Chương 50: Nhược Nhược

Môi đỏ

Kim Dạng 11-11-2023 15:55:58

Có vẻ như, thích anh, là một việc rất dễ dàng. Bùi Hề Nhược cong môi, vùi mình trong trong vòng tay của người đàn ông, "Cái gì cũng không cần làm sao? Anh như thế là muốn em lười biếng nha." "Lười biếng cũng được." Anh hôn lên môi cô, không chút để ý. Xung quanh cô đều là mùi gỗ đàn hương lành lạnh quen thuộc, chỉ cảm thấy giờ phút này, rất thích hợp để đi vào giấc mộng. Khi cơn buồn ngủ dần ập đến, cô chợt nhớ ra chuyện đã xảy ra vài giờ trước. Sau khi bác dâu kể lại chuyện cũ, bà lại nắm lấy tay cô. Bà nói, Phó Triển Hành là một người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, tính tình tương đối nhàm chán và tẻ nhạt, có thể không phải là một người bạn trai lý tưởng trong mắt các cô gái. Nhưng mà, là người đã nuôi dưỡng anh, cũng là mẹ nuôi, bà biết, một khi anh đã động tâm, thì sẽ quan tâm đến cảm xúc của hai người. "Nhược Nhược, con đừng lo là ở chung với Triển Hành sẽ bị nhàm chán, con cứ kéo nó đi ăn uống, vui chơi thư giãn đi. Cho dù là nó rất ít tham gia những hoạt động như vậy, nhưng chỉ cần cùng làm với con, nó nhất định sẽ không thấy nhàm chán." Bùi Hề Nhược gật gật đầu. Kỳ thật, cô chưa bao giờ nghĩ Phó Triển Hành là người không thú vị. Bác dâu ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô, một lúc sau, lại giống như vô tình nhắc tới, "Đúng rồi, hai đứa đã kết hôn lâu như vậy, có từng cãi nhau bao giờ chưa?" "Không có ạ." Giai đoạn trước thì thật sự có đối đầu đến trời long đất lở. Nhưng, hầu hết đều là cô khiêu khích anh trước, cũng không được coi là cãi nhau. "Vậy là tốt rồi." Bác dâu hơi dừng lại, "Thế...thằng bé có can thiệp quá nhiều vào chuyện của con không?" "Can thiệp? Cũng không có ạ." Bùi Hề Nhược có chút thấy kỳ quái. Một người Phật hệ như Phó Triển Hành, lúc trước cô nhảy nhót làm loạn lung tung, anh đều có thể bình tĩnh mà chống đỡ, bác dâu còn phải lo lắng chuyện gì nữa. Đường Kê Ngọc cười cười, yên lòng. Bà không có nói cho cô biết, Phó Uyên không phải là người có yếu tố bạo lực, mà là có tính chiếm hữu khủng khiếp. Khi Tống Mịch Nhu ở bên ông, dù chỉ là chạm mắt với người đàn ông khác, cũng sẽ tạo thành chuyện lớn. Bà lo lắng không biết Phó Triển Hành có giống cha, đối với người mình yêu như vậy hay không. May mắn thay, anh không bị di truyền điểm này. Hoặc có thể, anh sớm đã hiểu được và tự mình sửa đổi. — Tối nay, Bùi Hề Nhược có một đêm ngon giấc. Sáng sớm, cô mơ hồ cảm thấy người bên cạnh đã thức dậy, muốn mở mắt ra nhìn. Nhưng mí mắt giống bị keo dính chặt, không mở ra được, nên cô cũng không thèm để ý mà tiếp tục ngủ. Kết quả, lại bị người đàn ông đánh thức. "Bùi Hề Nhược." Dù giọng nói có du dương tới đâu, thì việc làm xáo trộn giấc mơ của người khác cũng là một tội không thể tha thứ. Cô mặc kệ anh niệm kinh, trùm chăn bông lên đầu và cố gắng ngủ tiếp. Anh biết cô đã tỉnh, lại gọi một tiếng. "Anh làm gì vậy..." Bùi Hề Nhược uể oải, còn đá hai chân tỏ vẻ không bằng lòng. Vừa ủy khuất lại phẫn nộ. "Dậy tập thể dục đi." "...?" Bùi Hề Nhược vừa định hỏi tập thể dục cái gì, chợt nghĩ mấy ngày nay bị cảm, hình như cô đã hứa với Phó Triển Hành, chờ đến lúc bình phục sẽ bắt đầu rèn luyện thể lực. Nhưng, đó là lúc cô bị anh hôn đến đầu óc không tỉnh táo, thuận miệng mà đồng ý cho có. Cũng chưa nói bản thân nhất định sẽ làm theo. Dù sao cô chơi xấu cũng không phải lần một lần hai, vậy là cô cứ trốn ở trong chăn, không hề thấy xấu hổ mà mở miệng, "Không —— đi ——" Người đàn ông vẫn nói một cách không kiêng nể, "Bác sĩ nói, em phải rèn luyện thân thể." "Em vẫn còn chưa khỏe hẳn, vẫn còn chảy nước mũi," cô cố nặn ra một giọng nghẹt mũi, "Ôi, đầu cũng đau nữa." "Vậy thì đi uống thuốc đi." "..." Người đàn ông này thật quá khó đối phó. Bùi Hề Nhược kéo chăn bông xuống, trừng mắt nhìn anh. Anh ngồi xuống mép giường, giơ tay nhéo nhéo gương mặt đang phụng phịu của cô, "Tối qua mười một giờ chúng ta đi ngủ, bây giờ là bảy giờ ba mươi, vừa vặn thích hợp để tập thể dục." "Không đủ, em một ngày phải ngủ mười hai tiếng đồng hồ." "Lâu như vậy sao?" Không biết cô lại đang nghĩ tới cái gì, nhìn anh cười thần bí, "Ừm, bởi vì cơ thể em vẫn đang phát triển." Nhân tiện, cô ưỡn thẳng ngực. "..." Sáng sớm, là thời điểm đàn ông dễ nảy sinh dục vọng nhất. Huống chi lúc này, cô ngẩng mặt hướng lên trên, đuôi mắt hàm chứa sự bỡn cợt, giống như một nàng tiên cá ngây thơ và mềm mại, chỉ chờ người ta tới tóm lấy. Anh cúi người, nâng cô lên và hôn lên môi. Một nụ hôn dài kết thúc, Bùi Hề Nhược ý thức được mình đã dụ dỗ anh thành công, vừa lòng mà vòng tay qua cổ anh, chuẩn bị kéo anh cùng ngủ tiếp. Nhưng người đàn ông vẫn không hề dao động, "Em vẫn còn ngủ được nữa sao?" "Nếu anh không ngủ được, cũng có thể nằm xuống và nói chuyện." Cô nằm trở lại, nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, giống như một yêu phi họa quốc, "Tới đây -" "Ngủ không được, đứng dậy tập thể dục càng tốt hơn." Anh thuận tay bắt được cô, đem cô kéo lên. Bùi Hề Nhược bám trên người anh như một chú gấu Koala, với vẻ mặt thất vọng, "Xem ra, sắp đẹp của em không còn mê hoặc được anh nữa." "Rất mê hoặc." Nhưng anh càng hy vọng cô khỏe mạnh. "Vậy vừa rồi anh gọi tên đầy đủ của em, thật xa cách." Phó Triển Hành ngừng lại, "Vậy anh nên gọi em là gì?" Anh chưa từng nghĩ đến chuyện nickname hay tên gọi thân mật, với anh mà nói, tên đầy đủ đại diện cho cô, bản thân cô cũng đã là một biệt danh rồi. "Gọi là Nhược Nhược, là em yêu cũng được," Cô mặt đối mặt, bị anh ôm vào trong ngực, ngón tay dừng trên chóp mũi anh, cười tủm tỉm, "Anh gọi một tiếng cho em xem." "Nhược Nhược, em yêu." Anh nhìn cô chăm chú. Cô mỉm cười hài lòng. — Xung quanh biệt thự Minh Sơn rất thích hợp để tập thể dục. Phó Triển Hành đưa cô chạy bộ nửa vòng dọc theo con đường quen thuộc hàng ngày, nhưng Bùi Hề Nhược cũng không đi nổi hết. "Anh đúng là kẻ lừa đảo." Trên đường trở về, cô nằm trên lưng anh, "Đều tại anh, một tiếng Nhược Nhược, hai tiếng em yêu mà dụ dỗ em." "Lần đầu nên mới như vậy, sau này sẽ quen thôi." Anh không nhanh không chậm nói. "Chạy thêm vài lần nữa, thà rằng bị bệnh còn hơn." "Bùi Hề Nhược." Giọng anh lạnh đi. "..." Cô vội vàng lảm nhảm hai tiếng, "Coi như em chưa nói gì đi." Còn bực bội ngoắc cổ anh, "Anh không gọi em là Nhược Nhược nữa sao?" Anh vẫn như cũ, sắc mặt không vui, "Không gọi." "Keo kiệt." Cô đảo mắt... Khi hai người trở về nhà, dì trong nhà đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cũng không biết là bị hòa thượng bắt ra ngoài tu hành nên đói bụng hay là lâu lắm không được nếm thử tay nghề của dì, Bùi Hề Nhược cảm thấy đồ ăn hôm nay rất ngon. Một bát cháo cá rô đồng thơm phức. "Phó Triển Hành, ngày trước anh hay chạy bộ sao?" Cô nghĩ đến sự tương phản rõ rệt giữa hai người khi tập thể dục buổi sáng, không nhịn được hỏi. Anh "ừm" một tiếng, "Mỗi khi có thời gian." "Em đã chạy bộ với anh một lần rồi, vậy anh có muốn làm điều gì khác cùng với em không?" Cô nhớ tới lời bác dâu đã nói, quyết định việc này không nên chậm trễ, phải ngay lập tức kéo anh hòa nhập vào thế giới phàm tục. Phó Triển Hành dọn bát giúp cô, "Ừm, chuyện gì?" "Chúng ta đi công viên giải trí đi." Cô cười tủm tỉm. Đi những nơi mà các cặp đôi yêu nhau thường hay đi. Làm những điều mà các cặp đôi hay làm. Anh dường như đã hiểu, cười, "Được." —- Nhưng hôm nay, bọn họ lại không thể đi ngay được. Bởi vì ông cụ Phó đã gọi điện thoại tới. Mấy năm gần đây, ông cụ Phó sức khỏe không được tốt, trải qua nhiều lần phẫu thuật tim, chịu không nổi kích thích quá lớn. Cho nên, hôm qua tin Phó Uyên từ người thực vật đã tỉnh lại, không ai dám báo cho ông cụ biết. Hẳn là gọi đến vì chuyện khác. Phó Triển Hành nhấc máy. Bùi Hề Nhược ngay từ đầu đã không quá để ý, ngồi bên cạnh lướt Weibo. Sau sự cố ở khách sạn Quân Tinh, mức độ nổi tiếng của cô đã tăng lên một bậc, thỉnh thoảng sẽ nhận được lời mời hợp tác từ các phòng trưng bày, triển lãm nghệ thuật và các nhà quảng cáo. Cô quay lại đầu trang, lại giao lưu cùng mấy chị em. Vừa ngẩng lên, phát hiện cuộc điện thoại này của anh vẫn chưa kết thúc. Bùi Hề Nhược không thể không đặt điện thoại xuống. Chỉ thấy khi người đàn ông này nói chuyện, thần sắc rất lãnh đạm, bắt gặp ánh mắt của cô, lại có một tia trấn an. Cô suy nghĩ nửa giây, lập tức đứng dậy đi tới, thuận thế ngồi vào trong lòng anh. Giây tiếp theo, bàn tay cô đang đặt ở trên đùi tự nhiên được bao bọc bởi bàn tay thon dài của người đàn ông. Anh cứ như vậy ôm cô trong ngực, nói xong cuộc điện thoại. Ngay khi cúp máy, Bùi Hề Nhược liền hỏi, "Có phải là điện thoại của ông nội không? Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì sao?" Cô không muốn gọi người đó là bố của anh nên đã dùng cách nói mà cả hai đều hiểu. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay, "Không liên quan gì đến chuyện ngày hôm qua. Ông nội muốn anh về nhà một chuyến." Cô "ồ" một tiếng, "Có muốn em đi cùng anh không?" "Không cần đâu." Anh hôn cô. Chuyện ông cụ Phó mới vừa nói, là Thẩm Úc muốn từ chức. Ông không hài lòng về chuyến đi của Phó Triển Hành đến Phần Lan, ở trong điện thoại, nói thẳng với anh, hỏi anh có phải muốn đuổi cùng giết tận hay không. Trên thực tế, khi ở Phần Lan, Phó Triển Hành chỉ là để mắt đến những hành động ngu ngốc của Thẩm Úc mà thôi, không đến mức dồn người khác vào đường cùng. Thực ra khi đó, anh bị cô câu dẫn hơn nửa tâm trí. Lại không phải thật sự nhẫn tâm vô tình, bị cô trêu chọc như vậy, làm sao thờ ơ được. Nhưng mà, ông cụ Phó lại một lần nữa đứng về phía Thẩm Úc. Trưởng thành cho tới bây giờ, Phó Triển Hành đã không còn so đo thiệt hơn, không quan tâm là có bất công hay không bất công. Anh chỉ nhận thấy rằng những gì nên làm thì phải làm, anh sẽ không thất bại. Mà Thẩm Úc, anh cũng sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, loại chuyện bất hòa gia tộc, tranh giành quyền lực này, Phó Triển Hành cũng không muốn cho cô biết. Bùi Hề Nhược lại nhất quyết muốn đi cùng anh. Một phần vì ở nhà một mình thấy nhàm chán. Một phần là do cô luôn cảm thấy, hai ngày nay, tâm trạng anh không tốt, có gì đó đang che giấu. Cuối cùng, cô được như ý nguyện. — Khi tới Phó gia, Phó Triển Hành theo thường lệ đi vào thư phòng, Bùi Hề Nhược ngồi trong phòng khách và nghịch điện thoại. Sau hơn nửa tiếng, anh đã trở lại. "Thế nào rồi." Cô lập tức hỏi tình hình. Anh nắm lấy tay cô và nói, "Không có việc gì." "Vậy là tốt rồi, anh không biết, em lo lắng đến mức không có tâm trạng đọc tiểu thuyết nữa." Cứ đọc vài dòng là lại thất thần. Phó Triển Hành cùng cô đi ra ngoài, nhưng thật ra lại buồn cười, "Em lo lắng cái gì?" "Nhiều thứ. Em luôn cảm thấy, trừ bác trai và bác dâu, những người khác đều không phải thực lòng đối tốt với anh." Anh "ừm" một tiếng, "Chuyện này là bình thường." Bên trong những gia tộc lớn, có rất nhiều trường hợp đấu đá đến độ người chết thì ta sống, tình thân là thứ ít giá trị nhất. Đặc biệt là một gia tộc như Phó gia. Nhìn bề ngoài sáng sủa, đẹp đẽ nhưng bên trong cũng không thiếu những thứ dơ bẩn đó. Vừa rồi, ông cụ Phó nói tìm lại được Thẩm Úc thật không dễ dàng. Nhưng mà, thân phận thật sự của Thẩm Úc ra sao, anh kỳ thật vẫn không rõ. Không ai có thể đoán trước được, sau khi biết đứa cháu mà mình yêu thương bao năm là sản phẩm của sự dối trá, gian xảo, liệu thân thể ông cụ Phó có còn chống đỡ được hay không. Cũng không ai gánh vác được hậu quả của việc nói ra sự thật động trời này. Vì vậy, việc Phó Triển Hành áp chế Thẩm Úc, bị ông cụ Phó coi là hành động độc ác. Hôm nay ở thư phòng, hai người thật sự đã tạm biệt mà không mấy vui vẻ. Nhưng, giờ phút này nhìn thấy cô, mọi cảm giác không vui ấy dường như đều tan biến hết. Phó Triển Hành nhìn đồng hồ, "Giờ vẫn còn sớm, em còn muốn đến công viên giải trí nữa không?" Nhà sư khổ hạnh chủ động xuống hạ giới hưởng lạc, Bùi Hề Nhược đương nhiên cầu mà không được, ý cười trong cô tràn ngập, mỉm cười khoác tay anh, "Được thôi, hôm nay em mời anh." Cô mở điện thoại, đang định mở app ra đặt vé, lại vô tình liếc thấy một tin tức. Giản Tinh Nhiên: "Hot search hôm nay...Là "Phó Cửu" nhà cậu đó?"