Vừa về đến nhà, Giản Tinh Nhiên đã gục xuống ghế sô pha, buồn bực mà thở dài.
Loại vận may gì đây.
Mới chỉ một vài ngày trước, không những mang bộ dáng đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt chính chủ, còn bị người máy dọa sợ tới mức kêu lên liên tục như gặp quỷ. Thật là mất mặt mà.
Nhưng Tùy Tự tỏ ra khá tự nhiên, cũng cho cô mặt mũi mà không bật cười chẳng lẽ là có chút đồng tình với "bại tướng" dưới tay mình ư? Hoặc cũng có thể chỉ là cảm thấy mối quan hệ của hai người bây giờ có chút gượng gạo, vì vậy mà duy trì phép lịch sự.
Nghĩ đến đây, Giản Tinh nhiên lại thở dài.
Vì sự thất bại của chính bản thân cô.
Kỳ thật, trước buổi gặp mặt tối nay, cô thực sự cho rằng bản thân mình sẽ không quan tâm lắm đến việc bị từ chối.
Suy cho cùng, cô cũng không phải là người cuồng yêu.
*Nguyên văn là 恋爱脑 [liàn ài nǎo]: từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu. Vì không tìm thấy từ nào thích hợp nên mình tạm dịch là 'cuồng yêu'.
Là người thừa kế tương lai của gia tộc, Giản Tinh Nhiên tập trung phần lớn tinh lực của mình cho sự nghiệp. Một trái tim thiếu nữ, nhét đầy niềm vui sướng hạnh phúc của việc kiếm tiền
Không có đàn ông thì đã sao.
Ba ngày trước, khi cô tỏ tình với Tùy Tự, lại bị người ta từ chối một cách khéo léo, trong đầu lập tức hiện ra câu nói ấy
Nhưng ——
Không có nghĩa là cô có thể xuất hiện trước mặt anh với một hình tượng đầy luộm thuộm như thế này được.
"A...!" Như thể muốn xóa đi những ký ức mà cô không muốn nhớ lại, Giản Tinh nhiên hét lên một tiếng, hai tay xoa tóc đến rối mù, giận dữ ngồi dậy.
Cùng lúc đó.
Cửa đã bị khóa, đèn cảm ứng sáng lên. Tùy Tự đặt chìa khóa xe vào chỗ tiền sảnh rồi bước vào trong.
Tùy Trừng ngồi khoanh chân trên sô pha, vừa trông thấy anh liền lập tức đưa điện thoại cầu cứu: "Anh, giúp em nhìn xem trận này đánh thế nào đây!"
Trên màn hình di động, trò chơi đã bước vào thời gian đếm ngược, hai đội mỗi đội một bên, sẵn sàng chiến đấu.
Tùy Tự liếc mắt qua: "Không phải mới bắt đầu sao?"
"Em đã thua tám trận liên tiếp rồi đó, một chút tự tin cũng không còn, chi bằng anh đánh giúp em đi." Tùy Trừng đem điện thoại nhét qua cho anh.
Tùy Tự nhận lấy: "Một ván thôi."
" Anh có việc bận sao?"
"Không, anh không có hứng chơi." Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sô pha
Để chơi thể loại đối kháng này, người chơi phải biết quan sát, lắng nghe từ mọi hướng, phải phản ứng nhanh nhẹn. Chỉ cần một chút bất cẩn thôi cũng sẽ bị kẻ địch đang ẩn náu nơi nào đó giết chết. Anh có chút lười, thao tác không nhanh không chậm, nhưng lại một mình mình đánh bại cả đội đối phương.
Toàn bộ quá trình không quá hai phút.
"Xong rồi." Tùy Tự ném điện thoại sang cho cô
Giống như vừa kết thúc xong nhiệm vụ vậy. Tùy Trừng suýt chút nữa không phản ứng kịp, tay chân luống cuống chụp lấy: " Anh, tâm trạng không tốt sao?"
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng lại mỉm cười: "Em thấy tâm trạng anh không tốt chỗ nào?"
Giọng điệu vẫn lười biếng như mọi khi, âm cuối còn kéo dài, so với ngày thường cũng không có gì khác lắm.
Nhưng.
Tùy Trừng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: "Dù sao cũng chỉ là trực giác mà thôi. Anh ban nãy còn lạnh lùng giết quân đối phương, cũng chẳng nói lấy một lời."
"Đây gọi là đánh nhanh thắng nhanh." Tùy Tự không tiếp tục nói nữa, đứng dậy.
"Từ từ đã, anh!" Tùy Trừng vội vàng gọi anh lại, "Cuối tuần giúp em liên lạc với chị gái xinh đẹp của Quân Tinh kia được không? Em có bài tập tin tức, muốn phỏng vấn chị ấy."
Dứt lời, thân hình Tùy Tự bỗng cứng nhắc lại.
Tùy Trừng không chú ý đến điểm này, đang định giải thích cặn kẽ đã thấy anh nhấc bước đi, qua quýt vẫy tay.
"Tự mình đi."
Tùy Trừng chán nản.
Cô biết ngay mà, mối quan hệ anh em plastic này chỉ đáng tin cậy trong vòng chưa đầy ba giây!
Đành phải tự mình tìm thôi.
Mở trang web chính thức của khách sạn ra, cô tìm được hộp thư trên trang, vừa gõ chữ vừa nói chuyện với một người bạn: "Lúc trước nếu không phải tớ nhờ anh ấy chơi hộ, làm sao anh ấy có thể thân với Giản Tinh Nhiên như vậy chứ. Bây giờ chỉ có việc cỏn con này mà anh ấy cũng không thèm giúp."
Bạn tốt ngạc nhiên: "Không phải chứ, chẳng phải tính tình anh trai cậu khá tốt sao?"
"Đó là trước mặt người ngoài thôi, còn bên trong 'chó' vô cùng. Lúc trước còn gợi ý cho tớ mua xích chó tặng bạn trai. Tớ thấy xích chó hợp với anh ấy thì có."
Người bạn kia bị câu nói này làm bật cười: "Thế thì chắc là do hôm nay anh ấy có chuyện gì không vui rồi."
"Thật trùng hợp, tớ cũng nghĩ như vậy đấy." Tùy Trừng nhấn nút Enter, sau đó vươn vai, "Cũng chẳng biết ai chọc đến anh ấy nữa. Nếu không chuyện gọi cho người thân thiết một cuộc điện thoại, anh ấy cũng không đến nỗi không giúp đúng không?"
"Động não xíu, cũng có thể người đó chính là Giản tổng."
Từ trước đến nay đầu óc người bạn này của cô luôn thông minh sáng suốt, Tùy Trừng vui vẻ một phen: "Cậu đừng nói thế, nếu thực sự như vậy thì tớ vui chết mất. Người như anh tớ ấy à, phải có ai đó cho anh ấy ăn hành mới được."
–
Tùy Tự là người như thế nào ư?
Trong mắt Tùy Trừng anh chính là điển hình của người luôn thuận buồm xuôi gió, con cưng của trời.
Ngoại hình của anh được thừa hưởng từ mẹ, đường nét khuôn mặt rõ ràng và nụ cười có thể dễ dàng thu hút người khác.
Đáng ra anh có thể đạt được vị trí đỉnh cao trong giới giải trí, nhưng không hiểu sao anh lại mê thiên văn học, từ bỏ công việc kinh doanh và tài nguyên từ gia đình để đến công ty khoa học kỹ thuật Phong Triển "làm công", vậy mà vẫn có thể hô mưa gọi gió.
Công việc cứ vậy mà thăng tiến, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Cuộc sống quá mức thuận buồm xuôi gió, điều đó làm cho anh hình thành nên tính khí lười nhác không để ý người khác, chuyện tình cảm đều là phụ nữ chủ động, nên nhiều người nghĩ anh là loại công tử đào hoa, không thể thật tâm thật lòng.
Nhưng cũng có nhiều mỹ nữ tỏ vẻ không ngại với vấn đề này, cảm thấy cùng là người gặp dịp thì chơi, nào ngờ Tùy Tự lại là người không dễ bị dụ hoặc: "Xin lỗi, cô không phải là mẫu người tôi thích."
Một mẫu câu dùng để từ chối người khác vô cùng hiệu quả.
Dù sao Tùy Trừng cũng tình cờ thấy được vài lần, anh chưa bao giờ sử dụng những lý do khác.
Đương nhiên, cô cũng chưa thấy anh đồng ý với ai bao giờ.
Nghi ngờ hợp lý, mắt nhìn của anh trai cô cao đến tận trời. Cực khổ nghiên cứu tên lửa vệ tinh như vậy, là để chuẩn bị bay lên tìm tiên nữ của mình.
–
Khoảng một năm trước, Tùy Trừng say mê một game tựa là "Smash Bros".
Cô là người chơi rất tệ nhưng lại vô cùng mê chơi, nhìn chằm chằm vào rương cao cấp không rời mắt đi được, bèn ném sang cho anh luyện giúp.
Có một lần, Tùy Tự được dịp so tài với một người chơi tên là "Sau đó, các vì sao ở đâu". Sau một vài hiệp đấu, cảm thấy hai người hợp tác rất vui vẻ nên thêm đối phương vào danh sách bạn tốt.
Đối phương thường chơi một nhân vật siêu anh hùng cao lớn vạm vỡ màu xanh lam nhưng ảnh đại diện và tên thì rất là nữ tính, lại hay gửi biểu tượng cảm xúc khi nhắn tin. Tùy Tự cho rằng đối phương con gái, vì vậy khi chơi game, cũng khá săn sóc người này.
Sau này đối phương lại âm thầm bỏ game, làm Tùy Từ cảm thấy không quen . Nên sau khi giúp Tùy Trừng mở mấy rương bảo vật, anh từ đó cũng không đăng nhập vào game nhiều nữa.
Không nghĩ tới, Giản Tinh Nhiên chính là người chơi "Sau đó, các vì sao ở đâu" kia.
Ngày đó ở nhà Phó Triển Hành, hai người cùng tham gia trò chơi. Tùy Tự chỉ cảm thấy ID của cô có vài phần quen thuộc, sau cũng không nghĩ gì nhiều. Tình cờ sau đó cả hai cùng đến thăm một vị trưởng bối, để phá vỡ bầu không khí lúng túng trong phòng khách, họ quyết định cùng nhau chơi game.
Tùy Tự thuận tay chọn một nhân vật loli mang pháo đài.
Đây cũng là nhân vật thường được anh sử dụng khi luyện cấp cho Tùy Trừng.
Đúng lúc này, Giản Tinh Nhiên ngẩng đầu lên: "Anh thích chơi nhân vật này sao?"
"Ừm, các nhân vật khác tôi chơi cũng không tồi," Tùy Tự dựa vào sô pha, "Có chuyện gì sao?". Cùng lúc đó, cô chọn nhân vật Siêu anh hùng màu xanh, giống như lúc ở Phó gia.
"Ừm." Giản Tinh nhiên thoạt nhìn như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ mỉm cười, "Không có gì."
Tùy Tự khẽ nhướng mày, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Tuy nhiên, qua một vài lượt chơi, anh phát hiện một chút manh mối.
Phong cách chơi của Giản Tinh Nhiên quá giống với lối chơi của "Sau đó, các vì sao ở đâu" trước đây. Tên và phong cách, kiểu ảnh đại diện cũng tương tự nhau.
Lại có sự trùng hợp đến như vậy sao?
Trái tim Tùy Tự khẽ run lên, chờ tới khi có thời gian rảnh, anh hỏi: "Có phải em có người bạn chơi game chung tên là Tùy Trừng?"
Giản Tinh nhiên không phản ứng, theo bản năng nói: "Cái gì?"
Tùy Tự thay đổi câu hỏi của mình: "Sau đó, các vì sao ở đâu"
"..."
Lúc này, đầu óc Giản Tinh Nhiên bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy hoài nghi.
Nhìn thấy cô từ từ hiểu được vấn đề, biểu cảm kinh ngạc nhấp môi .
Anh cười khẽ: "Thật trùng hợp, người cùng em chơi game kia, chính là tôi."
Quả thực là trùng hợp, ai có thể ngờ hai người họ đều đã thay áo giáp ngựa, vẫn có thể tình cờ gặp lại nhau lần nữa?
Giản Tinh Nhiên còn ngạc nhiên hơn cả so với anh tưởng tượng.
Cô như đã trải qua sự hủy diệt của thế giới quan, ngón tay cô đột ngột siết chặt màn hình, không thể tưởng tượng được mà lẩm bẩm: "Cái ID đó...đọc là Tùy Trừng? Họ Tùy?"
Tùy Tự "Ừ" một tiếng: "Họ Trừng, Trừng trong Trừng triệt*, là tài khoản của em gái tôi."
*Trừng triệt: Nước trong.
"..." Giản Tinh Nhiên thoạt nhìn giống như không nghe hiểu, ngây người nhìn anh một hồi lâu, cho đến khi vị trưởng bối từ thư phòng quay lại, cô mới như từ cõi mơ mộng nào đó trở về hiện thực.
Chuyện này khó chấp nhận như vậy sao?
Tùy Tự không khỏi nghĩ lại bản thân khi cùng cô chơi game, liệu anh có vô tình gây ra hiểu lầm gì với cô hay không.
Sau đó anh đưa cô về nhà.
Dọc theo đường đi, Giản Tinh Nhiên có vẻ thất thần, ngón tay vô thức mà nắm chặt đai an toàn.
Anh thoáng nhìn, cười trêu chọc: "Em căng thẳng làm gì? Tôi đâu có mang em đi bán."
Cô như được anh gọi hồn lại, cúi đầu, ngượng ngùng mà xoa xoa chóp mũi: "Thật ra..."
"Hửm?"
"Tôi không tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh lắm."
"..."
Đúng vậy, cô gái nhỏ không những không khẩn trương, mà ngược lại còn làm anh nghẹn họng.
Tùy Tự ngón tay gõ gõ tay lái: "Con người của tôi, trình độ lái xe thay đổi theo tâm trạng."
Giản Tinh Nhiên trong một giây đã hiểu ra vấn đề: "Ồ, coi như tôi chưa nói gì."
Dứt lời, hai người đều bật cười.
Có lẽ cô không quen với việc cùng người mới gặp mặt vài lần đơn độc trên cùng một chiếc xe, mà thời gian vừa hay làm giảm bớt sự bối rối lúc này. Đến khi cô bước xuống xe, Giản Tinh Nhiên như vứt bỏ được lớp bọc hình tượng nặng nề, như thể bản thân đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, giọng điệu cũng nhẹ nhàng thoải mái lên: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Trở về cẩn thận."
Anh một tay đặt ở tay lái, hơi hướng về một bên: "Không có gì."
"Về đến nhà..." Cô dừng lại, như thể đã nghĩ xong rồi mới tiếp tục, "...thì báo cho tôi biết."
Tùy Tự đồng ý, chợt lại nghĩ tới điều gì đó: "Tôi không có thông tin liên lạc của em."
Giản Tinh Nhiên "À" lên một tiếng, giống như bây giờ mới nhớ ra điều này, có chút xấu hổ: "Vậy trong game đi. Anh có thể liên lạc với tôi qua game."
Vài lần gặp mặt, cô để lại cho anh ấn tượng là một người vui vẻ, nhưng hiếm khi giống ngày hôm nay, thỉnh thoảng cô lại thất thần, không có chút tâm trạng nào.
Tùy Tự suy nghĩ, phục hồi tinh thần lại, cười gật gật đầu: "Được."
Đêm nay hai người đăng nhập vào game, thuận tiện chơi thêm vài trận game nữa.
Những ngày sau đó, có lẽ là do duyên số, số lần tình cờ gặp mặt của hai người cũng dần tăng lên.
Mấy năm trước đạo diễn Tùy thành lập một công ty truyền thông, Tuỳ Tự là con trai ông, ở công ty cũng tạm nhận lấy một chức vụ, thỉnh thoảng phụ giúp một chút. Mà Giản Tinh Nhiên bên này, tập đoàn Quân Tinh cũng đầu tư vào khá nhiều hạng mục của Tùy gia, có lần cô đến Bình Thành khảo sát tiến độ, chỉ ở nhà hàng hợp tác thôi, hai người đã gặp nhau không dưới năm lần.
Thật ra, không phải trước đây cả hai chưa từng gặp nhau trong trường hợp như vậy, chỉ là không thân, thường không có chuyện gì chung với nhau, nhưng bây giờ họ lại thường gặp mặt.
Có lần Tùy Trừng nhìn thấy, còn kinh ngạc vui mừng vì anh cô cây vạn tuế ngàn năm đã ra hoa, cuối cùng cũng bắt đầu yêu đương.
Nhưng mà trên thực tế, hai người chỉ là bạn bè bình thường có chung sở thích mà thôi.
Bọn họ cùng thích Quentin*, thích [Chỉ nam dạo chơi hệ Ngân Hà], cùng ủng hộ một đội bóng, vì vậy có nhiều chủ đề chung hơn. Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng đi xem phim hay nghe nhạc giao hưởng.
*Quentin: một nhà làm phim, diễn viên người Nam Mĩ.
Cứ như vậy qua hơn nửa năm.
Sau khi Tùy Trừng biết được hai người không phải đang yêu nhau, vô cùng thất vọng nói: "Bình thường những trường hợp như thế này không phải sẽ tiến triển theo kiểu tương thức, tương tri, tương ái* hay sao, hai người sao vậy chứ? Anh, anh phải chủ động hơn một chút, em thấy chị ấy nhất định là có tình cảm với anh, nếu không cuối tuần ai mà lại muốn đi xem phim với đồ 'tró' như anh chứ?"
Tùy Tự lườm cô một cái, hoàn toàn không để ý những lời ấy, "Bớt ăn nói linh tinh lại."
Thực ra cũng không thể trách Tùy Tự với dây thần kinh thô ở phương diện này được.
Cũng có thể là do ngoại hình và khí chất, từ nhỏ đến lớn, chín mươi phần trăm cô gái mà anh gặp đều là 'hoa đào nát'.
Có lẽ phụ nữ cũng không tin tưởng khi nhìn vào vẻ ngoài lãng tử này của anh, nhưng trong xương cốt lại vô cùng trung thành trong tình yêu, bọn họ đều cảm thấy anh là kiểu người gặp dịp thì chơi, tất cả những gì anh muốn chẳng qua cũng chỉ là một đêm phong lưu.
Khi lại gần làm quen cũng vô cùng nhiệt tình to gan, thiếu chút nữa viết mấy chữ 'Anh đẹp trai có làm một trận không' lên mặt.
Người giống như Giản Tinh Nhiên, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, lại im ỉm, trộm yêu thầm, làm bạn bè rồi đột ngột tỏ tình luôn, đúng là chỉ có một.
Vì vậy ngày hôm ấy, thực ra Tùy Tự cũng rạo rực một hồi.
Anh cho rằng trong khoảng thời gian này, anh không hề nảy sinh chút tình cảm nam nữ với cô.
Mà cách hành xử với những chuyện như thế này, quan trọng nhất là làm sao để khiến đối phương không bị tổn thương, nếu không sẽ rất dễ bị biến thành tra nam.
Vì vậy anh trầm mặc một lúc, sau đó từ chối cô.
Có lẽ cô gái nhỏ không ngờ rằng sẽ nhận được đáp án như vậy, nhưng cũng có thể là, đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi điều ấy thực sự diễn ra vẫn không tránh được sự thất vọng tràn trề, cảm thấy có chút mất mặt mà nhất thời sững người ra.
Cô mím chặt môi, sau một hồi chạnh lòng, mới nói, "Không thích thì không thích, dù sao tôi cũng sẽ không thay đổi, tính cách của tôi chính là như vậy đấy."
Anh ngẩn người, thu lại vẻ cà lơ phất phơ hàng ngày: "Ừm, em rất tốt, cũng không cần thay đổi..."
Một câu nói như vô tình đụng vào công tắc nào đó, Giản Tinh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hung dữ đánh lên vai anh một cái, "Tôi rất tốt mà anh lại không thích, có phải mắt anh có vấn đề không thế!"
"..."
Một cái đánh này tuy rằng không mạnh, nhưng giống như thẹn quá hoá giận, đủ để thể hiện được tâm trạng lúc này của cô.
Tuỳ Tự còn chưa kịp nói gì, thấy biểu cảm của cô giống như tỉnh táo lại sau khi làm chuyện gì đó xấu hổ, mím chặt môi, tựa như do dự một hồi lâu rồi mới mở miệng nói, cao giọng lên, "Một cái đánh này coi như giải quyết sạch sẽ chuyện của chúng ta, về sau tôi nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Tuỳ Tự khẽ nhíu mày, giống như bản năng của cơ thể khi bài xích một hậu quả nào đó.
Sau khi tỉnh táo nghĩ lại, lập tức cảm thấy bản thân thật buồn cười, không thể làm người yêu, chẳng lẽ không thể làm bạn bè được sao?
Thôi cứ đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi nói đi.
Đến hôm nay đã là ngày thứ ba, Giản Tinh Nhiên có từ từ mà nghĩ thông không, anh không biết.
Nhưng tâm trạng của anh lại thấp thỏm muộn phiền.
Hoàn toàn không có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm qua dì giúp việc trong nhà có ra nhận bưu kiện đưa đến, mở ra thì thấy hai tấm vé xem nhạc kịch. Anh nhận lấy nhìn, mới nhớ ra trước đó có cho người đặt ghế VIP, chuẩn bị đi xem cùng Giản Tinh Nhiên.
Mảnh kí ức nào đó đột nhiên hiện lên.
"Vé bao nhiêu tiền vậy, đến lúc đó tôi chuyển lại cho anh."
Anh khẽ cười một tiếng: "Em mời khách sao?"
Cô rất nghiêm túc, "Dù gì thì tôi cũng..."
"Ừ?"
"Khá có tiền."
"..."
"Mời anh xem cũng không có vấn đề gì." Cô bổ sung.
"Thôi đi," Tuỳ Tự cảm thấy rất buồn cười, nhưng thấy cô kiên trì nên đã lùi một bước, "Vậy thì chúng ta AA đi."
Lúc này nghĩ lại, sở dĩ trong tiềm thức, anh luôn thầm cho rằng anh và Giản Tinh Nhiên chỉ là bạn bè bình thường, là bởi vì cách họ ở cạnh nhau quá giống 'huynh đệ' thân thiết rồi.
Khi hai người cùng đi xem phim, cô sẽ mua vé, bỏng ngô và coca trước, thoải mái đưa cho anh, giống như một chuyện nhỏ chẳng có gì đáng để để ý.
Ở trước mặt anh, cũng chẳng có chút hành động ngượng ngùng hay trốn tránh nào.
Nếu không phải tận tai nghe cô tỏ tình, Tuỳ Tự còn tưởng rằng chỉ là một lời nói đùa nào đó.
Và hiện tại thì bọn họ không thể tuỳ tiện liên lạc rồi.
Tuỳ Tự thu lại dòng suy nghĩ, xé tấm vé kia, tiện tay nhét xuống đáy bình hoa.
Nhưng lại không ngờ rằng, hai người lại đụng mặt ở Phó gia.
Có lẽ đến chính anh cũng không phát hiện ra được rằng, khi nhìn thấy cô, trái tim mình đã lập tức thả lỏng, ý cười lộ rõ trên khoé môi. Thời khắc quan trọng, anh đột nhiên nhớ ra cô đang trong tình trạng có chút xấu hổ, cười lúc này có vẻ mất lịch sự, vì vậy nhanh chóng che đi.
"Thật trùng hợp." Tuỳ Tự lịch sự nhìn cô.
Khoé miệng Giản Tinh Nhiên có chút cứng đờ, nhìn giống như không chút tình nguyện đối mặt với hiện thực trước mắt: "Haha, thật trùng hợp."
Đi đến khu ánh đèn sáng, Tuỳ Tự mới nhìn thấy rõ được.
Tối nay cô trông rất khác mới hình tượng anh thấy thường ngày.
Không có lớp trang điểm tinh xảo, cũng không mặc đồ công sở thường thấy, cả người được bọc trong chiếc áo lồng dày, giống như chú chim cánh cụt đến từ nam cực vậy. Mái tóc màu nâu được buộc ở sau đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, làn da rất trắng, làm mờ đi sự nghiêm túc thường ngày, mang theo chút đơn thuần, đáng yêu.
Chỉ là dưới mắt có chút đen, có lẽ là bọng mắt lộ rõ sau những ngày công việc vất vả.
Anh hỏi theo bản năng, "Công ty dạo này có rất nhiều việc hay sao?"
"Hả, ừm." Giống như không ngờ được anh sẽ nói như vậy, Giản Tinh Nhiên im lặng một hồi rồi mới đáp, "Cũng khá bận."
Phó Triển Hành và Bùi Hề Nhược còn chưa trở lại, hai người ngồi cách xa nhau trên sô pha, thỉnh thoảng gượng gạo nói vài ba câu, có vài phần giống với khi ở nhà vị trưởng bối kia.
Mà trong hơn nửa năm qua, bọn họ từng có thể tự nhiên nói chuyện về những câu chuyện trên trời dưới đất..
Bầu không khí như cũng bị sự gượng gạo ấy bao phủ lên.
Tuỳ Tự dựa vào thành ghế sô pha, khẽ nhíu mi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên cảm thấy có chuyện gì đó đã diễn ra một cách sai sai.