Không khóa cửa phòng?
Nói thật nhẹ nhàng. Bùi Hề Nhược mới không tin anh thực sự có gan lớn như vậy.
Vì vậy buổi tối, sau khi tắm xong, cô đến gõ cửa phòng anh như đã hẹn.
Vừa nhấc tay lên, lại buông xuống, trực tiếp cầm lên tay nắm cửa phòng anh, thử vặn mở.
"Cạch" một tiếng, cửa được mở. Âm thanh vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Vô cùng rõ ràng.
Bùi Hề Nhược rõ ràng đã cảm nhận được gì đó, lực của tay cũng nhẹ đi, giống như có một lực vô hình đẩy cánh cửa mở ra.
Cô chầm chậm đóng cửa lại, chầm chậm xoay người, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
—
"Phó tổng, cô Bùi." Sáng sớm, Thẩm Minh đã có mặt như thường ngày, vừa nhìn thấy Phó Triển Hành cùng Bùi Hề Nhược, liền lập tức chào hỏi.
Anh ta chú ý thấy, hôm nay cô Bùi không còn dính người như thường ngày, đi cách Phó tổng khoảng hai mét, đến cả ánh mắt cũng khác biệt rõ ràng.
Cãi nhau rồi?
Hay là không diễn nổi nữa, dứt khoát bày ra sắc mặt thật luôn?
Dẫu sao cũng không thể mở miệng hỏi, Thẩm Minh chỉ có thể đè lại lòng hiếu kỳ, ngồi vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng, không gian liền bị thu hẹp, trong xe, trong một tấc, khiến cho người ta có loại cảm giác rằng chỉ cần có động tác nhỏ cũng động vào đối phương. Bùi Hề Nhược bất giác điều chỉnh tư thế ngồi, từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ sáng dậy cô đã ở trong trạng thái này, giống như chỉ cần chạm phải tầm mắt anh, lập tức toàn thân sẽ bốc cháy ngay lập tức vậy.
Phó Triển Hành nhớ âm thanh của tay nắm cửa tối qua, ngón tay nhẹ chạm vào chiếc tủ nhỏ giữa hàng ghế, "Cô Bùi, tối qua không đến sao?"
Bùi Hề Nhược vẫn đang chìm đắm trong truyện mất mặt tối qua, bỗng nhiên nghe thấy câu này của anh, bất giác vui vẻ.
Tối qua anh không nghe thấy?
Không có bằng chứng cho việc cô chuồn đi, không thể gọi là chuồn đi được.
Một giây sau Bùi Hề Nhược liền khôi phục lại tinh thần, nói dối không chút đỏ mặt, "Đương nhiên rồi. Tôi chỉ nói đùa mà thôi, chẳng lẽ anh Phó còn đặc biệt để cửa cho tôi, đợi tôi đến nửa đêm sao?"
"Cũng không phải vậy. Có thể lúc em đến, tôi đã ngủ say rồi."
"Không." Bùi Hề Nhược kiên trì phủ nhận, "Tôi không có đến."
"Vậy em trốn tôi làm gì?" Anh nhàn nhạt nói.
"Không có mà. Nhất định là anh Phó đã nhìn nhầm rồi," Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, vô cùng tự nhiên , "Tôi mà trốn anh thì sẽ lên xe của anh sao, tôi hận không thể ngày ngày được nhìn thấy anh mới đúng."
"Vậy à." Sau khi cô hồi phục tinh thần, diễn xuất cũng hồi phục theo, không phải là chuyện tốt lành gì.
Phó Triển Hành đạt được mục đích, không mở miệng thêm nữa, dù sao cuộc hội nghị hôm nay, còn phải đánh một trận chiến ác liệt.
Thẩm Minh ngồi ở hàng ghế trước nghe hai người nói "đến hay không đến", cả đầu úng nước, tuy nhiên, cảm thấy rõ ràng bầu không khí trầm mặc ban đầu trong xe đã dần tan đi, cũng không khỏi thở phào một hơi.
—
Hôm nay Bùi Hề Nhược, có hẹn với một người bạn nổi tiếng trên mạng.
Người bạn này tên là Thích Ngân, là thiên kim của tập đoàn Thích Thị tại Bình Thành, gia thế hiển hách, lượng người hâm mộ cũng rất lớn. Từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, tạo thành tính cách nói một không nói hai, không giống với kiểu quanh co lòng vòng của những tiểu thư nhà giàu khác, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Lúc trước Thích Ngân bị bạn trai cắm sừng, lúc vạch mặt tra nam, mắng chửi khiến đối phương thẹn quá hóa giận, liền muốn nhào qua đánh cô ấy. Đúng lúc Bùi Hề Nhược đang ở bên cạnh, liền thò chân ra, khiến hắn ta ngã nhào trước mặt Thích Ngân.
Hai người cứ như vậy mà kết duyên.
Nửa năm trước đó, Thích Ngân ra nước ngoài. Cũng thật trùng hợp, gần đây mới trở về.
Hai người hẹn nhau tại hội sở tư nhân. Khi Bùi Hề Nhược đến nơi, phòng bao đã có vài cô gái ở đó.
"Tiên Tiên!" Người đầu tiên gọi cô, chắc là Thích Ngân rồi.
Bùi Hề Nhược so sánh với đặc trưng của cô ấy trong ấn tượng...Tóc hơi xoăn, không có tóc mái, trên mũi có một mụn ruồi nhỏ. Đều chuẩn cả. Không giống đó là, tóc của Thích Ngân dài hơn một chút, hai bên đầu nhuộm vài sợi màu đỏ.
"Thích Ngân." Bùi Hề Nhược cong môi. Thích Ngân dùng tên trên mạng là tên thật, mọi người đều trực tiếp gọi như vậy.
"Mau qua đây tớ giới thiệu mọi người cho cậu." Cùng với giọng điệu của Thích Ngân, mấy người kia cũng quay đầu qua, nhìn cô cười, "Xin chào."
Bọn họ từng người giới thiệu tên mình.
Thích Ngân là mỹ nữ trời sinh, còn có những đặc trưng dễ nhận. Mấy cô gái trước mắt lại từng động qua dao kéo, mặc dù đẹp, nhưng lại na ná nhau, đối với Bùi Hề Nhược mà nói, quả thực độ khó cấp bậc ở địa ngục.
May là mọi người đều ngồi thành một vòng, dường như cũng không cần đặc biệt phải nhớ mặt ai.
Cô gái A lướt điện thoại, đột nhiên kinh hỷ, "Wow, vừa rồi SA nói với tớ, túi dây xích đen trắng bản giới hạn của hãng C đã về rồi."
"Thật ư? Có mấy cái vậy?"
"Chỉ có một cái, tớ phải lập tức ra tay."
Cô B nhẹ vỗ cánh tay cô A, "Không phải đã nói là để cho tớ rồi sao?"
"Ôi, được thôi được thôi..." Cô A chỉ có thể đè nén đau khổ nhường lại món đồ mình yêu thích, còn không nhịn được mà thêm một câu, "Vậy lần sau để cho tớ đấy nhé!" Nói rồi, cô cúi đầu đặt hàng với SA, nói rằng gửi đến một địa chỉ B.
Sau khi nhắn tin xong ngẩng đầu lên, cô A có chút ngẩn người, "Tiên Tiên, túi của cậu là...?"
Bùi Hề Nhược đang kể những chuyện vặt gần đây cho Thích Ngân, bị chặn ngang không hiểu rõ tình huống, "Gì vậy?"
"Là chiếc túi bọn tớ đợi mấy tháng liền đó..." Ngón tay cô A run run, thực muốn khóc lớn, "Cậu mua được ở đâu vậy?"
Cô ấy cầm túi của Bùi Hề Nhược qua, cũng không cần nhìn kỹ, vừa nhìn đã biết rồi, "Chính là chiếc này aaaaaa."
Mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của hãng C, da cá màu trắng, logo hai chữ C màu đen. Quai đeo cũng là màu trắng da dê phối với màu đen của mai rùa. Vô cùng đặc biệt.
Đây là mấy ngày trước bác dâu tặng cô.
Kỳ thực Bùi Hề Nhược không có đam mê quá lớn đối với những mặt hàng xa xỉ, so với những thứ ấy, cô lại nghiện sưu tầm đồ chơi nghệ thuật, hay là những bức tranh của họa sĩ nổi tiếng, mỗi năm đều đốt rất nhiều tiền vào đó.
Bùi Hề Nhược đang định mở lời, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Cô không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy một giọng nữ có vài phần quen thuộc, "Thích Ngân, bọn họ bảo cậu đang ở đây, vì thế tớ liền qua chơi. Hoan nghênh không?"
"Đương nhiên rồi." Thích Ngân nói, "Cậu ngồi đi."
Lâm Phỉ Nhi cười cười, đang định đem theo mấy người chị em ngồi xuống, ánh mắt đột nhiên ngừng lại, "Tiên Tiên?"
Từ khi Lâm Phỉ Nhi nói xong câu đầu tiên, Bùi Hề Nhược đã nhận ra rồi...giọng cô ấy mang chút khàn khàn, có thể nói là rất đặc biệt, nhưng cô ta thích lộ ra dáng vẻ ngọt ngấy, bỗng trở nên khá kỳ lạ.
"Thật trùng hợp." Nhìn vào mắt cô ta, Bùi Hề Nhược hào sảng cười, "Phỉ Nhi."
"..."
Lúc này Lâm Phỉ Nhi không có tình nguyện thân thiết với Bùi Hề Nhược như vậy.
Nếu có thể, cô ta thậm chí còn muốn không nhìn thấy người này.
Nửa năm này, Bùi Hề Nhược không ở Thân Thành, hào quang liền chiếu lên đầu cô ta rồi. Những ngày tháng này của Lâm Phỉ Nhi, tươi sáng đến nhường nào.
Con người mà, luôn luôn có tâm thái như vậy, có ghen ghét một người đến độ nào đi nữa, cô ta không xuất hiện trước mắt, liền cảm thấy khá tốt. Một khi xuất hiện, còn chủ động nói chuyện với mình, trong lòng bỗng cảm thấy bị dày vò cực độ.
Tuy nhiên, bối cảnh của Bùi gia như vậy, cô ta cũng không thể bày bộ mặt lạnh ra. Vì thế, Lâm Phỉ Nhi cũng giả vờ giả vịt mà cùng mọi người nói chuyện, "Vừa rồi các cậu đang nói chuyện về túi xách sao? Của ai vậy, thật đẹp."
"Của Tiên Tiên đó." Cô A lại tiếp tục đấm ngực đá chân, kéo Bùi Hề Nhược qua hỏi, "Mỗi năm cậu tiêu bao nhiêu tiền cho hãng này vậy? Tớ thì bảy con số, cũng không ít đâu."
Lâm Phỉ Nhi cười cười, "Cậu ấy ấy à, cậu đương nhiên không bằng được rồi, chồng người ta là Phó Triển Hành đó, túi sách loại nào mà chẳng mua được. Đúng không Tiên Tiên?"
Cô ta nói lời này, vốn chỉ muốn chọc Bùi Hề Nhược một tiếng, kết quả không khống chế được cảm xúc, lời nói ra lại biến thành giọng điệu ghen ghét.
Lời vừa buông xuống, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Giống như ngay cả đèn cầu nhấp nháy, cũng bị bầu không khí khác lạ này ảnh hưởng đến, chuyển màu một cách chậm chạp.
"Sao vậy..." Lâm Phỉ Nhi ngượng ngùng nhìn trái liếc phải. Ở trong lòng tự nhủ, giọng cô ta kể cả có chút chua, cũng không đến nỗi có phản ứng khoa trương như vậy chứ.
Thích Ngân tiêu hóa một lúc lâu, khó mà tin được nhìn sang Bùi Hề Nhược, "Cậu kết hôn rồi??"
Những người còn lại cũng là ánh mắt kinh ngạc, tuy nhiên, bọn họ càng kinh ngạc vì "Phó Triển Hành" cái tên này...Chồng của Bùi Tiên Tiên vậy mà lại là Phó Triển Hành?
Bùi Hề Nhược im lặng, cầm lên một ly cocktail nam việt quất trên bàn trà, uống xong, vuốt vuốt chiếc ly thủy tinh trên nay, cười lạnh, "Đúng vậy."
Trên thế giới này, lại có thêm tám người biết chuyện cô kết hôn với Phó Triển Hành rồi.
—
Tụ họp một hồi, rồi Bùi Hề Nhược và Thích Ngân cùng đi đến nhà vệ sinh.
"Ôi, cậu cũng thật quá đáng rồi đó. Đến việc ngủ cùng với mấy người đàn ông tớ cũng kể cho cậu, vậy mà chuyện cậu kết hôn lại không nói cho tớ biết." Thích Ngân soi gương, trợn mắt nói.
Bùi Hề Nhược nói, "Cũng không phải là kết hôn thật."
Trừ Giản Tinh Nhiên ra, Thích Ngân là người bạn hiếm có mà cô có thể nói ra lời trong lòng. Giao tình của hai người không sâu, nhưng tam quan khá hợp, cũng sẽ không lấy chuyện của đối phương đi rêu rao.
Thích Ngân sáng tỏ: "Liên hôn à."
"Tớ đang muốn ly hôn đây." Bùi Hề Nhược nói không nhanh không chậm, dựa người vào bồn rửa tay, đại khái nói chút ý chính.
"Thanh mai trúc mã là loại phiền phức nhất rồi, không chừng lại là bạch nguyệt quang* đó, có đẹp trai hơn nữa cũng không cần," Thích Ngân cộng hưởng, "Cậu thấy bạn trai cũ của tớ, một giây trước còn cùng tớ đi xem phim, bạch nguyệt quang vừa khóc, liền bay qua đó ngay lập tức. Tự tưởng rằng mình là thánh nhân chắc!"
*Bạch nguyệt quang: ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. (dembuon.vn)
Trong thâm tâm Bùi Hề Nhược cũng đồng cảm với cô ấy.
Không phải Phó Triển Hành cũng như vậy sao, vì bạch liên hoa, còn chiếm mất vị trí trưng bày trong triển lãm của cô nữa đấy. Thâm tình như vậy, thì cứ ly hôn rồi cưới Đổng Phàm Y đi.
"Đúng rồi Tiên Tiên, cậu thật sự muốn ly hôn sao?"
"Nhìn tớ rất giống đang lưu luyến sao?"
Thích Ngân đáp chắc nịch, "Không, nhìn cậu rất giống sống không còn gì luyến tiếc nữa."
Bùi Hề Nhược trịnh trọng gật đầu.
"Thực ra, tớ muốn nói, cậu cũng không nhất định phải ra tay với anh ta. Danh môn giống như Phó gia, đều rất coi trọng hình tượng trước công chúng," Thích Ngân bắt đầu nói ra ý tưởng, "Cậu càng không đoan trang, nhìn không ra thể thống gì, nhà bọn họ càng có ý kiến, đến khi đó tất cả mọi người đều giúp cậu ly hôn."
Bùi Hề Nhược vừa nghe, liền cảm thấy vô cùng có lý.
Cô nhìn vài sợi tóc màu đỏ hai bên đầu của Thích Ngân, đột nhiên nảy số, "Cậu nhuộm tóc này ở đâu vậy?"
—
"Phó Tổng, cô Bùi vừa nói, buổi tối sẽ về muộn mấy tiếng." Phó Triển Hành đi ra khỏi phòng hội nghị, Thẩm Minh lập tức đi ở phía sau báo cáo.
Phó Triển Hành nhận lấy điện thoại, "Cô ấy muốn làm gì vậy?"
"Cô Bùi nói..." Thẩm Minh dừng lại một chút, biểu cảm giống như một lời khó nói hết, "Nói rằng cô ấy muốn nhuộm tóc thành màu xanh lá."
"..."
Mười một giờ đêm, trung tâm Bình Thành vẫn náo nhiệt phồn hoa. Cầu vượt xếp chồng lên nhau, tạo thành những vệt đèn sáng xen kẽ.
Chiếc xe Bentley băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại ở chiếc ngõ cạnh đường An Bình, bật đèn hậu lên.
Bùi Hề Nhược nhận được tin nhắn của Phó Triển Hành, sớm đã buồn ngủ mà ngáp vài cái.
Cô vốn nghĩ rằng tối nay sẽ khiến anh phải đợi, không ngờ Phó Triển Hành là người theo chủ nghĩa khổ hạnh* này, lại có thể liên tục làm việc đến giờ này.
Theo thói quen nghịch tóc, cảm giác nhẹ hơn rất nhiều. Bùi Hề Nhược lúc này mới nhớ ra mình vừa đổi kiểu tóc, nhất thời tâm tình lại tốt lên, lại soi gương ngắm nghía vài phút mới đi xuống lầu.
"Anh Phó." Cô mở cửa xe, chuẩn bị cho anh một bất ngờ lớn.
Đèn trong xe màu vàng dịu nhẹ.
Phó Triển Hành ở một bên đang đọc tin tức tài chính lúc này ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi vào trong xe.
Màu cô nhuộm không phải là xanh lá, mà là màu hồng hoa anh đào tươi sáng, tóc hơi gợn sóng, đuôi tóc đến ngang vai. Màu tóc này, cùng với làn da trắng, môi đỏ của cô, hoàn toàn làm nổi bật vẻ kiều diễm của cô, mắt sáng mi cong.
Có thể là do ở cùng cô khá lâu rồi, thẩm mỹ cũng ngày càng thay đổi. Giây phút này, anh lại cảm thấy rất đẹp.
Anh không nói gì, Bùi Hề Nhược càng đắc ý, "Anh Phó, đối với kiểu tóc mới của tôi, anh không muốn phát biểu chút ý kiến nào sao?" Cô nghĩ rằng, không chừng giờ đây anh đang thầm chửi bậy.
Phó Triển Hành đáp, "Rất đẹp."
"Nghiêm túc sao?" Bùi Hề Nhược ngạc nhiên, cô xoa xoa tóc, cố ý để mùi hương tỏa ra khiến anh chán ghét, "Anh cảm nhận thêm lần nữa đi, anh không cảm thấy là không chút đoan trang, không ra thể thống gì sao? Tôi như vậy đi dự tiệc liệu có khiến anh mất mặt hay không?"
Anh chỉ nói hai từ, "Sẽ không." Không sao cả.
"Anh Phó thật theo kịp thời đại mà." Cô chỉ có thể giả dối mà khen anh một câu, sau đó lại nói tiếp, "Nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy. Không phải ngày mai phải đến nhà ông nội sao? Tôi như vậy, không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa mất."
"Cô Bùi, sự việc sẽ không giống như em nghĩ đâu."Anh biết được cô có ý đồ gì.
"Vậy ư, anh biết tôi đang nghĩ gì sao?" Bị nhìn thấy, Bùi Hề Nhược có chút không phục, "Tôi vừa nghĩ là...Anh sẽ không ly hôn với tôi."
Anh thừa nhận một cách nhẹ nhàng, "Lời này của em nói đúng rồi."
"..." Bùi Hề Nhược hết cách rồi, dứt khoát không vòng vo dài dòng với anh nữa, thu lại vẻ nũng nịu kia, "Anh Phó, anh cứ nói, anh thích điểm nào ở tôi vậy? Để tôi có thể sửa lại."
Tối nay Thích Ngân có nói một câu, nhắc cô, người thực sự muốn cùng Phó gia, liên hôn không chỉ có Bùi gia, rõ ràng trừ cô ra, Phó Triển Hành có rất nhiều lựa chọn.
Nhưng lại một hai chọn cô.
Phó Triển Hành không đáp, mà hỏi ngược lại, "Vậy cô Bùi thì sao? Vì sao lại muốn ly hôn vậy?
"Nói ra rồi anh sẽ đồng ý ly hôn?"
"Có thể xem xét."
Bùi Hề Nhược suy nghĩ hai giây, cảm thấy nói ra cũng chẳng thiệt thòi gì, "Anh biết lúc trước tôi có từng điều tra qua anh đúng không. Con người sống trên cuộc đời này, thường sẽ có dục vọng, sẽ có khuyết điểm, nhưng hình như anh không có gì cả. Không có vấn đề gì, lại chính là một vấn đề lớn, có thể, anh lại là một tên..."
Hai chữ "biến thái", xoay tròn một vòng ở đầu lưỡi cô, cuối cùng cũng bị nuốt lại.
Bởi vì, cô nhìn thấy Phó Triển Hành mỉm cười.
Quen biết lâu như vậy, anh cười được mấy lần? Hay là khi nghe được câu nói này, anh thật sự là biến thái sao?
"Bùi Hề Nhược."
Bùi Hề Nhược có chút cảnh giác, "Cái gì?"
"Tri kỷ khó tìm. Tôi càng ngày càng không muốn ly hôn với em nữa rồi."