Chương 61: Yên tâm

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:56:06

Tháng sáu, buổi triển lãm tranh đầu tiên của Bùi Hề Nhược được tổ chức. Địa điểm nằm tại phòng triển lãm nghệ thuật Bình Thành, người phụ trách triển lãm rất có tiếng trong ngành này, đã hợp tác cùng rất nhiều những nhà nghệ thuật gia trẻ tuổi, cũng từng phối hợp tổ chức không ít triển lãm, phong cách nghệ thuật mới, rất thích hợp với cô. Thêm với việc Bùi Hề Nhược là nhân vật nổi tiếng trên mạng, cũng khiến cho buổi triển lãm này được nhắc đến rộng rãi hơn. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Người đến tham dự buổi triển lãm hôm nay, còn nhiều hơn cả với tưởng tượng. Chủ đề của buổi triển lãm ngày hôm nay, người phụ trách tổ chức chia làm ba mục, được in thành dạng những tấm bưu thiếp được kí tên, mỗi danh mục có hai mươi bảy tấm, tổng cộng có mấy ngàn bộ. Kết quả, chưa đến hai tiếng đồng hồ, toàn bộ số bưu thiếp đã được bán hết, có không ít người mua luôn mấy bộ liền. Đã đạt đến độ mà nhiều nhà hoạ sĩ mong muốn đạt được. Quan trọng, vẫn là nhớ đến thân phận người nổi tiếng trên mạng này của Bùi Hề Nhược, ngày hôm nay, trong số những người đến đây, có không ít là người hâm mộ của cô, cũng có những người đi đường bị thu hút mà bước vào. Nhìn thấy những tấm bưu thiếp màu sắc tươi tắn, phong cách thời thượng, chất đầy ý vị của người trẻ tuổi, quả là thu hoạch ngoài ý muốn, nên mới trong tâm trạng vui vẻ vô cùng. "Bộ màu đen này thật ngầu." Một nữ sinh tóc xoăn đang ghé vào tai người bên cạnh nói, "Còn cậu thì sao?" "Bộ màu sáng, vô cùng thu hút." "Thật tuyệt, tôi chỉ tuỳ tiện ghé vào, không ngờ lại đẹp như vậy, hại tôi tốn mất ba trăm sáu liền." *Ba trăm sáu: khoảng một triệu hai tiền Việt. "Trời, cậu mua tận sáu bộ á?" "Đúng vậy, mua để tặng bạn, vô cùng thời thượng." "..." Cũng có thể, bọn họ không thưởng thức từ góc nhìn nghệ thuật, thậm chí cũng không biết đến cô, chỉ đơn giản là cảm thấy nó đẹp mà thôi. Tuy nhiên, Bùi Hề Nhược không hề cho rằng như vậy thì có gì không tốt. Đối với một số tác phẩm nào đó, thu hút được những ánh mắt thích thú của mọi người, đã là giá trị của nó. Mà một khi những sự công nhận này ngày một nhiều, còn không phải là trào lưu rồi sao. Đến lúc đó, cô trở nên nổi tiếng hơn nữa, cũng vẫn chưa muộn. Cô rất háo hức về ngày đó. "Phong cách của cô rất dễ đánh vào tâm lý của những người trẻ tuổi." Người phụ trách triển lãm mỉm cười, vô cùng hài lòng với buổi triển lãm ngày hôm nay. Bùi Hề Nhược cong môi. Buổi triển lãm kéo dài liên tục nửa ngày, rất nhanh đã đi đến hồi kết. Chiều tối ngày hạ, ánh mặt trời vẫn rất sáng, nhịp sống vẫn rất tấp nập. Bùi Hề Nhược đi đến cửa của phòng triển lãm, vừa ngẩng đầu, đã cùng mắt đối mắt với người đàn ông ở bên ngoài cánh cửa thủy tinh. Đôi mắt cô sáng lên, lập tức chạy qua. Phó Triển Hành đã mở cánh cửa ra, đúng lúc ôm lấy cô. Sảnh phòng triển lãm điều hoà rất mát mẻ, tây trang của người đàn ông đem theo nhiệt độ của ánh nắng ngày hè, Bùi Hề Nhược đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên ngực anh, nũng nịu nói, "Phó tổng à, cuối cùng anh cũng chịu đến xem người ta rồi." Nhân viên phụ trách đi qua bên cạnh, thiếu chút nữa thì không cầm chặt được chiếc giá trên tay. Trong mắt bọn họ, đây chính là kịch bản của vở hồ ly tinh và tổng tài bá đạo. Phó Triển Hánh phối hợp nắm lấy tay cô, "Ừm, đến để ủng hộ em." Đuôi mắt Bùi Hề Nhược cong cong lên, "Em không có gì báo đáp cả, chỉ có thể tự mình đưa anh đi tham quan." Cô không hỏi, người đàn ông vốn dĩ đang ở nước ngoài công tác, tại sao lại xuất hiện ở đây. Nghĩ cũng biết, là vì cô mà vội trở về. Hoà thượng này, một khi đã dụng tâm, thật khiến người ta khó kiềm lòng được. Phong cách sáng tác của Bùi Hề Nhược rất đa dạng, có những bức màu sắc thật đậm, lại có bức dùng những gam màu nhạt. Mà khi tỷ mỉ nhìn, chúng lại rất đồng nhất, khuếch tán những gam màu, mang đậm phong cách nghệ thuật. Không có bố cục, không có giới hạn, những gì được khắc hoạ, là cảm xúc của cô trong một khoảng thời gian nào đó. Trước kia còn có một nhà bình phẩm tranh còn cho rằng cô là người tâm thần phân liệt. Thực ra, cô chỉ là người nghiện đóng kịch với kịch bản do chính mình sáng tác mà thôi. Giống như có những ngày đột nhiên nhập kịch, cô lập tức nắm bắt được cảm xúc của nhân vật ấy, mà vẽ nên. Hai người đi đến trước một bức tranh có nền màu đen. Bầu trời và mặt đất đều mịt mù, tựa như rơi vào giữa trời đêm. Ở giữa bầu trời có một vết cắt, giống như một vầng trăng, cũng lại giống như một con mắt, màu sáng bạc, không có ý tốt đẹp mà nhìn người ở phía đối diện. Đây là linh cảm đột nhiên ập đến của Bùi Hề Nhược trong một lần nhìn lên bầu trời đêm. Ngày hôm đó vầng trăng vô cùng hẹp và dài, giống như một con mắt, khiến người ta cảm thấy, như thể có người đang nấp ở phía sau ánh trăng ấy mà nhìn trộm thế gian. Còn về việc tại sao sắc thái không được tốt, Bùi Hề Nhược cong môi cười, "Trong truyện tranh, mấy người mắt híp gần như đều không phải là nhân vật chính diện." Đương nhiên, khi lão Tiền phát ngôn thay cho cô, không hề nói như vậy. Ông miêu tả nguồn cảm hứng sáng tác tác phẩm này rằng trong một buổi tối nào đó, nghệ thuật gia bỗng cảm nhận được sự lạnh lùng và điên cuồng của ánh trăng, vân vân mây mây...Kết quả sau khi cuộc phỏng vấn được công bố, có người còn hoài nghi cô thần kinh phân liệt. Phó Triển Hành nở nụ cười rồi xoa tóc cô, dòng tư duy của cô quả thực rất kì quái, những thứ không có chút liên quan nào, cô cũng có thể đem gộp chung vào được. Có những lúc, còn chính xác ngoài dự liệu. Ví dụ như, khi cô nhìn thấy chuỗi vòng trên cổ tay anh, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của người sói biến hình. Nghe có vẻ không đáng tin, nhưng trên thực tế lại chính là như vậy. Chuỗi vòng này, đại diện cho việc khắc chế nội tâm của anh. Mười bốn, mười lăm tuổi, khi vẫn chưa thể khống chế nội tâm được tốt như bây giờ, anh nhìn chuỗi vòng trên tay, là sẽ nhớ lại những lời dạy dỗ của bà nội. Giống như giờ đây anh nhìn cô, nội tâm càng trở nên thanh tịnh bình yên, ý nghĩa của chuỗi hạt trên cổ tay anh, chỉ là để cho cô có thể nhận ra được anh. "Phó tổng à." Cô đột nhiên gọi anh. "Ừm?" "Nếu em thực sự thần kinh phân liệt, anh có sợ không, sợ một hôm nào đó tính cách sẽ đột ngột thay đổi hoàn toàn ấy." Cô đột nhiên muốn doạ anh. Nhưng anh lại không hề bị doạ, "Bây giờ em cũng hay thay đổi." Vì dụ như cứ chốc chốc bệnh nghiện diễn kịch lại bộc phát. "Hừ." Cô xoay đầu đi. "Nhưng mà," Nghe anh có chút lời, cô lại quay đầu lại, "Nhưng mà sao?" "Em có bệnh thần kinh, rất thích hợp chỉ ở trong nhà." Anh kéo cô lại về bên cạnh. Cô rung rung, "Xem ra anh cũng thế." "Ừm, vì vậy chúng ta chính là trời sinh một cặp." Anh hôn lên tóc cô, đem những lời nói linh tinh này, quay lại vấn đề bình thường. Cô bật cười, mặc anh ôm trong lòng, "Đúng thế." Ai nói họ không hợp nhau chứ? Cũng quên mất rồi, chỉ nhớ có rất nhiều người nói như vậy. Có điều, bọn họ đều sai rồi. — Khi Bùi Hề Nhược tổ chức triển lãm, Giản Tinh Nhiên bị ông cụ Giản nhét vào một cuộc huấn luyện, không thể thoát thân. Vừa lấy lại được tự do, cô ấy liền bay đến Bình Thành ngay lập tức. Sau khi ăn cơm tối, hai người vô cùng mỏi, không muốn dạo phố, cũng không muốn làm gì khác, thế là, Bùi Hề Nhược đưa cô về nhà. Hai người làm tổ ở sô pha, Giản Tinh Nhiên bắt đầu chơi game. Cô liếc qua, ngạc nhiên nói, "Cậu lại tải lại [Đại Loạn Đấu] về đấy à?" "Không phải là do hệ thống suốt ngày gửi tin nhắn muốn người chơi cũ phản hồi sao? Tớ không nhịn được nên lại mở một tài khoản mới." Giản Tinh Nhiên không phải là người nghiện chơi game, sở dĩ chơi trò chơi này, vẫn là vì nó mới lạ thú vị. Bây giờ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cô đã sớm quên đi chuyện kia rồi. "Tớ còn chưa chơi trò này bao giờ." Bùi Hề Nhược cầm lấy điện thoại, tải game xuống. Hai người thêm bạn tốt, bắt đầu ghép đội. Khi Phó Triển Hành trở về, đã thấy cô vô cùng căng thẳng nhìn điện thoại, bộ dáng như tham gia một trận chiến sinh tử vậy. Đi vào nhà cùng anh, còn có Tuỳ Tự. Trong lúc đợi hồi sinh, mọi người cùng chào hỏi, giới thiệu. Hơn mười giây sau, nhân vật trong game của Giản Tinh Nhiên đã nạp máu xong. Cô nhân lúc máu đầy, nhanh chóng hạ gục đối thủ, đang định đi lấy đá quý. "Không được đi qua đây." Đột nhiên, cô nghe thấy giọng điệu từ tốn của một người đàn ông, chính là người tên là Tuỳ Tự vừa bước vào kia, anh ta nói ngắn gọn, "Có người." Sao có thể nhìn ra được vậy? Giản Tinh Nhiên sững người, đã bị kẻ địch ẩn thân từ trong bụi cỏ nhảy ra diệt mất, cùng lúc đó, kẻ địch đã cướp lấy hết mười viên đá quý, ở chỗ cô, màn hình điện thoại hiện lên hai chữ [Thất bại]. Cô ngẩng đầu lên, thấy trên tay Tuỳ Tự có cầm một tập văn kiện, nhìn ra được là đi ngang qua, rồi dừng lại xem cô chơi game. "Vừa rồi không kịp phản ứng." Giản Tinh Nhiên giải thích một câu, bắt đầu chơi một ván mới. Tuỳ Tự nhướng mày, bước chân vốn định rời đi, lại vẫn dừng lại ở chỗ cũ, "Cô thích chơi nhân vật này sao?" Một nhân vật cơ bắp lực lưỡng, có chút giống với Superman, là hình thức cận chiến, bởi vì ngoại hình to lớn, nên đa phần con trai sẽ chọn nhân vật này. Giản Tinh Nhiên 'Ừ' một tiếng, "Cái này chơi hay nhất." Về cơ bản mà nói là như vậy. "Một người bạn của tôi cũng thích chơi, trình độ tương đương với cô," Tuỳ Tự giống như thuận tiện nhắc đến, rất nhanh nhắc nhở cô, "Bắt đầu rồi." Giản Tinh Nhiên đem sự chú ý đặt lên màn hình điện thoại. Anh lại không rời khỏi, giống như rảnh rỗi không việc gì làm vậy, cứ như vậy dựa người vào sô pha, thỉnh thoảng lại nhắc cô một hai câu. Bùi Hề Nhược không chơi tiếp ván thứ hai, cô cảm thấy mình vẫn thích hợp chơi pikachu hơn, từng ô hình ảnh đầy màu sắc biến mất khỏi màn hình, nhìn rất thích. Phó Triển Hành nới lỏng cà vạt, nhìn cô chơi. Cô nhét điện thoại vào tay anh, muốn anh chơi thử xem. Vốn tưởng người không có kinh nghiệm chơi game như Phó Triển Hành, sẽ không biết cách chơi. Không ngờ, sau khi anh nhận lấy điện thoại, tiếng vỗ tay, hoan hô, hét hò của hệ thống liên tục vang lên, đại diện cho việc đạt được điểm số cao, càng ngày càng cao. Cô mở to mắt, "Có phải anh từng chơi trộm rồi không?" "Có thể tính toán được." Phó Triển Hành nói cho cô nghe. Cô nghe qua một lượt, đến phía sau thì không nhớ được nữa, lại lười biếng nói, "Anh trực tiếp chơi giúp em đi." Anh liếc nhìn cô, ngón tay thon dài tiếp tục lướt trên màn hình. — Giản Tinh Nhiên lại kết thúc một ván nữa, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn chưa rời đi, có chút bối rối đưa điện thoại về phía anh, "Có muốn cùng chơi không?" Trò chơi này không phổ biến lắm, có thể tìm được một người cũng thích chơi như mình, là rất khó. "Được." Thực ra Tuỳ Tự cũng không nghiện game, chỉ là mùi yêu đương ở phía kia quá nồng nặc, chi bằng ở bên này thì hơn. Hai người thêm bạn tốt. ID của anh rất đơn giản, "SXII". Giản Tinh Nhiên thầm đoán theo bản năng, nhưng cũng không đoán ra được là ý tứ gì. "Là hai chữ đầu của tên tôi, nhưng có người trùng tên từ trước, nên thêm hai chữ cái kia vào phía sau." Tuỳ Tự tiện tay mở trang cá nhân của cô ra, mới biết là một tài khoản được lập cách đây không lâu. Tài khoản của cô tên là "Sau đó sao đâu rồi", ảnh đại diện là hình thiếu nữ đầy sức sống, trông khá giống với người trong danh sách bạn của Tuỳ Trừng, vô duyên vô cớ biệt tăm kia. — Tối nay, Bùi Hề Nhược tắm xong, muốn bò lên giường thật sớm. Vốn dĩ cô còn lo lắng một hồi, có bị người đàn ông kia làm này làm kia, cuối cùng lại không. Nhưng hôm nay không cần phải lo lắng rồi. "Hôm nay là ngày nghỉ ngơi!" Khoé mắt cô ngập tràn ý cười, thật không dễ dàng gì mới đấu tranh giành lại được một ngày để sống khoa học, đương nhiên phải đắc ý một chút. Sắc mặt của Phó Triển Hành lại trái ngược với cô. Cô cong cong môi, cố ý đi trêu chọc anh, rúc rúc vào lòng anh, hai tay ôm lấy bờ vai rắn chắc, "Chao ôi, thật vui mà." Bàn tay ôm eo cô của người đàn ông siết chặt hơn. Cô lập tức cảnh giác, "Không cho phép anh làm loạn. Hôm nay mới là ngày nghỉ ngơi đầu tiên, phải tạo cho nhau chút lòng tin chứ." Anh "Ừm" một tiếng, giọng điệu đã có chút trầm xuống. Anh ôm cô thẳng đến trên giường. Bùi Hề Nhược thấy chuyển biến tốt nên cũng thu liễm lại, ngoan ngoãn rúc vào chăn. Cô không muốn châm lửa đâu. Cô xoay người, rúc vào lòng anh, lúc này cô thấy vẫn còn sớm, nên đã mở Weibo lên, lướt khá vui vẻ. Đã lâu rồi phòng ngủ chưa từng yên tĩnh như vậy, bầu không khí khiến người ta thật yên lòng. Phó Triển Hành đọc sách của anh, cô hóng dưa của cô, thỉnh thoảng đọc được mấy tin tức cẩu huyết, cô lại vỗ vỗ tay anh, muốn anh cùng xem. Kết quả vui quá sinh chuyện. Khi người đàn ông nhìn qua điện thoại của cô, màn hình đột nhiên hiện lên một dòng tin nhắn. Tống Bát*: [Cô Bùi, ngày mai có thể gặp nhau không?"] *Tống Bát: Đối tượng xem mắt số tám của Bùi Hề Nhược, họ Tống.