờ lắm, đúng là nên như thế này.
Căn phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, đồ đặc đơn giản lại ngăn nắp, lấy gam màu đen trắng xám làm chủ đạo, nhưng cũng không thiếu những sản phẩm nghệ thuật làm điểm nhấn. Bên ngoài phòng khách có một ban công, nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh, là cảnh đèn đêm lấp lánh của Bình Thành.
"Đã nghĩ xong là sẽ đi đâu chưa." Phó Thành Hề hâm cho cô một ly sữa nóng. Có lẽ là do bầu không khí quá yên lặng, cậu lại mở tivi lên, đặt điều khiển xuống trước mặt cô.
Tivi được mở lên, tự động mở lên kênh được xem trong lần trước, là phim tài liệu đại dương.
Lý Trác Ngôn cầm ly sữa lên, nghiêm túc hỏi, "Không được ở lại đây sao?"
Phó Thành Hề đang xem tivi, quay qua nhìn cô.
"Được được được, tôi đùa thôi, thực ra tôi cũng sợ rằng nếu tôi ở đây, sẽ không nhịn được làm vấy bẩn cậu mất." Lý Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc nói, cô khoắng khoắng sữa, sau đó ngậm thìa vào miệng, "Nhưng mà nói thì nói như vậy, trừ điện thoại ra, tôi không có đem theo gì cả."
Phó Thành Hề tự động phớt lờ nửa câu trước của cô, "Bạn bè đâu?"
Lý Trác Ngôn suy nghĩ một hồi, "Không có bạn bè gì cả."
"Họ hàng thì sao?"
"Đều là chúa mách lẻo cả."
"..."
Nhất thời Phó Thành Hề cũng không mở miệng nói tiếp.
Lý Trác Ngôn sợ rằng cậu vẫn đang nghĩ làm sao để đuổi khéo cô đi, vội vàng chuyển kênh tivi, chuyển chủ đề nói, "Bộ phim tài liệu này tên là gì vậy?"
Lúc này màn hình đang chiếu đến đoạn gay cấn của bộ phim tài liệu, cá voi sát thủ màu đen trắng ở dưới đáy biển sâu thẳm, sau đó dồn lũ cá trích lên mặt nước, nó dùng chiếc đuôi to lớn vỗ thật mạnh, áp suất nước làm cá trích choáng váng.
Sau đó chú ta ăn no một bữa.
Săn mồi kết thúc, màn hình lại hiện lên hình ảnh nước biển hỗn độn.
Phó Thành Hề nói: "Tinh cầu màu xanh."
"Ồ, thật thú vị, giống chương trình 'Thế giới động vật' hồi nhỏ tôi hay xem," Lý Trác Ngôn nói, "Hay là, cậu để tôi xem xong rồi đi..."
Kế hoạch của cô tính toán rất hoàn mĩ, một bộ phim tài liệu, cũng phải mất khoảng một tiếng. Sau đó, xem rồi xem, tiện thể ngủ thiếp đi...Nhất định cậu sẽ không nhẫn tâm đuổi cô đi.
Nói không chừng, còn dịu dàng lấy chăn đắp cho cô.
Chẳng ngờ rằng, một phút sau trôi qua, cá voi sát thủ ăn no rồi, đám cá bạc cũng tan tiệc rồi, nhạc kết phim vang lên, báo hiệu phim đã kết thúc.
Lý Trác Ngôn: "..."
Xấu hổ vô cùng.
Ngay lúc này, Phó Thành Hề lại đứng dậy.
Lý Trác Ngôn nhìn chằm chằm cậu, sợ rằng một giây sau cậu sẽ 'tiễn khách'.
May là, cậu đi đến giá sách lấy một chiếc mô hình hoàn thành được một nửa, lúc ngồi xuống, giọng điệu rất ôn hoà, "Nếu cậu không có nơi nào để đi, có thể ngồi lại ở đây thêm một lúc."
Lý Trác Ngôn ngẩn ra, qua một lúc mới kịp phản ứng, đôi môi chậm rãi cong lên.
Cảm xúc của cô cả buổi tối nay đều rất loạn.
Từ cuộc điện thoại với cha Lý, đến việc xảy ra tranh chấp với Hoàn Hồng Tuyết, vội vã chạy ra khỏi cửa, mới phát hiện bản thân quá vội vàng, đến ô cũng không cầm theo.
Đột nhiên rất muốn nhìn thấy Phó Thành Hề.
Thế là gọi cho cậu.
Cho dù biết rằng có lẽ cậu sẽ đến, nhưng trong giây phút thực sự nhìn thấy cậu, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Cũng có thể là do sự tinh tế cũng như được dưỡng dục tốt, từ khi bắt đầu, cậu đều không đi sâu vào việc cô 'bỏ nhà ra đi'. Cho dù cô mặt dày ở nhà cậu không chịu rời đi, cậu cũng không có sắc mặt không tốt.
Loại dịu dàng này...
Rất dễ bị yêu tinh bắt cóc.
Lý Trác Ngôn nhặt chiếc gối ở bên cạnh lên, đến gần trước mặt cậu, "Phó Thành Hề."
Thiếu nữ như đem theo sự mềm mại của hương hoa, không hài hoà lắm so với mô hình, như có luồng điện bao lấy bầu không khí.
Phó Thành Hề khẽ dừng tay, đột nhiên có chút phân tâm.
Cậu khẽ động ngón tay, "Ừ?"
"Tôi có ở đây thêm một lúc, vẫn thấy không có nơi nào để đi cả." Đuôi mắt cô cong lên, có chút giảo hoạt, "Chúng ta thương lượng chút đo, hay là tối nay cho tôi ngủ ở sô pha được không? Nếu như cậu sợ, thì nhốt tôi lại cũng được."
Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng khách, cô và cậu đối mắt, đáy mắt cô trong như pha lê.
Phó Thành Hề biết, lùi một bước này, sau này nhất định cô sẽ tiến một thước...
Sau cùng Lý Trác Ngôn cũng không ngủ ở sô pha.
Cô được sắp xếp cho một phòng ngủ dành cho khách.
"Cậu không cần phải nhiệt tình như vậy đâu thật đấy, thực ra tôi ấy à, ngủ ở sô pha cũng ok, phòng ngủ này cách phòng ngủ của cậu gần quá, nhỡ đâu tôi ngủ say rồi mộng du, rất đáng sợ đấy nha!" Cô chiếm tiện nghi, còn tỏ ra là như đang nghĩ tốt cho cậu vâỵ.
Phó Thành Hề không đáp lại, đi một vòng.
Phòng ngủ cho khách không có người ở, vẫn may có dì giúp việc đến dọn dẹp, ga giường rất sạch sẽ, có thể trực tiếp dùng.
"À đúng rồi," Lý Trác Ngôn là kiểu người một mình nói cũng có thể tìm được ra chủ đề mới, lại hỏi, "Bố mẹ cậu đâu? Lỡ họ đột nhiên về thì phải làm sao?"
Cuối cùng Phó Thành Hề cũng trả lời cô rồi, "Họ không sống ở đây."
"Thật tốt." Lý Trác Ngôn đột nhiên thở dài, nếu như cô cũng được sống một mình, chắc chắn sẽ sống như thần tiên vậy.
Tuy nhiên nghĩ lại thì, bố mẹ của Phó Thành Hề, thanh tuấn xinh đẹp, lại có tư tưởng hiện đại, không giống với bố mẹ cô, cho dù có sống cùng nhau, họ cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào quyết định của cậu.
"Nếu như là bố mẹ tôi thì tốt biết bao." Cô lại cảm thán bổ sung.
Phó Thành Hề vốn đã đi đến cửa, nghe thấy lời này bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô, "Lý Trác Ngôn."
"Tôi đùa đấy!" Cô lập tức giơ tay đầu hàng.
Dù sao đang gửi gắm người ta, chiến đấu bằng miệng xong thì phải lập tức nhận thua, mới không bị đuổi đi.
"Không phải cái này," Cậu đã học được cách phớt lờ mấy câu nói đùa ngớ ngẩn của cô, tự nhiên cũng sẽ không so đo những thứ ấy, dưới ánh đèn, thiếu niên với sườn mặt dịu dàng, thấp giọng hỏi một câu, "Cậu vẫn ổn chứ?"
Lý Trác Ngôn ngẩn người.
Từ nhỏ cô đã rất giỏi dấu diếm cảm xúc của mình, cho dùng trong lòng có buồn đến bao nhiêu, thì vẫn luôn tỏ ra vui vẻ. Những người học cùng cô từ nhỏ, có không ít trong số đó được lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng.
Cô cũng không muốn đi giải thích.
Trước mặt Phó Thành Hề, cô càng muốn che đâỵ lại, lần trước ở cầu thang cũng vậy, lần này cũng vậy. Cô hy vọng cô trong mắt cậu, luôn là hình ảnh tươi vui, xinh đẹp.
Mà không phải là chú gà ủ rũ dính nước mưa trong đêm.
Nhưng đột nhiên lại hỏi như vậy, giống như điểm mềm yếu nhất trong tim không phòng bị đâm vào. Lý Trác Ngôn bĩu bĩu môi, "Tốt hơn nhiều rồi." Một lúc sau lại nói, "Thật lòng đấy."
Giống như Hứa Kinh Châu nói vậy, không để ý nữa, tâm tình cũng sẽ tốt lên.
"Ừm." Phó Thành Hề khẽ gật đầu, "Không còn sớm nữa, cậu mau ngủ đi."
Không biết phòng khách có đặt mùi tinh dầu gì, có một mùi hương nhàn nhạt thoải mái. Lý Trác Ngôn nghĩ rằng, chủ đề nên kết thúc tại đây, thì buổi tối nay mới có thể là một buổi tối dịu dàng hoàn hảo.
Nhưng lại không cam tâm mà cứ như vậy nuốt xuống những lời mình muốn nói.
Cô đột nhiên mở miệng, "Phó Thành Hề, tôi dạy cậu một cách để thoát khỏi tôi nhé."
Cậu cũng không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, đứng nguyên tại chỗ cũ, có chút nghi hoặc mà cau mày.
Cô trực tiếp nói, "Đừng giảng bài cho tôi, đừng nhận điện thoại của tôi, đừng coi như chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, cũng đừng ngại ngần mà từ chối tôi. Ở trường cứ coi như chúng ta không quen biết, đối với tôi cũng giống như với người khác vậy. Tôi không thích cứ mặt dày mà theo đuổi người dứt khoát từ chối mình, nên nhất định sẽ bỏ cuộc nhanh thôi.
"Nếu như cậu không làm được."
Không đợi cậu trả lời, Lý Trác Ngôn lại hít sâu một hơi, đuôi mắt lộ ra ý cười, ý chí bừng bừng tuyên bố với cậu, "Vậy thì tôi tuyên bố..."
"Từ hôm nay về sau, tôi muốn thực sự nghiêm túc theo đuổi cậu."...
Sau khi khai giảng không lâu đã đến kì thi tháng đầu tiên.
Đối với học sinh trường cấp ba số tám mà nói, thi tuần thi tháng là chuyện như cơm bữa. Những ngày căng thẳng lo lắng cứ liên tiếp xảy đến, nên cũng đã quen rồi.
Vì vậy khi Lý Trác Ngôn ôm đề thi thử chạy đến kêu lên, "Ôi, sắp thi rồi căng thẳng chết mất! Tôi chưa chuẩn bị gì cả, không biết có qua không nữa!" Phó Thành Hề cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nghiêm túc giải đề.
"Cậu có chuẩn bị thì hiệu quả cũng không khác lắm."
"..." Lý Trác Ngôn 'Hừ' một tiếng.
Từ sau hôm cô to gan tỏ tình đó, Phó Thành Kê cũng không hề cố giữ khoảng cách với cô, tuy nhiên, quan hệ của bọn họ cũng chẳng gần gũi thêm được bao nhiêu.
Vậy là, cô chỉ có thể thỉnh thoảng lại thăm dò một chút.
Hỏi bài là cách lại gần hơn với học bá một cách dễ dàng nhất, mà bạn học Phó Thành Hề đây, cái gì cũng tốt, chỉ là có những lúc vô tình sát thương học sinh dốt.
Ví dụ như lúc này đây.
Lý Trác Ngôn gấp đề đi thử lại, thuận thế dựa vào chỗ ngồi ở trước mặt cậu, bĩu môi nói, "Phó Thành Hề, sao cậu có thể coi thường trí thông minh của bạn học như thế được chứ. Cậu như vậy, đã làm tổn thương sâu sắc tâm hồn mong manh yếu đuối của tôi rồi.
Rốt cuộc chỗ nào tâm hồn cô mong manh yếu đuối vậy?
Phó Thành Hề thở dài, đặt bút xuống, "Câu nào?"
"Câu này này..." Lý Trác Ngôn vô cùng vui mừng, đưa đề đã được đánh dấu từ trước cho cậu xem.
Tóc của cô khá dài, thường buộc gọn ở sau đầu, vừa nghiêng đầu, đuôi tóc đã rũ xuống, đen óng mềm mượt, nổi bật trên nền chiếc áo đồng phục màu trắng.
Duỗi tóc đung đưa, có vài sợi tóc bị mắc vào giá cây bên cạnh, khiến người ta muốn đưa tay gỡ ra.
Phó Thành Hề rời tầm mắt, nhìn qua đề thi thử cô đưa, sau đó lập tức gạch đi hai câu trong đó, "Đây là đề thi học sinh giỏi, cậu không cần phải lãng phí thời gian." Lời buông, đối diện với ánh mắt tức giận của Lý Trác Ngôn, cậu khẽ dừng lại, "Không có ý nói cậu ngốc."
Lý Trác Ngôn, "..."
Sao lại càng cảm thấy đúng là ý như vậy.
Những câu còn lại, cậu giảng giải cho cô.
Chiều tối chủ nhật, các bạn học cũng dần dần đến lớp.
Giữa lúc đó, có bạn học phụ trách trực nhật đi lấy chổi quét lớp, quét qua cả phòng học.
Lý Trác Ngôn thu lại chiếc chân dài, kéo ghế vào phía trong một chút.
Chỗ này vốn đã không rộng rãi, cô kéo ghế vào trong, vai không cẩn thận mà đụng phải cánh tay của Triệu Sơ Dương.
Triệu Sơ Dương chữ như gà bới chép bài tập, đột nhiên tay run lên, trang giấy xoẹt một đường mực đen.
"Lý! Trác! Ngôn" Triệu Sơ Dương dùng sức ném bút xuống, vô cùng hung dữ, bộ dạng chuẩn bị đi tính sổ.
Lý Trác Ngôn cười hì hì nói, "Xin lỗi mà."
"Đây là bài thi thử tôi khổ sở làm được đấy!"
Cô cũng không quên chỉnh sửa, "Đi chép."
"...Cậu còn nói đạo lý à?"
Chính tại lúc này, âm thanh tiếng bút gõ lên bàn không lớn không nhỏ vang lên.
Lý Trác Ngôn quay đầu nhìn, lập tức thấy Phó Thành Hề cũng đang nhìn cô. Thiếu niên mím môi, nhàn nhạt nhìn cô, "Có nghe nữa không đây?"...
"Ôi chao, mùi dấm chua như vậy, cậu có ngửi thấy không, suýt nữa thì chua cả phòng học này rồi." Triệu Sơ Dương vừa đi, vừa lắc lư/
"Thực sự có mùi dấm sao?" Mắt Lý Trác Ngôn sáng lên, thì ra không phải là ảo giác của cô.
"Đúng vậy, hai cậu đã xảy ra chuyện gì rồi, tiến triển nhanh như vậy."
"Bớt nhọc lòng, bạn học vai nữ phụ." Không biết Lý Trác Ngôn đã nhìn thấy cái gì, bước chân đột nhiên dừng lại, nhét chiếc cốc vào tay cậu ta, "Giúp tôi rót nước với!"
"Đệch!" Triệu Sơ Dương hoang mang cầm chiếc cốc của cô, "Cậu nợ tôi một lần đấy!!"
Lý Trác Ngôn đã chạy xa rồi, đưa ra một động tác tay bày tỏ ý 'Ok'.
Triệu Sơ Dương cúi đầu nhìn, tức giận đứng nguyên đó, "Lý Trác Ngôn! Cậu quay lại mau! Ông đây không động vào cốc màu hồng được."
Cách đó khoảng mười mét, giọng của cậu ta cũng không giảm âm lượng đi, nên đã vang đến.
Phó Thành Hề đang bước đi bỗng nghe thấy gì đó, theo bản năng nhìn qua, kết quả, lại nhìn thấy Lý Trác Ngôn đang chạy qua.
Cô mặc bộ quần áo đồng phục đơn giản, dùng chiếc dây buộc tóc màu đỏ thẫm, bước chân thật nhanh. Thiếu nữ ngọt ngào xinh đẹp, nhẵm lên bóng cây đổ trên mặt đất, vô cùng chói lọi, giống như hình ảnh chỉ nhìn thấy được ở trong phim vậy.
"Phó Thành Hề!" Đi đến gần, cô giống như làm ảo thuật mà lấy ra một tấm thiệp mời màu đen, cười tủm tỉm đưa đến trước mặt cậu, "Tối thứ bảy tớ có biểu diễn tại trung tâm văn hoá, cậu nhớ đến xem nha!"
Dường như cô lại trở về với phong cách bá đạo thời tiểu học, mời người khác, cũng không cho đối phương thời gian từ chối, ném ra một câu người đã chạy mất rồi.
Phó Thành Hề nhìn tấm thiệp mời trên tay. Một chiếc thiệp màu hồng, ở góc thiệp có trang trí hoa văn màu vàng kim, nhìn từ một góc độ nào đó, sẽ thấy được nó lấp lánh.
"Tối thứ sáu? Thời gian tiểu mỹ nữ mời cậu cũng thật không khéo rồi." Trong đội tuyển học sinh giỏi, có một đàn anh khoác vai cậu, tốt bụng nhắc, "Cậu đừng quên buổi diễn giảng của giáo sư khoa toán trường đại học K đó. Nghe nói, ông ấy đang tìm một đệ tử, đừng bỏ lỡ."
"Đã biết." Phó Thành Hề gật đầu.
Nói như vậy, nhưng cũng không trả lại thiệp cho cô.